Thiên Hương Bách Mị

Chương 125: Đạo Lữ




Lê Phi cảm thấy cuốn sách màu đen này là vật hết sức quan trọng nên cẩn thận cất vào áo, cung cung kính kính hành lễ với thi thể của Thanh Thành tiên nhân, đang muốn duỗi thẳng thân hình mềm nhũn của ông, bỗng dưng Lôi Tu Viễn đột nhiên bước nhanh tới kéo nàng lại, nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài thôi.”

Dưới chân hắn mây trắng lập tức ngưng tụ, không đợi nàng hỏi thêm câu nào, hắn liền tóm lấy nàng bay ra khỏi Dị Dân Mộ. Ở ngoài điện, Lôi Tu Viễn vung nhẹ tay lên, toàn bộ linh khí nhỏ lẻ còn sót lại toàn bộ được thu vào tay của hắn.

Lê Phi chưa từng nhìn thấy thuật pháp này, hơn nữa còn là Lôi Tu Viễn sử dụng, nàng không khỏi mở to hai mắt nhìn hắn. Trong mắt hắn thoáng hiện lên một tia kim quang đậm màu, rất nhanh hệt như ảo giác vậy. Khi nhận ra nàng đang nhìn mình, hắn không khỏi mỉm cười với nàng, thấp giọng nói: “Giữ bí mật cho ta nhé.”

“Ừm… được, được thôi.” Lê Phi kinh ngạc gật đầu một cái. “Nhưng mà chàng…”

“Chỉ là dọn dẹp mà thôi.” Lôi Tu Viễn kéo nàng xuống đỉnh núi dựng thẳng phía dưới, trên mặt hiện lên một chút do dự, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Ta vẫn chưa có manh mối gì, đợi đến khi nào ta hiểu rõ rồi sẽ nói tất cả cho nàng biết.”

Lê Phi không do dự chút nào mà mỉm cười, từ trong áo lấy ra quyển sách màu đen kia, kể cho hắn nghe về chuyện Thanh Thành tiên nhân lúc nãy, vừa chậm rãi lật qua cuốn sách vừa thở dài nói: “Trong đây một chữ cũng không có, không biết là đây chuyện gì nữa.”

Thanh Thành tiên nhân tại sao lại đưa cuốn sách này cho nàng? Hơn nữa sau khi đưa nó cho đã lập tức tắt thở, chẳng lẽ vì để bảo vệ quyển sách này mà ông vẫn không chịu về cõi tiên sao? Trông ông ấy thảm hại như vậy, khó trách Nhật Viêm bị đả kích lớn như thế, con hồ ly này nhất định có cảm tình hết sức sâu đậm với Thanh Thành tiên nhân, chỉ là không chịu nói ra mà thôi.

Lôi Tu Viễn cầm lấy cuốn sách kia, lật qua một lần, nhướng mày, rõ ràng là phủ kín vết mực, tại sao nàng lại nói là không có chữ nào? Hơn nữa chữ viết trên đó có xu hướng nghiêng về bên phải nên người viết hẳn là thuận tay phải, mỗi nét chữ đều vô cùng sắc bén, có thể gọi là xương sắt móc bạc, uy lực đến mức khiến người khác không bao giờ quên được, hắn đã từng thấy nét chữ này ở tiểu viện Thanh Khâu trên cuốn sách hắn tìm được dưới giường của sư phụ Lê Phi.

Lôi Tu Viễn lật lật đọc lướt qua một lần liền phát hiện nội dung ghi trong sách vô cùng ly kỳ. Hắn chậm rãi cau mày, đóng lại rồi đưa lại sách cho Lê Phi, dịu dàng nói: “Nếu đã là di vật của tiên nhân từng nổi tiếng một thời thì nàng hãy bảo quản cho thật tốt, đừng để người khác thấy được, kẻo lại rước thêm phiền toái.”

Lê Phi cất cuốn sách lại vào trong áo, trịnh trọng gật đầu, không ngờ Lôi Tu Viễn lại kéo nàng bay vào Dị Dân Mộ, bay thẳng đến trước thi thể của Thanh Thành tiên nhân, ấn đầu nàng một cái: “Hành lễ với ông ấy một lần thật nghiêm túc nào.”

