Thiên Hương Bách Mị

Chương 11: Nhị Tuyển (5)




Đi qua cửa lớn có ánh sáng lấp lánh kia, cảnh vật cũng lần lượt thay đổi, có một luồng khí ấm áp mà thơm ngát phả vào mặt, bọn họ lại trở về ngôi nhà tranh lúc nãy có chậu than kia. Trên tường còn treo một bức tranh chữ, tranh vẽ tuyết trắng xóa, có dãy núi mờ mờ ảo ảo, cùng lời đề từ khác với bình thường, trên bức tranh chỉ viết ba từ “Thụy Tuyết Lư*”, trừ cái đó ra, đã không con dấu, cũng không lạc khoản*.

*Thụy tuyết lư: Trước nhà tranh tuyết rơi đúng lúc

*lạc khoản: phần đề chữ khi tên trên bức vẽ (theo từ điển Lạc Việt)

Thì ra, đây chính là nhà tranh trong “trước nhà tranh tuyết rơi đúng lúc.”

Trong nhà tranh ngoại trừ mấy đứa nhỏ vừa bước ra từ cửa, còn có ba người lạ khác, hai nam một nữ. Một người nam nhìn qua ước chừng hơn hơn hai mươi tuổi, dung mạo chất phác, người khác tuổi chừng bốn mươi với khuôn mặt lạnh lùng, người nữ chỉ khoảng mười bảy tám tuổi, khuôn mặt trái táo, cười híp mắt rất vui vẻ.

Ba người đều im lặng không nói chỉ nhìn chằm chằm chiếc gương đồng trên bàn, không ai nói chuyện, cũng không nhìn bọn họ. Lôi Tu Viễn thấp thỏm trong lòng, nhịn không được ghé vào tai Tiểu Bổng Chùy thì thào: “Đại tỷ đầu...... vậy là vượt qua được rồi sao?”

Tiểu Bổng Chùy lắc lắc đầu, nàng dường như có tâm sự gì đó, một câu cũng không nói mà chỉ tìm một góc mà ngồi xổm. Bọn nhỏ vốn là vì ra khỏi mà tâm tình vui vẻ và hớn hở, nhưng cũng bị bầu không khí yên tĩnh này làm cho yên lặng. Mọi người đều nhìn nhau nhưng ai cũng không dám mở miệng nói chuyện trước.

“Vừa rồi mọi chuyện trong rừng, chúng ta đều đã nhìn thấy hết tất cả.” Người đàn ông trung niên đột nhiên mở miệng, ngữ điệu rất uy nghiêm. “Các ngươi là nhóm đầu tiên trở về.”

Nói xong, hắn lại trầm mặc. Đây, đây là động viên sao? Hay là có ý gì khác? Rốt cuộc nhị tuyển này có tính là qua hay không? Mọi người lại càng cảm thấy bất an.

Không bao lâu sau, nhóm đứa nhỏ thứ hai cũng thuận tiện mà quay về Thụy Tuyết Lư. Nhóm người này ít hơn, chỉ có hai người, tuy quần áo có bị bẩn, nhưng vẫn giữ được dung mạo xinh đẹp và khí chất cao quý, đúng là vị tiểu Quận chúa kia.

Nàng bước vào nhìn xung quanh một vòng, khi nhìn thấy Kỉ Đồng Chu thì lập tức mỉm cười. Chỉ một thoáng sau, nàng đã làm căn phòng bừng sáng, ngay cả Lôi Tu Viễn, người hận nàng đến tận xương tủy cũng ngây ra trong chốc lát.

“Anh Vương gia quả nhiên nhanh hơn một bước.” Quận chúa đi đến bên Kỷ Đồng Chu. “Lan Nhã hổ thẹn không bằng người.”

Anh Vương gia? Diệp Diệp nói không sai, tiểu tử này quả nhiên là Vương công quý tộc!

Kỷ Đồng Chu dường như rất hưởng thụ ánh mắt kính nể của mọi người, hắn nhìn Tiểu Bổng Chùy bên kia một cái. Sao nào, dọa chết nàng chưa? Nàng nhất định sẽ hối hận về đủ mọi loại hành vi vô lễ phản nghịch lúc trước vì những hành vi đó cũng đủ tru di cửu tộc nàng vài lần.

