Thiên Hương Bách Mị

Chương 108: Thân Truyền Đệ Tử (5)




Tần Dương Linh sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức quỳ xuống, trong đầu trống rỗng, một chữ cũng nói không nên lời. Sư phụ tại sao lại đột nhiên đến đây? Từ khóe mắt, hắn thấy Khương Lê Phi đáp xuống đụn mây, trong lòng nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, là nàng?!

Chính Hư chân nhân thấy bên chân chân có một cô gái quần áp xộc xệch, hai tay buông thõng, không biết là bị gãy hay trật khớp. Cơn tức giận lấn át lý trí, đệ tử này của hắn phong lưu thành tính, thích dây dưa cùng với nữ tử, nhưng ai lại ngờ rằng hắn vậy mà định xâm hại nữ đệ tử ở chỗ cũ của Thanh Thành tiên nhân?!

Lão đang muốn mở miệng chỉ trích, đỉnh đầu lại có tiếng gió gào thét, nhìn lại đã thấy Thanh Nhạc chân nhân vội vàng dừng ở trong sân. Khi vừa thấy bộ dáng thê thảm của Nhạc Thải Linh, bà hít một hơi, vội vàng bước tới đỡ nàng ta dậy. Sau một hồi chẩn đoán, bà xác định đây là bị dọa hôn mê bất tỉnh, may mắn thay chưa thật sự bọ xâm phạm. Thanh Nhạc chân nhân lập tức biến ra Lưới Trị Liệu bọc cánh tay bị gãy của nàng lại, sau đó quay đầu giận dữ nhìn Tần Dương Linh, nhìn một hồi rồi lại chuyển mắt sang hướng Chính Hư chân nhân, một chữ cũng chưa nói.

Chính Hư chân nhân thấy ánh mắt của bà lạnh lùng, tính tình Thanh Nhạc trưởng lão xưa nay hòa ái dịu dàng, lúc này tất nhiên là đang cực kì giận dữ, tuy rằng không nói gì nhưng ánh mắt này lại khiến người khác sợ hãi. Lão hiểu được, chuyện này tuyệt đối không thể khoan nhượng nữa, Tần Dương Linh đã vi phạm nặng nề Đệ Tử Giới Luật.

Chính Hư chân nhân trong lòng vừa thất vọng vừa cực kì phẫn nộ, lúc này mới nói: “Thái Mạo Phong đệ tử Tần Dương Linh, vi phạm Đệ Tử Giới Luật, bị đuổi xuống dưới Vân Hải. Ngày mai trước giờ Mẹo đến Giới Luật Đường, nghe ba mươi vị trưởng lão trách phạt.”

Thanh Nhạc chân nhân cười lạnh một tiếng, vẫn không nói lời nào như trước, ôm Nhạc Thải Linh mà bay nhanh đi.

Bị đuổi xuống dưới Vân Hải được xem như là hình phạt cực kì nghiêm trọng, đặc biệt Tần Dương Linh còn là thân truyền đệ tử mười mấy năm, ngoài ra còn tập trung đủ ba mươi vị trưởng lão, điều này có nghĩa là việc này ngày mai lập tức sẽ truyền khắp Vô Nguyệt Đình, thể diện của hắn sẽ mất hết.

Lê Phi thấy Tần Dương Linh mặt không còn chút máu, Chính Hư chân nhân cũng đang cực kì tức giận, dường như lão còn đang muốn răn đe đệ tử của mình, nàng lập tức khom mình hành lễ, đằng vân bay nhanh quay về Trụy Ngọc Phong.

Nhật Viêm cực kỳ không cam lòng, cả giận nói: “Thật là làm ô uế đôi mắt của ta! Vô Nguyệt Đình thật sự là càng ngày càng không ra gì! Đã dạy dỗ ra đệ tử chó má gì thế này!”

Lê Phi nhớ lại chuyện vừa rồi, vẫn còn thấy kinh sợ, gan của Tần Dương Linh cũng quá lớn rồi! Chỉ sợ tính phóng túng của hắn có liên quan đến Chính Hư chân nhân Bọn họ là tu hành đệ tử, tuổi còn nhỏ đã vào Thư Viện hoặc tiên gia môn phái khổ luyện tiên pháp, tất cả đều lấy tu vi mạnh yếu nói chuyện, có tài sẽ được sủng ái, làm sai sư phụ cũng chẳng nỡ trách phạt, chẳng trách Tần Dương Linh bị nuông chiều thành ra người như thế.