Dứt lời, hắn tự mình đi đến trước thi thể của Thanh Thành tiên nhân, cung kính khom người hành ba lần đại lễ, thật sự không nhìn ra Lôi Tu Viễn lại là người tôn sư trọng đạo như thế, Lê Phi ngược lại còn cảm thấy kính nể hắn. Sau khi hành lễ xong, hắn ngồi xổm xuống, duỗi thẳng thi thể Thanh Thành, đưa mắt nhìn hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn người, sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ thay người thu thập xương của yêu thú.”

“Vừa rồi chàng thì thầm gì với Thanh Thành tiên nhân thế?” Sau khi rời đi, Lê Phi không nhịn được tò mò hỏi.

Lôi Tu Viễn ngả người nằm xuống, nhàn nhạt nói: “Nàng đoán xem.”

Đoán cái đầu chàng á! Khi nào thì hắn mới bỏ được cái câu đó ra khỏi miệng mình đây hả?! Lê Phi ngồi bên cạnh, nhìn đỉnh núi đảo ngược kia, trầm mặc trong chốc lát, cho đến bây giờ sức hấp dẫn của Dị Dân Mộ đối với nàng vẫn mạnh mẽ như vậy, nhưng nàng không còn sợ hãi như trước mà lại có một loại cảm giác vô cùng thân thiết man mác buồn.

Nàng thật sự đến từ Hải Ngoại, xương cánh tay tràn ngập mùi hương kỳ lạ đó chắc chắn là đồng loại của nàng, trực giác cho nàng biết như thế.

Đồng loại của nàng bị cấm kỵ phong ấn trong Dị Dân Mộ ở Vô Nguyệt Đình và được bảo quản cẩn thận, mà nàng còn là người tu hành ở đây, chỉ khác khúc xương cánh tay kia một quan tài bằng kính, nghĩ lại không biết là mỉa mai hay đáng thương nữa.

“Tu Viễn.” Lê Phi cúi đầu nhìn hắn. “Mùi thơm trên khúc xương kia, chàng có ngửi thấy không?”

Lôi Tu Viễn nhắm hai mắt lại, thanh âm rất bình tĩnh: “Hoàn toàn không giống mùi của nàng.”

Phải không? Lê Phi theo bản năng đưa ống tay áo lên trước mũi dùng sức hít một hơi, vẫn không ngửi được cái gọi là hương thơm trên người mình.

Có một lực nhẹ kéo tay áo nàng, Lê Phi cúi đầu xuống, Lôi Tu Viễn đang lẳng lặng nhìn nàng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Chuyến này sau khi trở về, cùng ta trở thành đạo lữ nhé.”

Lê Phi ngẩn ra, đột nhiên giống như đã hiểu là điều gì đó, máu toàn thân trong phút chốc dồn lên mặt, nàng hoảng sợ nhưng không có nơi nào để trốn, đành phải nghiêng đầu đi che mặt lại tránh đi không dám nhìn thẳng vào hắn.

“Đồng ý với ta nhé?” Lôi Tu Viễn nhẹ nhàng kéo tay áo nàng, dùng lực nhẹ đến mức giống như đang làm nũng.

Lê Phi chỉ có thể dùng sức gật đầu, nàng lúc này không thể gặp người khác được, nàng cần chậm rãi tiêu hóa hết mọi chuyện đã.

Bây giờ có lẽ thời gian không đúng, vừa rồi xảy ra nhiều chuyện như thế, Nhật Viêm thậm chí còn bị đả kích lớn đến mức bay đi làm nàng vẫn còn lo lắng đây. Chuyện của Thanh Thành tiên nhân cũng thật khiến người khác đau lòng, nàng cũng rất bất an về chuyện Dị Dân Mộ nên bây giờ không phải là lúc thích hợp để nói chuyện yêu đương. Thế nhưng nàng không không thể kìm nén được niềm vui này, lời nói đột ngột của hắn làm nàng không kịp ứng phó nhưng cũng rất vui mừng. Nàng không có biện pháp nào ngăn niềm vui sướng đang tràn ngập trong cơ thể mình lại.

Bên tai nghe được hắn nhẹ cười khẽ một tiếng, sau đó gõ nhẹ lên mu bàn tay nàng một cái, thanh âm cũng rất nhẹ nhàng: “Quỷ nhát gan, da mặt mỏng.”

Lê Phi trừng mắt với hắn từ khe hở giữa các ngón tay: “Chỉ có chàng là da mặt dày thôi!”

Lôi Tu Viễn lật người, kéo ống tay áo dài của nàng lên mũi khẽ ngửi, lông mi dài rũ xuống, thấp giọng nói: “Ta rất sợ đó.”

Lê Phi không nhịn được cười ra tiếng, buông tay xuống, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Sợ ta không đồng ý sao?”