Tiểu Bổng Chùy không hề chú ý đến hắn, nàng trốn trong góc phòng, đang thấp giọng gọi vị lão tiên sinh có giọng khàn khàn kia, lòng hiếu kì của nàng về lão đã lớn đến nỗi không thể kiềm chế được nữa. Lão là ai? Là người hay quỷ? Nhìn không thấy lão, hơn nữa dường như chỉ có nàng có thể nghe thấy tiếng của lão, chẳng lẽ lão đang ở trong thân thể nàng?

Vừa rồi khi đối mặt với con hồ yêu tràn đầy yêu khí, lão có nói “Cướp đồ vật gì đó của lão” còn nói “Tuy rằng không đến một phần ngàn nhưng cũng có thể có tác dụng”, rốt cuộc là có ý gì? Kỳ quái nhất chính là hồ yêu trong rừng và con nàng gặp ở Thanh Khâu giống nhau như đúc. Sư phụ từng nói mỗi con yêu có yêu khí độc nhất của chính mình, nếu dùng yêu khí để làm ra huyễn tướng thì hính dáng hiện ra nhất định là yêu khí của nó. Nói như vậy, yêu khí của hồ yêu trong rừng là của con Cửu Vĩ Hồ ở Thanh Khâu rồi.

Nhiều chuyện như vậy đặt ở cùng nhau khiến trong đầu nàng bỗng nhiên thông suốt, chẳng lẽ con hồ yêu trọng thương lúc trước kia, không phải chạy trốn mà đang bám trên người nàng?! Nhưng như vậy cũng không đúng, Đông Dương chân nhân và Chấn Vân Tử đều rất giỏi, đều là tiên nhân cực kì lợi hại, tại sao không phát hiện ra hồ yêu bám trên người nàng?

“Lão tiên sinh, ngươi đừng giả vờ ngủ nữa.” Tiểu Bổng Chùy cố ý nói khích hắn*. “Ta biết ngươi là ai rồi, ngươi là con Cửu Vĩ Hồ yêu kia!”

*ở đây gọi “hắn” vì Tiểu Bổng Chùy đã biết đó là hồ yêu

Hắn rõ ràng không chịu thua, căn bản không thèm để ý tới lời nói của nàng.

Tiểu Bổng Chùy hỏi lại vài lần, nhưng hắn vẫn luôn giả vờ câm điếc. Tiểu Bổng Chùy cố chấp buộc hắn phải xuất hiện, hắn càng không nói nàng càng phải hỏi, phiền cũng muốn phiền chết hắn. Sống đến mười tuổi rồi, nhưng nàng chưa từng nói nhiều như vậy, cứ thế nàng vẫn luôn hỏi vẫn luôn nói. Khi thấy trời nhanh đã sáng, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên trên vai bị người vỗ, thanh âm trong trẻo lại mang theo mệt mỏi của Bách Lý Ca Lâm ở sau đầu vang lên.

“Tiểu Bổng Chùy, ngươi một mình ở đây huyên thuyên nói cái gì thế?”

Tiểu Bổng Chùy đột nhiên giật mình, lúc này mới phát hiện vì cúi người cả đêm nên xương sống thắt lưng đều đau cả, yết hầu cũng bởi vì nói nhiều mà rát như lửa đốt.

“Không có gì......” Nàng uống một hơi nước trong túi da, rồi nhìn xung quanh. Trong nhà tranh so với ban đầu nhiều hơn vài người, tính sơ sơ thì có ước chừng có mấy chục người.

Bách Lý Ca Lâm buổi sáng mới vừa thay quần áo mới sạch sẽ, bây giờ lại bẩn nhìn không ra hình dạng. Nàng ấy có vẻ rất mệt mỏi rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bổng Chùy, thấp giọng nói: “Mệt chết được, con hồ yêu kia quá đáng sợ…. Nếu Diệp Diệp không dốc toàn lực mà chống đỡ thì chúng ta không biết còn trở về được hay không.”

Hồ yêu? Bọn họ cũng gặp hồ yêu? Tiểu Bổng Chùy thoải mái hơn nhiều, rừng rậm thật là rộng lớn, mấy nghìn người không thể đi cùng một hướng, nói vậy bốn phương tám hướng đều sắp xếp hồ yêu trấn giữ, và chỉ có đánh tan nó mới có thể thuận lợi đi qua cánh cửa trở lại Thụy Tuyết Lư.

Nhưng mà, Diệp Diệp vậy mà có thể chế phục hồ yêu, thật sự không đơn giản, khi nó cuối cùng thả ra yêu khí, ngay cả Kỷ Đồng Chu cũng không biết làm gì thì làm sao Diệp Diệp có thể đối phó?