Nàng thấy Nhật Viêm còn đang tức giận đến mức thở phì phò, không nhịn được nói: “Nhật Viêm, ngươi thật sự quen biết Thanh Thành chân nhân sao? Ngài ấy còn sống hay là đã không còn ở nhân thế rồi?”

Hắn biết rất nhiều về người tu hành, còn biết về Hồ Xạ Phong, trong những lời kể về Thanh Thành chân nhân còn có cảm xúc hoài niệm, hai người họ có phải là rất thân thiết không?

Nhật Viêm im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên thở dài một tiếng. Thân hình thật lớn dần dần hóa thành hư vô, thanh âm khàn khàn già nua cũng từ tư phai đi: “Mặc dù sống, cũng không bằng chết. Đừng quấy rầy ra, để ta yên tĩnh một lát.”

Sống không bằng chết? Là bởi vì bị Dạ Xoa làm trọng thương sao, nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa khỏi?

Nhật Viêm cuối cùng không nói gì nữa, con hồ ly này sau một chuyến đến Đông Hải về đặc biệt rất nhạy cảm. Lê Phi đứng trên hành lang một lúc, nghĩ đến việc Hải Ngoại Hải Vẫn, nhịn không được cũng cảm thấy thương cảm, suy nghĩ về nó một lúc.

Ba mươi vị trưởng lão ở Giới Luật Đường rất nhanh đã quyết định hình phạt cụ thể cho Tần Dương Linh, trục xuất xuống dưới biển mây, trong một năm không được quay về, nghĩa là Đấu Pháp Đại Hội sắp đến mặc dù hắn có thắng, cũng phải ở dưới biển mây đủ một năm mới có thể một lần nữa quay về Thái Mạo Phong.

Hình phạt như thế cũng không tính là nặng, nhưng cũng chẳng nhẹ, hẳn là Chính Hư chân nhân có nhúng tay vào, Thanh Nhạc chân nhân cực kỳ bất mãn. Sau khi Nhạc Thải Linh tỉnh lại liền khóc ba ngày liên tục, nhìn thấy người liền sợ, càng không thể nhìn thấy nam nhân. Mấy ngày hôm trước có một nam đệ tử hấp tấp chạy vào nơi gần đệ tử phòng trong Tử Hề Phong, Nhạc Thải Linh thấy hắn lại bị dọa hôn mê bất tỉnh. Chuyện của Tần Dương Linh đã để lại tổn thất thật lớn cho nàng ta.

Thanh Nhạc chân nhân cố ý dẫn nàng đến Trụy Ngọc Phong, nếu không phải Lê Phi cho chim gỗ đi truyền tin thì mọi chuyện hẳn là đã tồi tệ hơn. Tuy Xung Di chân nhân không hề ở Trụy Ngọc Phong, nhưng Nhạc Thải Linh vẫn luôn nơm nớp lo sợ, rất đáng thương, khi nhìn thấy Lê Phi, nàng ta chỉ biết khóc lóc cảm tạ.

Sự chán ghét đối với nàng ta trong lòng Lê Phi phai nhạt đi không ít, thấp giọng nói: “Về sau phải cẩn thận một chút, cũng may lần này chưa có gì xảy ra.”

Nhạc Thải Linh sắc mặt tái nhợt, rưng rưng nói: “Không có sau này nữa. Ta đã quyết tâm tiếp tục tu tập Thiên Cầm Đại Pháp, cuộc đời này không dính líu đến nam tử nữa.”

Nói xong, nàng ta lại hướng Lê Phi mà bái lạy, nói nhỏ: “Lần trước ở Lật Liệt Cốc, ta đã biết lỗi sai của mình rồi. Không để ý đến ta từng tâm cao khí ngạo, ích kỷ mà cứu Thải Linh một mạng, ân này kiếp này không dám quên. Ngày sau nếu có duyên, ta nguyện vì sư muội mà vượt núi đạp lửa không do dự.”

Lê Phi đỡ nàng ta dậy, nhịn không được mà cười: “Cái gì mà vượt núi đạp lửa, không đến mức đó đâu.”