Hàng mi dài lại nâng lên, đôi mắt đen trắng như ẩn chứa sương mù chăm chú nhìn nàng: “”Đúng vậy, sợ nàng không đồng ý.”

Lê Phi cũng lặng lẽ nhìn vào mắt hắn, nàng không thể dễ dàng mà bày tỏ tâm ý của mình được. Đôi khi, cũng giống như hắn, nàng chỉ có thể dùng hành động để biểu đạt mà không biết nói một lời để đối phương an lòng. Nàng luôn quen với việc Lôi Tu Viễn vì nàng mà làm rất nhiều chuyện, nhưng lại quá xấu hổ để nói cho hắn biết những suy nghĩ trong lòng mình.

“Tu Viễn, chỉ có thể là chàng thôi.” Nàng khẽ mỉm cười với hắn và là lần đầu tiên thổ lộ tiếng lòng với hắn. “Ta chỉ thích một mình chàng và người duy nhất ta mong muốn cũng chỉ có chàng mà thôi.”

Nói ra rồi, hơn nữa… không có ngượng ngùng hay lúng túng như trong tưởng tượng. Lê Phi bình tĩnh nhìn hắn, nhìn đôi mắt đen trắng của hắn từ rung động chuyển sang vui mừng, cuối cùng chẳng biết tại sao lại thành thẹn thùng, hắn dời tầm mắt đi, lẩm bẩm: “Da mặt dày.”

Lê Phi không khỏi bật cười lớn, ngón tay khẽ lướt qua mặt hắn một cái: “Thì ra người có da mặt mỏng là chàng.”

Lôi Tu Viễn giữ lấy tay nàng áp lên mặt mình, lòng bàn tay nàng mềm mại thơm phức, áp vào gò má nóng bừng của hắn có chút lành lạnh.

“Ta sẽ thay sư phụ nàng chăm sóc nàng thật tốt.”

Tay Lê Phi khẽ run, nàng kinh ngạc nhìn hắn, một lúc sau khóe môi nàng mới nhếch lên, khẽ gật đầu: “Được.”

“Ta cũng sẽ chăm sóc chàng thật tốt.” Ngón tay nàng vu.ốt ve chân mày hắn, giọng nói chưa từng dịu dàng và kiên quyết như vậy. “Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”

Lôi Tu Viễn nhẹ nhàng kéo một cái rồi dang rộng vòng tay ôm lấy nàng, Lê Phi yên lặng tựa vào ngực hắn, nhịp tim của hắn hòa cùng nhịp tim của nàng, tiếng đập cũng giống hệt nhau.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên trên bầu trời vang lên một tiếng xé toạc, Tiểu Thiên Thế Giới này bỗng nhiên nứt ra một khe hở, giọng nói của Thúy Huyền tiên nhân vang khắp bầu trời: “Đi ra đi, cho các ngươi mở rộng tầm mắt.”

Hai người ngồi dậy, Lê Phi thấy trên y phục của Lôi Tu Viễn dính bụi đất lập tức giúp hắn phủi phủi, cười nói: “Chúng ta đi thôi.”

Lôi Tu Viễn giúp nàng chỉnh lại cổ áo, vén mái tóc dài lên trước ngực để che kín cổ lại, sau đó mới nắm tay nàng. Hai người tay trong tay bay ra khỏi khe nứt của Tiểu Thiên Thế Giới.

Vừa bước ra ngoài liền cảm thấy hoa mắt, bầu trời bên ngoài không ngờ lại tối sầm như vậy mà trên đó lại chằng chịt bao phủ bởi nhiều tầng linh khí. Mấy chục vị trưởng lão của Vô Nguyệt Đình cùng các vị trưởng lão của môn phái khác đằng vân tạo thành một vòng tròn giữa không trung, hai vị tiên nhân Thủ Trung cùng Thúy Huyền mở rộng vòng tay, linh khí không ngừng tràn ra từ lòng bàn tay, đổ vào lưới linh khí.

