Thiên Hương Bách Mị

Chương 110: Ước chiến (2)




“Ồ? Tiểu tử Lôi Tu Viễn này đã thành thân truyền rồi sao?”

Một giọng nam nhẹ nhàng bỗng nhiên vang lên sau lưng, dọa ba người Lê Phi nhảy dựng, vội vàng quay đầu lại, đã thấy Hồ Gia Bình, người vốn nên ở Thư Viện làm tiên sinh đang cười tủm tỉm mà khoanh tay đứng lơ lửng trên không trung. Sau lưng hắn ba bước, một nữ tử yểu điểu toàn thân che hắc sa đang đạp một thanh bảo kiếm màu đen, gió thổi khiến hắc sa lay động không ngừng, xung quanh có rất nhiều đệ tử không nhịn được mà nhìn về phía này.

Đặng Khê Quang cùng Tô Uyển lập tức nhận ra hắn là vị Hồ Gia Bình trong truyền thuyết kia, lập tức cung kính mà hành lễ: “Kính chào Hồ sư huynh.”

Hồ Gia Bình hoàn toàn không có dáng vẻ của một sư huynh chút nào, tùy tiện phẩy tay áo, đi đến vỗ vỗ đầu Lê Phi: “Cao hơn rồi, tiểu nha đầu.”

Lê Phi giật mình mà nhìn hắn, rồi lại nhìn Hắc Sa Nữ, lúc này mới cười nói: “Đại sư huynh, huynh cũng đem A Mộ tỷ tỷ về sao? Làm tiên sinh xong rồi sao?”

“Đấu Pháp Đại Hội phải tham gia, nếu không ta cũng chẳng muốn về.” Hồ Gia Bình nhún nhún vai. “Sau khi kết thúc lại đi.”

Nghĩa là huynh ấy cố ý trở về tham gia Đấu Pháp Đại Hội đúng không? Vậy mang theo Hắc Sa Nữ làm gì? Hai người này nửa khắc cũng không muốn rời nhau sao?

Lê Phi vốn đang chuyên tâm xem trận đấu của Lôi Tu Viễn, kết quả hai người bọn họ lại đi đến, nàng nhịn không được mà quay đầu lại nhìn xuống võ trường. Hồ Gia Bình thấy vậy liền cốc một cái lên đầu nàng: “Hai mắt đang nhìn cái gì thế? Tu Viễn của muội sắp thắng rồi, còn muốn xem sao?”

Huynh ấy vẫn mồm miệng nhanh như thế, Lê Phi trừng hắn một cái, vội vàng cúi đầu, quả nhiên Kim Thuỷ Long thổi ra làn khói sáng cắt nát tất cả bức tường hành Thổ được dựng lên. Nàng bỗng nhận ra, lần thí luyện ở Đông Hải lúc trước, con Thận kia, hẳn là cũng bị tiên pháp này cắt thành mảnh vụn.

Cố Văn Sinh tránh cũng không thể tránh, mắt thấy làn khói sáng kia nhanh như chớp mà bao vây chính mình, y chỉ nhắm chặt mắt lại, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Y mở mắt ra, đã thấy Lôi Tu Viễn cầm thanh kiếm vàng chỉ vào nơi trước ngực mình ba tấc, thiếu niên này khẽ mỉm cười, thu kiếm lại, thần thái ung dung: “Cố sư huynh, đa tạ.”

Lợi hại! Y tâm phục khẩu phục, lập tức chắp tay khen: “Lôi sư đệ thân thủ tốt, tiên pháp xuất sắc!”

Hồ Gia Bình hừ một tiếng: “Người này căn bản không biết đấu pháp, tiểu tử Lôi Tu Viễn này có kinh nghiệm đấu pháp nhiều hơn y, không thắng mới là lạ.”

Lê Phi lập tức nhíu mày: “Huynh không chịu thừa nhận Tu Viễn mạnh à.”

Hồ Gia Bình cười nói: “Ừ, “Lôi Tu Viễn của muội” quả thật là rất mạnh, vừa lòng chưa?”

Lê Phi mỗi lần nói chuyện với hắn đều bị chọc ghẹo đến tức giận, bả vai bỗng nhiên bị người khác nhẹ nhàng ôm lấy, Lôi Tu Viễn đã trở lại. Hắn cũng chẳng ra dáng sư đệ của Hồ Gia Bình, chỉ gật gật đầu, có lệ mà gọi một tiếng: “Sư huynh.”