“Diệp Diệp đâu?” Tiểu Bổng Chùy hỏi.

Bách Lý Ca Lâm chỉ về hướng bên kia. “Ở bên đó, đang nằm nghỉ. Tỷ của ta đang chăm sóc cho huynh ấy, đoán chừng phải qua một lát mới có thể cử động được.”

Tiểu Bổng Chùy nhìn qua, quả nhiên thấy Diệp Diệp với sắc mặt tái nhợt đang nằm trên mặt đất, đầu gối lên chân của Bách Lý Xướng Nguyệt, nửa tỉnh nửa mê, Không biết vì sao, thời điểm mới quen biết bọn họ, nàng đã phát hiện giữa hai người bọn họ có một bầu không khí rất đặc biệt khiến người ngoài hoàn toàn không xen vào được.

Hiển nhiên Lôi Tu Viễn và Ca Lâm một bên đều có cảm giác này, hai người đều nhìn nhau xấu hổ cười cười. Bách Lý Ca Lâm đổi đề tài: “Đúng rồi, Tiểu Bổng Chùy, các ngươi đối phó hồ yêu như thế nào?”

Tiểu Bổng Chùy khó khan mà ậm ừ: “Là, là mọi người đồng tâm hiệp lực, sau đó......”

Nàng thật sự không biết nói thế nào, mấy người Ca Lâm là bạn bè của nàng nên nàng không muốn tùy tiện nói dối, nhưng nếu phải nó ra chuyện hồ yêu bám lên người mình, nàng càng không muốn hơn.

“Sau đó là đại tỷ đầu một mình đánh tan hồ yêu.” Lôi Tu Viễn tự hào mà kể lại tư thế dũng cảm của Tiểu Bổng Chùy một lần, thay đại tỷ đầu khoe khoang còn khiến hắn vui vẻ hơn nói về bản thân mình.

Bách Lý Ca Lâm nghe mà choáng váng: “Thật sao? Tiểu Bổng Chùy, ngươi quả nhiên lại lợi hại như vậy! Là phương thuật trước kia sư phụ dạy ngươi sao?”

Quỷ thích khóc lắm miệng này…. Tiểu Bổng Chùy ấp úng giấu diếm cho qua, cứ coi như là phương thuật hàng phục được hồ yêu cũng được.

Đang lúc nói chuyện thì chợt thấy nam tử trung niên đứng dậy nói: “Tốt lắm, đến thật đúng lúc.” Hắn vung tay áo dài lên, gương đồng được thu về trong tay áo.

Đã trưa rồi sao? Bọn nhỏ trong nhà tranh nhất thời kích động, có phải nên tuyên bố kết quả cuối cùng rồi hay không?

Cô gái mặt quả táo kia cười nói: “Đều nghe cho rõ đây. Bắt đầu từ giờ, người được ta gọi số đi ra ngoài, còn không được gọi ở lại.”

Bắt đầu rồi sao? Bọn nhỏ đều lộ ra vẻ mặt lo lắng chờ đợi, bị gọi số phải đi ra ngoài, vậy không bị gọi mới được tính thông qua sao? Lòng bàn tay Tiểu Bổng Chùy đều là mồ hôi, nàng lo lắng hơn bất kì ai khác, nàng là dựa vào hồ yêu trong người mới có thể trở lại Thụy Tuyết Lư, không biết có bị người khác nhìn ra hay không, nên trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi vô cùng, trái tim của nàng đã muốn nhảy ra khỏi yết hầu mất rồi.

Cô gái gọi số cực nhanh, một lúc đã gọi đến số một trăm rồi đến hai trăm, khi nàng gọi đến “Hai sáu năm”, Tiểu Bổng Chùy lập tức ngừng thở, nàng là hai bảy sáu, liệu có nàng hay không?

Ai ngờ sau hai sáu năm, cô gái trực tiếp gọi đến “Hai bảy sáu”, tim Tiểu Bổng Chùy rơi xuống, có nàng? Nàng không qua? Chẳng lẽ bọn họ vẫn phát hiện nàng tư chất kém cỏi? Chẳng lẽ bọn họ phát hiện trong thân thể nàng tồn tại hồ yêu thật kia?

Trong đầu nàng ong ong rối loạn, đủ loại suy nghĩ ùn ùn kéo đến, lúc thì sợ hãi, lúc thì tuyệt vọng, vô cùng hỗn loạn, nàng dường như không nhận ra thế giới này nữa, xung quanh mọi thứ mờ mịt. Bách Lý Ca Lâm, Diệp Diệp, cùng Lôi Tu Viễn đang ở bên cạnh an ủi mà nhìn nàng, mặt khác mấy đứa nhỏ không bị gọi đến số trên mặt đều vui mừng đắc ý.