Nhạc Thải Linh thì thào: “Nhưng mà trong mấy lời thoại đều nói như thế mà…”

Lời thoại? Lê Phi cười lớn hơn, Nhạc Thải Linh cũng có chút ngượng ngùng, lau nước mắt cười rộ lên: “Ở Lật Liệt Cốc lần đó còn có vài vị sư huynh sư tỷ, ta nên đi giải thích rõ ràng với họ mới được.”

Lê Phi thấy nàng ta nhắc đến đi gặp nam đệ tử, rõ ràng sợ đến cả người phát run, nhưng lại vô cùng kiên quyết, thật có chút bội phục.

Thanh Nhạc chân nhân mỉm cười nhìn hai cô nương, bỗng nhiên nói: “Lê Phi, lần trước ta nghe Nghiễm Vi trưởng lão nói, Lôi Tu Viễn định tham gia Đấu Pháp Đại Hội, là thật sao?”

Lê Phi gật đầu: “Đúng vậy, chàng cùng với Tần sư huynh có ước chiến.”

Thanh Nhạc chân nhân nghe nàng nhắc đến Tần Dương Linh lập tức giận dữ: “Tần Dương Linh này thật sự vô lí hết sức! Vậy mà đi lập ước chiến với đệ tử mới nhập môn năm năm! Lê Phi, tuy ta không có ý gì nhưng chờ đến khi Lôi Tu Viễn rời khỏi Đan Huyệt, con vẫn nên khuyên nhủ nó một chút. Tần Dương Linh sắp đột phá Bình Cảnh thứ tư, không phải là người mà các con có thể đối phó. Đệ tử nhập môn chưa đủ mười năm không cần tham gia Đấu Pháp Đại Hội, chớ để bởi vì một lần tức giận mà xốc nổi. Tính tình của Lôi Tu Viễn ta thấy cực kỳ kiêu ngạo, một chút cũng chẳng chịu thua. Nếu bại dưới tay Tần Dương Linh chỉ sợ sẽ là đả kích với đứa nhỏ này, chi bằng phòng trước thì hơn.”

Khuyên? Lôi Tu Viễn nếu có thể khuyên, vậy thì không phải Lôi Tu Viễn nữa rồi. Hắn vẫn luôn cậy mình mạnh, chỉ cần hắn muốn làm, có liều mạng cũng muốn hoàn thành.

Lê Phi nghĩ đến việc đã nhiều ngày chưa được gặp hắn, trong lòng không khỏi có chút buồn, lúc này cười nói: “Con không khuyên được, chàng có chủ trương riêng của mình, nếu đã đồng ý giao chiến, chàng nhất định sẽ thắng.”

Thanh Nhạc chân nhân có ngạc nhiên, lời này từ miệng của một tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi nói ra, đủ để người khác biết được quan hệ của bọn họ đã khác xưa rồi, cũng chẳng phải là lời nói thiếu suy nghĩ của một người còn trẻ tuổi.

Bà bỗng nhiên có chút xúc động, đúng là niên thiếu giai ngẫu*. Thanh mai trúc mã, cả tu hành giới rất hiếm thấy, khiến bà không nhịn được mà vui mừng thay bọn họ.

*niên thiếu giai ngẫu: đôi tình nhân trẻ tuổi xứng đôi vừa lứa.

Lôi Tu Viễn lần này ở Đan Huyệt đã được hai tháng, Đấu Pháp Đại Hội còn vài ngày nữa là bắt đầu, lúc này hắn mới thản nhiên rời khỏi huyệt, còn cố ý chọn lúc đêm khuya khoắt mà đi ra. Lê Phi đang ngủ say, bị tiếng tuyết đập vào đánh thức.

Nàng mơ mơ màng màng đi đến mở cửa sổ ra, thình lình có một người theo đó mà nhảy vào, dọa nàng mất hồn mất vía, sau đó là một cái ôm thật chặt mang theo gió tuyết lạnh lẽo.

“Mở cửa sổ lâu như thế, muốn ta chết cóng sao?”

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đã lâu chưa nghe thấy vang lên, Lê Phi kinh ngạc vội vàng ngẩng đầu lên, liền thấy Lôi Tu Viễn đang mỉm cười chăm chú nhìn nàng. Lê Phi sững sờ một hồi, ngây người nhìn hắn, không phải là nàng đang nằm mơ đấy chứ?

“Tu Viễn?! ” Nàng kinh sợ la lên một tiếng, ngay sau đó miệng nàng đã bị hắn che lại.