“Vẫn không có phép tắc gì như vậy.” Hồ Gia Bình cũng chịu thua. “Đệ thành thân truyền không lo mà tu hành thật tốt, chạy đến đây tham gia Đấu Pháp Đại Hội cái gì?”

Chuyện này nói ra thì dài vô cùng. Đặng Khê Quang vì tiếp cận vị sư huynh thiên tài trong truyền thuyết này, xung phong kể lại chuyện yêu hận tình thù của Tần Dương Linh cùng Nhạc Thải Linh. Sau khi nghe xong, Hồ Gia Bình cười nhạo: “Hóa ra là Tần Dương Linh, tên này công phu ứng phó cũng không kém.”

“Đại sư huynh từng đấu pháp với hắn sao?” Lê Phi thấy hắn nói chuyện chắc nịch, không nhịn được mà hỏi.

“Mười năm trước có từng đấu qua một lần, tên đó phiền muốn chết, cho nên cuối cùng ta dùng Thuật Ngứa đánh bại hắn.” Hồ Gia Bình cực kỳ đắc ý. “Đây chính là trận đấu xếp thứ năm trong tổng cộng mười trận đấu oanh liệt nhất của cuộc đời ta.”

Còn là mười trận đấu oanh liệt nhất của cuộc đời nữa…. Lê Phi buồn cười, đang muốn hỏi thêm về chuyện Tần Dương Linh, chợt thấy Lôi Tu Viễn cầm lấy tay của mình, nàng quay đầu lại, thấy hắn thần thái hắn ung dung, liền cười nói: “Một chút cũng không mệt?”

Lôi Tu Viễn nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Có chút mệt.”

Lê Phi ngây người một chút, a? Hắn không phải nên cực kỳ bình tĩnh mà trả lời đầy ngạo khí một câu một chút cũng không mệt sao? Có chút mệt là sao?

Lôi Tu Viễn mỉm cười, đột nhiên rút trâm cài tóc hạt châu bằng ngọc lưu ly bên tai xuống, bỏ vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Cho ta một tín vật, ta sẽ không mệt nữa.”

Lê Phi đánh lên vai hắn một cái, tóc dài bên tai rơi xuống trước ngực, cũng may Chiêu Mẫn sư tỷ không đến đây, nếu không nàng đã bị giáo huấn một trận rồi.

Lôi Tu Viễn vén lọn tóc dài kia ra sau tai nàng, rồi nói: “Đừng lo lắng.”

Lê Phi thở dài, nàng còn tưởng rằng mình đã che giấu rất kĩ càng rồi. Nói đi nói lại thì dù sao Tần Dương Linh đã ở đây sớm hơn vài thập niên, sắp đột phá Bình Cảnh thứ tư, tính tình vô cùng vô lại, thua cũng chẳng sao, nhưng chỉ sợ thủ đoạn hắn dùng để làm nhục người khác kia rất nguy hiểm thôi.

“Nếu ta thắng, nàng thưởng cho ta cái gì?” Lôi Tu Viễn ghé sát vào tai của nàng hỏi nhỏ.

Lê Phi vừa buồn cười vừa bối rối: “Chàng muốn cái gì?”

Hắn cố ý làm ra dáng vẻ vò đầu bứt tai suy nghĩ, Lê Phi phì cười đánh hắn một cái. Bất thình lình, phía sau có một nữ tử khụ hai tiếng thật mạnh, nàng nhanh chóng xoay người lại, liền thấy Chiêu Mẫn sư tỷ đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm mình. Lê Phi ngượng ngùng chạy đến, cười gượng hai tiếng: “Sư tỷ, tỷ đến rồi.”

“Đầu tóc lỏng rồi.” Chiêu Mẫn nhanh chóng giúp nàng tết thành bím tóc, sau đó nói: “Người ở đây nhiều, đừng quá buông thả.”

Lê Phi bỗng nhiên cảm thấy đầu mình như nóng lên, Chiêu Mẫn thấy mặt nàng đỏ bừng đến mức đáng thương không khỏi buồn cười: “Tiểu nha đầu, da mặt mỏng như vậy.”

Đúng lúc đó trên lôi đài có trưởng lão gọi tên của nàng: “Chiêu Mẫn, Tần Dương Linh.”