“….. Vậy, vậy ta đi ra ngoài trước….” Nàng cảm thấy âm thanh của chính mình nghe như từ phía xa truyền đến, mơ mơ hồ hồ.

Đẩy cửa ra, gió tuyết đập vào mặt, bên ngoài có một vài đứa nhỏ đang đứng, trên mặt mỗi người xám như tro, còn mang theo vẻ mặt không tin được, chẳng khá hơn nàng bao nhiêu.

Tuyết còn đang rơi, trời đất lúc ấy chỉ có hai màu đen trắng, Tiểu Bổng Chùy không biết chính mình đang thấy cái gì, tiếp theo đây nàng có bị người ta bắt lại hay không, sau đó bị xử tử cùng hồ yêu trong cơ thể? Nàng có cần chạy trốn ngay bây giờ không? Nhưng vách núi cao vạn trượng, lại không có dây thừng, nàng leo xuống như thế nào?

Có lẽ bị xử tử như vậy cũng tốt, nàng đã cố gắng hết sức rồi, nhưng vẫn không qua được nhị tuyển. Thế nhưng sư phụ phải làm sao bây giờ?

“Kẽo kẹt”, cửa lại mở ra lần này đi ra là Kỷ Đồng Chu, sắc mặt hắn xanh mét, giống như mất hồn, ai cũng không nhìn mà chầm chậm nhìn qua Tiểu Bổng Chùy, một mình khoanh tay đứng ở xa xa, không biết đang nghĩ cái gì, có mấy đứa nhỏ lúc trước đi theo hắn như tay sai, đang vội vàng theo sau như muốn an ủi hắn, bị hắn đá văng hết.

Hắn cũng không qua sao?

Một lúc sau, lại có mấy đứa nhỏ sắc mặt ảm đạm đi ra, là mấy đứa nhỏ theo bọn họ trở về đầu tiên. Tiểu Bổng Chùy trong lòng mông mông lung lung đột nhiên có một ý nghĩ trong đầu: Có thể mấy người ở lại mới bị loại? Nghĩ thế nào cũng không thể loại những đứa nhỏ diệt trừ được hồ yêu mà lại còn về trước được.

Dường như là xác minh cho suy nghĩ của nàng, những đứa nhỏ đi ra đều trở về trước buổi trưa, thậm chí Lan Nhã Quận chúa cũng ra theo, nàng ta vừa đi ra liền khóc. Rất nhanh sau đó, Lôi Tu Viễn cũng đi ra, hắn đi theo sau không nói gì nhiều, chỉ một mực khóc, theo sát là Bách Lý tỷ muội cùng Diệp Diệp đều ảm đạm mà đi ra ngoài.

Bách Lý Ca Lâm thấy Tiểu Bổng Chùy cũng bắt đầu khóc: “Tại sao không qua được? Không phải trước buổi trưa diệt được hồ yêu rồi trở về là được sao?”

Sắc mặt Diệp Diệp còn chút tái nhợt, vẫn tựa vào vai Bách Lý Xướng Nguyệt, rồi nhìn quanh bốn phía. Khi thấy mười mấy người bên ngoài đều về Thụy Tuyết Lư trước mình, hắn trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói: “Có lẽ...... Đi ra mới là những người được thông qua?”

Tiểu Bổng Chùy gật gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy, bên ngoài đều là những người diệt được hồ yêu mà về tới trước.”

Trên mi Bách Lý Ca Lâm vẫn còn đẫm lệ, nhưng khi nghe hai người nói như vậy, nàng lập tức nở nụ cười: “Thật sao?”

Bách Lý Xướng Nguyệt cho tới bây giờ vẫnchưa nói chuyện bỗng nhiên gật đầu nói: “Chúng ta đều được thông qua rồi, là ta nghe được những gì cô gái kia đang nói ở bên trong.”

“Thật là, làm như vậy sẽ dọa chết người đó!” Bách Lý Ca Lâm vô cùng oán giận. Nàng nhìn những người khác phía sau đều đang còn ủ rũ, Lôi Tu Viễn khóc đến nỗi sắp ngất đi, nàng đánh trên lưng hắn một cái, la lớn: “Đừng buồn nữa! Chúng ta đều đã thông qua rồi!”