“Muốn đánh thức cả sư tỷ và sư phụ của nàng hay sao?” Lôi Tu Viễn kéo nàng ngồi xuống mép giường, tuyết đọng lại trên người hắn rơi xuống, khiến tấm đệm ướt đẫm. Lê Phi cảm thấy hàn khí trên người hắn rất nặng, không nhịn được cầm tay hắn lên, hai bàn tay đều lạnh ngắt như băng, nàng vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Sao lại lạnh như thế? Chàng không dùng tiên pháp hộ thân sao?”

Lúc này nàng mới phát hiện vẻ mặt hắn cực kỳ mệt mỏi, xem thử kinh kỳ bát mạch, linh khí vậy mà lại dùng hết rồi! Hắn rốt cuộc là bay đến đây như thế nào thế! Có thể nào là vừa ra khỏi Đan Huyệt đã bay đến đây không? Linh khí còn lại ít đến mức dùng tiên pháp hộ thân cũng không được?

Lê Phi nắm lấy cổ tay hắn, lập tức truyền Mộc hành linh khí vào, Lôi Tu Viễn mặt đầy mệt mỏi ngã xuống trên giường nàng, thấp giọng nói: “Để ta ngủ một lát.”

Còn chưa nói xong, hắn đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Lê Phi vội vàng đắp chăn của mình lên người hắn, rồi lại ngồi tựa vào đầu giường ngắm hắn thật kĩ càng. Mấy tháng không gặp, hắn dường như cao hơn một chút, dáng người cũng phát triển hơn một chút, nét ngây ngô trên mặt cũng đã giảm đi phần nào. Dáng vẻ hắn ngủ thật thú vị, mi tâm vô ưu vô lự mà thả lỏng.

Đêm hôm khuya khoắt như thế còn chạy đến đây, còn dùng hết linh khí, quả nhiên là chuyện Lôi Tu Viễn có thể làm ra.

Lê Phi truyền Mộc hành linh khí vào kinh mạch hắn, đứng dậy rón ra rón rén mà đóng chặt cửa sổ lại, rồi quay về ngồi bên mép giường. Lôi Tu Viễn còn đang ngủ say, mặt không còn tái nhợt như vừa nãy nữa. Nàng dùng tay vén sợi tóc ở mi gian của hắn ra, Lôi Tu Viễn khẽ cau mày, đúng hơn là bị đánh thức.

Lê Phi nhỏ giọng nói: “Chàng ngủ đi, không có việc gì cả.”

Hắn duỗi tay ôm nàng lên giường, vùi đầu vào ngực nàng, mơ màng mà nỉ non: “Cứ để như vậy, đừng đi đâu cả.”

Cứ để như vậy?! Lê Phi cả người cứng ngắc nằm trên giường, động cũng không dám động, chẳng lẽ cứ nằm như người gỗ chờ hắn tỉnh lại? Lôi Tu Viễn lại ngủ thiếp đi, Lê Phi vẫn không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn nhìn cửa sổ gỗ đang đóng chặt, bên tai nghe được tiếng thở dài và sâu của hắn, nàng cũng có chút mệt rã rời, nhưng lại chẳng dám ngủ, làm sao có thể ngủ cùng chàng trên một cái giường cơ chứ?!

Lê Phi ngẩn người một lúc lâu, lắc đầu nhe nhẹ, cố gắng không để mình ngủ quên. Trong lúc đang bối rối, chợt thấy một bàn tay luồn vào tóc nàng, ấn vào sau đầu, sau đó đắp chăn lên người nàng. Lôi Tu Viễn dịch lên trên, gối đầu lên gối, hai người nằm đối mặt với nhau.

Hắn nhìn nàng một hồi lâu, sau đó cùi đầu hôn lên trán nàng một cái, nói nhỏ: “Ngủ đi, ngày mai nên bắt đầu gọi ta là sư huynh.”

Lê Phi một chút cũng không còn buồn ngủ nữa, đến lúc này nàng mới phát hiện dòng chảy linh lực trong người hắn không giống như trước kia, nàng vừa vui mừng vừa hoảng sợ: “Chàng đột phá Bình Cảnh thứ ba rồi sao?”

Lôi Tu Viễn mỉm cười, ấn đầu của nàng vào ngực mình: “Ngày mai chính thức là thân truyền đệ tử. Tiểu sư muội, gọi sư huynh.”