Đuôi mày Chiêu Mẫn nhếch lên, có chút bất ngờ: “A, thi đấu với hắn?”

Lê Phi không kìm được mà túm lấy tay áo của nàng, vội la lên: “Sư tỷ, tỷ......”

Chiêu Mẫn trấn an vỗ vỗ tay nàng, cười nói: “Không sao cả, chỉ sợ ta đấu không lại hắn, nhưng cũng không quá thảm bại đâu, không cần lo lắng.”

Nàng đằng vân dừng ở trên lôi đài, người đối diện quả nhiên là Tần Dương Linh, đệ tử phục trên người hắn từ thân truyền biến thành đệ tử bình thường, phong thái vẫn phong thần tuấn lãng bức người như thường, nhưng ánh mắt lại ảm đạm, không còn vẻ bình tĩnh như trước. Hắn không nói một lời, chắp tay với Chiêu Mẫn, ngay sau đó, hắn giương tay áo dài lên, vô số tấm gương băng khổng lồ rơi xuống, tụ lại thành từng vòng dày đặc, khí tức lạnh lẽo lập tức tràn ra.

Vô số đệ tử xung quanh đều nhịn không được kinh hô ra tiếng, một chiêu này cũng coi như một trong những tiên pháp thành danh của Chính Hư trưởng lão, gọi là Âm Dương Kiếp Ba Kính. Nếu bị gương chiếu trúng mà không lập tức đi vòng qua mặt sau của tấm gương băng, ba giây sau sẽ bị đông lạnh, mặc cho có giãy dụa nhiều bao nhiêu cũng không thoát ra. Trong các loại tiên pháp chế trụ, Âm Dương Kiếp Ba Kính cũng tính thượng thừa, đệ tử thân truyền vừa bị đuổi đi này không ngờ có thể luyện Âm Dương Kiếp Ba Kính đến mức độ này, cũng tính là cực kỳ lợi hại rồi.

Chính Hư trưởng lão ở xa xa thở dài một trận, trong lòng thật chua xót, lão đã nhìn trúng loại thiên phú này của Tần Dương Linh có thể phát huy hết công lực của Âm Dương Kiếp Ba Kính. Đáng tiếc, đáng tiếc, trong lòng lão lại âm thầm hối hận vì đã trục xuất hắn xuống Vân Hải, chỉ mong sau lần trừng phạt này hắn có thể cải tà quy chính, từ nay về sau một lòng tu hành.

Sắc mặt Chiêu Mẫn nghiêm trọng, nàng đương nhiên cũng biết uy lực của Âm Dương Kiếp Ba Kính, lập tức ánh lửa quanh thân nổi lên ngập trời, cơn lốc đột ngột từ mặt đất mọc lên, gió làm mồi cho lửa, chỉ một thoáng cả tòa lôi đài đều bị lửa cháy cắn nuốt, biển lửa này dần dần làm tan chảy các băng kính, ở bốn góc của lôi đài từng đóa từng đóa hỏa liên nở rộ, ngàn vạn ngọn lửa phun ra nuốt vào, khiến Tần Dương Linh phải nấp đằng sau những tấm gương bằng băng.

Tiếng sấm vang lên, tiếp theo mười vạn tia chớp đánh xuống, thanh thế kinh thiên động địa, các đệ tử xung quanh lần thứ hai kinh hô ra tiếng, lại thấy trên lôi đài khói dày đặc tứ phía, sấm sét ánh lửa không dứt. Chiêu Mẫn gọi ra Xuân Vũ Thuật, từng hạt mưa xuân tí tách tẩy sạch sẽ tất cả bụi mù. Trên lôi đài, vô số Âm Dương Kiếp Ba Kính đã sớm vỡ vụn đầy đất, Tần Dương Linh nằm ngửa trên mặt đất không biết sống chết.

Chiêu Mẫn đã sớm nhận ra đó là thủ thuật che mắt, chợt thấy đỉnh đầu có gió, nàng lập tức dựng mấy bức tường hành Thổ, đột nhiên nàng thấy hoa mắt, thủ thuật che mắt bị triệu hồi, nàng hoảng sợ phát hiện mình không biết từ khi nào đã đứng giữa một vòng kết giới bằng kính băng. Tần Dương Linh đằng vân dừng ở phía sau nàng cách đó không xa, thản nhiên ngồi xuống đất.