Bọn nhỏ đều ngẩng đầu nhìn nàng, trong nháy mắt, trên mặt mỗi người đều tràn ngập hy vọng.

Bách Lý Ca Lâm lớn tiếng nói: “Chúng ta đều đánh được hồ yêu mà thuận lợi về trước buổi trưa, nếu như vậy còn không thông qua thì chẳng lẽ mấy người ngay cả mặt hồ yêu cũng chưa thấy qua lại được qua sao?”

Lời nói này cực kỳ chắc chắn, bọn nhỏ lập tức ồn ào, ngay cả Kỷ Đồng Chu cũng nở nụ cười. Hắn dường như còn trộm xoa xoa đôi mắt, đoán chừng vừa rồi vì sợ thất bại mà rơi nước mắt.

Tiếng khóc Lô Tu Viễn cũng ngừng, hắn sợ hãi mà kéo quần áo Tiểu Bổng Chùy, lẩm bẩm nói: “Đại tỷ đầu, thật vậy sao? Ta đã thông qua rồi?”

Tiểu Bổng Chùy dùng sức gật gật đầu: “Chúng ta đều đã thông qua!”

Trong lòng nàng không kiềm chế được mà kích động, nhớ lại suy nghĩ tuyệt vọng mới vừa rồi của chính mình, không khỏi bất đắc dĩ mà bật cười. Cẩn thận mà nghĩ lại, Đông Dương chân nhân lợi hại như vậy cũng không thể phát hiện hồ yêu trên người nàng thì sao những người khác có thể phát hiện được? Chỉ là, người bí ẩn có giọng khàn khàn kia vẫn luôn là nỗi lo lắng của nàng. Từ sơ tuyển đến nay, ít nhiều vì có hắn ở đây nên nàng đều ỷ vào hắn, nên có chút ác cảm với hắn, hắn thật sự là Cửu Vĩ Hồ yêu sao?

Đúng như mọi người đoán, ba đại nhân kia liền mở cửa cho bọn họ vào nhà, cô gái cười tủm tỉm phát cho mỗi người một cái bao lớn, nhỏ nhẹ nói: “Các ngươi đều có tư chất rất tốt, và nếu đã là đứa nhỏ có ý chí cùng năng lực cực kì lớn thì Sồ Phượng thư viện hoan nghênh các ngươi. Bây giờ tặng cho các ngươi trang phục của đệ tử và bảng tên, trong bao còn có các nhu yếu phẩm khác. Trước ngày thứ ba của tháng sau, nhất định phải đến Việt Quốc, quận Hoa Quang, sẽ có xe chở các ngươi đến Thư Viện.”

Tiểu Bổng Chùy ôm bao đồ kích động, làm thế nào cũng ngăn không được run rẩy, nàng thậm chí còn vô thức mà ngây ngô cười, nhưng không ai chú ý đến nàng. Giờ phút này từng đứa nhỏ được thông qua đều chìm đắm trong vui mừng, Bách Lý Ca Lâm vừa khóc vừa cười, Lôi Tu Viễn dán mặt lên bọc đồ nghẹn ngào mà thì thào cái gì đó, ngay cả Diệp Diệp cũng kích động đến mặt đỏ lên.

Một lúc lâu sau, bọn họ đều như đang ở trong mộng, xe hồng lộc đem bọn nhỏ đưa về từng nhà, nhưng mấy người Tiểu Bổng Chùy không có chỗ để đi. Cũng may năm người bọn họ đều từ Lục Công Trấn thông qua sơ tuyển nên đều được đưa về Lục Công trấn.

Tiểu Bổng Chùy trong chốc lát lấy bảng tên ra xem một lúc, bảng tên không biết dùng kim loại gì chế tạo ra mà có màu vàng trong veo, hình bán nguyệt, được khắc hoa văn phong cách cổ xưa nhẹ nhàng, mặt trái có khắc bốn chữ Triện “Sồ Phượng Thư Viện”, cầm ở trong tay nặng trịch, nhưng bảng tên của nàng không giống những người khác, tên của người khác đều dùng chữ Triện khắc rất đẹp, của nàng chỉ dùng bút lông để viết ba chữ Tiểu Bổng Chùy.

Nàng cầm bảng tên qua hỏi cô gái mặt trái táo kia, nàng cười nói: “Ngươi đã là người của Thư Viện nên tên này thật sự không dùng được nữa. Vào ngày nhập học, tiên sinh sẽ giúp ngươi đặt tên chính thức, đến lúc đó hẵng khắc lên bảng tên.”