Xung Di chân nhân trôi lơ lửng ở giữa vòng vây, linh khí hào hùng từ trong cơ thể y tuôn ra, trên trán lấm tấm mồ hôi, tiên pháp Linh Minh Lung này đương nhiên tiêu hao thể lực. Hai vị trưởng lão Đông Dương và Thanh Nhạc một trái một phải đứng bên cạnh y, không ngừng truyền Mộc hành linh khí vào cơ thể y. Bỗng nhiên, y duỗi đầu ngón tay, một luồng linh khí mỏng manh nhưng sắc bén đột nhiên b.ắn ra, đánh trúng thứ gì đó vô hình, những trưởng lão khác lập tức triển khai tiên pháp tấn công về hướng linh khí đó, lập tức một tiếng gầm rú kinh thiên động địa vang lên. Dưới sự tấn công của vô số tiên pháp sắc bén, một cái miệng to bằng cái chậu rửa mặt đột nhiên xuất hiện giữa không trung, có đôi môi đỏ tươi và hàm răng trắng dày đặc, không khác gì miệng con người.

Cái miệng này trong nháy mắt bị đập vỡ thành từng mảnh, biến thành một làn khói đen tản đi, sau đó như có thứ gì đó vỡ ra trong không khí, mấy chục người thần trí không rõ ràng bỗng nhiên rơi xuống. Đông Dương chân nhân nhẹ nhàng giẫm lên quả hồ lô, làn cát màu xanh biếc bao lấy những người này, đẩy họ qua một bên. Lúc này Lê Phi mới phát hiện mảnh đất trống bên cạnh đã có đầy người đang ngủ, nhìn thoáng qua có đến hàng trăm người. Đây đều là những đệ tử và trưởng lão các tiên gia bị Thao Thiết nuốt vào trong bụng sao?

Hầu hết những người này đều xanh xao, gầy gò và cực kỳ hốc hác, chắc hẳn họ đã bị mắc kẹt trong bụng Thao Thiết đã rất lâu. Lê Phi rất nhanh phát hiện ra các đệ tử mà nàng đã gặp trong thành, cũng như các nữ đệ tử của Hỏa Liên Quan, thậm chí trưởng lão ham rượu của Vô Nguyệt Đình cũng ở đây. Không biết sau khi tỉnh dậy, lão có cảm thấy xấu hổ hay không.

Sau khi liên tiếp đánh nát miệng của Thao Thiết, Xung Di chân nhân vẫn còn phóng linh lực ra để tìm kiếm. Con Thao Thiết này chẳng lẽ khắp người đều là miệng hay sao?

Lôi Tu Viễn sớm đã bị Nghiễm Vi chân nhân gọi đi cùng giết Thao Thiết. Lê Phi quan sát tỉ mỉ những người đang hôn mê này, đột nhiên nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp cau mày nằm trong góc, hóa ra là Lan Nhã Quận chúa, nàng cũng bị hút vào trong bụng Thao Thiết sao?

Lê Phi vội vàng đi về phía nàng, chợt thấy trên đỉnh đầu có tiếng gió thổi mạnh, tiếp theo đó Kỷ Đồng Chu nhanh chóng đáp xuống bên cạnh Lan Nhã, cúi xuống bế nàng lên, kiểm tra cẩn thận. Hắn ra ngoài lúc nào thế? Lê Phi vô thức nhìn lại những trưởng lão đang tạo thành vòng tròn giữa không trung, quả nhiên có Vô Chính Tử ở bên trong, nhất định là sư phụ của hắn đã cứu hắn phải không?

Vào giờ phút này, có nói gì với hắn cũng vô nghĩa, Lê Phi lập tức xoay người rời đi, Kỷ Đồng Chu dường như không có ý định nói gì với nàng, bèn ôm Lan Nhã sang một bên, bắt đầu truyền Mộc hành linh khí vào cơ thể nàng ấy.

Vào lúc này, cái miệng cuối cùng của Thao Thiết cũng hoàn toàn bị đánh nát, gió bỗng nổi lên cuồn cuộn giữa không trung, từng đợt thanh âm tựa như r.ên rỉ theo gió kéo đến, theo sau là vô số dòng máu đen hôi thối đột nhiên từ trong không trung phun ra. Đông Dương chân nhân nhanh tay lẹ mắt, đã sớm ném ra nắm cát màu xanh biếc, quấn quanh toàn bộ ngọn núi, dòng máu đen như thác nước của Thao Thiết theo cát mà chảy xuống núi, đi đến đâu, cây cỏ hoa cỏ trong nháy mắt khô héo đến đó, hàng vạn yêu vật và bầy chim trong núi lao nhanh ra để trốn đi.

Máu đen phun ra ước chừng một nén nhang mới dừng lại, mọi thứ yên tĩnh trở lại, không còn tiếng động nào nữa, thi thể của Thao Thiết vẫn không thấy đâu, hình dáng thật sự của nó vẫn chưa lộ rõ.