“Chiêu Mẫn sư muội, còn không chạy sao?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.

Chạy? Nhiều Âm Dương Ba Kính như vậy đang chiếu vào nàng, chạy trốn được đi đâu đây? Chiêu Mẫn sắc mặt trắng bệch, chỉ đứng ở đó bất động, ngay sau đó, hai chân của nàng bị đông cứng bởi một lớp băng trong suốt. Dần dần, khối băng lan đến eo nàng, sau đó dừng lại, không hề lan tiếp nữa.

Chiêu Mẫn cảm thấy khối băng này giống như đang hấp thụ khí lực từ người mình, sau khi bị đóng băng trên người nàng chẳng còn một chút khí lực nào nữa, ngay cả tiên pháp cũng không thể dùng, khí lạnh của băng lan đến xương ăn mòn cơ thể của nàng, môi của nàng rất nhanh của trở nên xanh trắng, cả người cũng bắt đầu lạnh run.

“Tần sư huynh, ta tình nguyện chịu thua….”

Nàng chắp tay đang muốn hành lễ nhận thua, Tần Dương Linh bỗng nhiên ngắt lời của nàng: “Chiêu Mẫn sư muội, im lặng một chút.”

Bỗng nhiên, khối băng này trong nháy mắt cắn nuốt thân thể của nàng, lạnh thấu xương nhưng cũng thấu cả kỳ kinh bát mạch, Chiêu Mẫn không tự chủ được mà sợ run cả người.

“Thi đấu chấm dứt.” Trưởng lão làm trọng tài lập thức ra quyết định, nhíu mày nhìn thoáng qua Tần Dương Linh. Hắn hoàn toàn có thể không cần đóng băng chế trụ vị nữ đệ tử này vẫn có thể thắng. Vì nước đi dư này mà kỳ kinh bát mạch của nàng bị hàn độc xâm nhập vào, phải chữa khỏi bằng công phu phức tạp. Người này tuy rằng tiên pháp tinh diệu, nhưng mà nhân phẩm cần phải cân nhắc.

Từng tấc khối băng vỡ thành vụn, cả người Chiêu Mẫn vô lực, không chịu được mà ngã xuống, kỳ kinh bát mạch của nàng đã hoàn toàn bị hàn khí xâm nhập, lạnh đến mức khuôn mặt nàng trắng xanh, cả người phát run.

Lê Phi ở trên không nhịn được nữa mà lao xuống ôm lấy nàng, lập tức biến ra Lưới Trị Liệu, sau đó quay đầu lại trừng mắt nhìn Tần Dương Linh. Hắn vậy mà còn thản nhiên nhìn nàng cười cười, nói: “Kỹ năng không bằng người khác thôi, chịu khó khổ luyện vài chục năm nữa đi.”

Lê Phi một chữ cũng không muốn nói với hắn, Chiêu Mẫn trong lòng nàng bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, cả người da thịt dần dần trở nên lạnh ngắt giống như băng.

“Trong cơ thể của nàng có hàn độc, có dùng Lưới Trị Liệu cũng vô ích, phải dùng đến tiên pháp trị liệu phức tạp hơn.”

Trưởng lão làm trọng tài nói xong, tung ra một lá bùa, chỉ một thoáng sau một con rồng lửa hiện ra gầm rú bay lên tời, tín hiệu vừa truyền đi, lập tức có hai trưởng lão khác xuất hiện đi đến xem xét tình hình của Chiêu Mẫn. Sau khi biết được hàn độc trong cơ thể nàng cực kỳ nguy hiểm, mặt của hai người không khỏi biến sắc, đấu pháp bị thương là điều không thể tránh được, nhưng hàn độc này thật sự hiếm thấy, đệ tử nào xuống tay cũng thật quá đáng.

Lê Phi thấy Chiêu Mẫn sư tỷ được hai trưởng lão kia đưa đi để trị liệu, nàng cũng không màng hành lễ lập tức đuổi theo.

Tần Dương Linh nhìn theo bóng dáng của nàng, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Tu Viễn đang đứng trên cao. Mọi người lập tức ồ lên. Hắn chỉ chỉ Lê Phi, rồi lại chỉ chỉ Lôi Tu Viễn rồi cười lạnh đằng vân bay xa.