Ba chữ Tiểu Bổng Chùy này thật sự nghe không hay sao? Nàng có chút tiếc nuối, đây là tên sư phụ đặt cho mình, nghe nói thời điểm nhặt được nàng trên sông, lúc đó vừa vặn bờ sông có người ở dùng chày gỗ giặt quần áo mà sư phụ thấy nữ tử kia ngày thường rất xinh đẹp nên trong lòng có hảo cảm, liền đặt cho nàng cái tên Tiểu Bổng Chùy...... Được rồi, hồi ức như vậy, có chút nghe không xuôi tai.

Thời điểm trở lại Lục Công Trấn, đã là nửa đêm canh ba, thôn trấn tối như mực, ngoại trừ hai ngọn đèn ngoài khách đi/ếm đang sáng lập lòe ra.

Năm đứa nhỏ còn đang hưng phấn, một đường nói líu lo không ngừng. Dù sao chính mình và bằng hữu đều đã thông qua, về sau có thể cùng tu hành ở Sồ Phượng Thư Viện một năm, không cần tách ra nữa. Rốt cuộc vẫn là Diệp Diệp dày dặn kinh nghiệm hơn, vào khách đi/ếm thuê hai gian phòng, lúc đầu nói mệt mỏi một ngày một đêm nên đi nghỉ ngơi sớm, nhưng kết quả mọi người vẫn là tập trung vào một gian phòng nói chuyện.

“Tiểu Bổng Chùy, Tu Viễn, các ngươi có việc gì ở nhà cần xử lý không?” Bách Lý Ca Lâm ngủ trên đùi tỷ tỷ nàng như một con mèo.

Hai người đều lắc đầu, Lôi Tu Viễn đã sớm không còn nhà, phiêu bạt khắp nơi, trong đầu Tiểu Bổng Chùy cũng không có ý định trở về. Nàng là được Đông Dương chân nhân mang đến Lục Công Trấn, bay một buổi sáng, nếu đi bằng hai chân mình về lại Thanh Khâu, quỷ mới biết phải đi bao lâu nữa, ngộ nhỡ không về kịp để đến quận Hoa Quang thì phải làm sao?

“Vậy thì năm người chúng ta có thể cùng nhau lên đường!” Bách Lý Ca Lâm cười đến miệng không khép được. “Năm người, thật là vui!” nàng đưa một bàn tay lên, trên mặt tràn đầy hy vọng và vui sướng. “Về sau chúng ta sẽ thành năm đại tiên nhân thật lợi hại!”

Trong rừng nhị tuyển sương mù chướng khí dày đặc, bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người, Hắc Sa Nữ xoay người nhặt trên mặt đất một lá bùa, nhìn thoáng qua, sau đó mới cung kính đưa cho lão già râu bạc trắng phía sau.

“Phong ấn phía trên đã bị phá vỡ?” Lão già có chút kinh ngạc. “Là đứa nhỏ nào làm?”

“Là một bé gái mười tuổi tên Tiểu Bổng Chùy.” Hắc Sa Nữ kể lại ngắn gọn tình hình ngày đó. “Yêu khí trên phong ấn của Cửu Vĩ Hồ yêu biến mất, nên phong ấn cũng theo đó mà bị phá.”

Lão già im lặng nhìn xung quanh một vòng, chướng khí ở các vùng gần đây so với nơi khác ít hơn, dường như được cái gì tinh lọc. Nghe nói hồ yêu là bị cô nương kia chạm một lần liền biến mất, phong ấn của yêu khí cũng theo đó mà mất, xung quanh còn lưu lại khí tức tinh lọc, nên yêu khí kia rất có khả năng đã bị loại trừ, mà cô bé kia mới mười tuổi? Tuổi còn nhỏ như thế lại có bản lĩnh như này, thật hiếm thấy.

“Nàng...... Tư chất rất bình thường.” Hắc Sa Nữ nghĩ nghĩ, lại nói: “Lúc sơ tuyển, chỉ dựa vào tư chất của nàng căn bản không thể thông qua, nhưng không biết vì sao, ta cảm thấy trong cơ thể nàng lại có rất nhiều linh khí, nhiều hơn mấy lần so với đứa nhỏ khác, cho nên liền cho nàng qua sơ tuyển.”

“Ồ?” Lão già cảm thấy rất hứng thú mà nhướn mày lên. “Nàng tên là gì? Tiểu Bổng Chùy? Ha ha, lần sau mang đến cho ta xem.”