Thiên Hương Bách Mị

Chương 105: Thân Truyền Đệ Tử (2)




Từng đóa hỏa liên nở rộ trước mặt, bị Tường Đồng Thuật của Lê Phi chặn lại cách ba trượng, hàng vạn ngọn lửa phun ra nuốt vào, ánh sáng của Tường Đồng Thuật ngày càng mờ nhạt. Mắt thấy mình sắp bị ngọn lửa nhấn chìm, cơ thể Lê Phi đã cảm nhận được làn sóng nóng như thiêu như đốt của hỏa liên.

Nàng hóa thành một làn khói vội vàng lui về phía sau, đột nhiên có làn gió nhẹ sau đầu, từng phiến lá nhỏ hướng về phía nàng mà bay đến, vài đạo Thái A Thuật hạ xuống, kim quang đã cắt nát phiến lá. Lập tức ngay lúc này, một con hỏa long gào thét đánh úp lại, Lê Phi dựng lên Tường Đồng Thuật, xuân vũ cũng tí tách rơi xuống, dần dần dập tắt sóng nhiệt trong điện luyện tập võ nghệ.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người, Tô Uyển dừng trước mặt nàng, hỏa liên xoay tròn trong lòng bàn tay, nàng cười nói: “Ta thắng rồi!”

Nàng tiến lên một bước, đột nhiên nhận ra rằng có một bức tường hành Thổ dựng trước mặt Lê Phi cách ba thước. Nàng thở dài thu hỏa liên lại, trên mặt mồ hôi ròng ròng: “Còn tưởng rằng ta đã thắng rồi chứ! Lê Phi phản ứng của muội cũng thật nhanh quá.” Vừa nói vừa quay đầu lại nhìn về phía Đặng Khê Quang: “Đặng sư huynh, huynh đúng là! Tiên pháp Mộc hành cũng không phải chỉ có Đằng Triền!”

Đặng Khê Quang mở tay ra, bày ra vẻ mặt không đành lòng: “Ta làm sao có thể thật sự động tay động chân với Khương sư muội? Ta là một nam nhân rất biết thương hoa tiếc ngọc nhé! Đánh chết ta cũng không xuống tay thật đâu.”

Tô Uyển nhíu mày lắc đầu: “Không phải đã nói là cùng nhau luyện tập đấu pháp sao, huynh nghĩ rằng đến đây để chơi à?”

Kể từ khi nghe nói đệ tử của Hải phái am hiểu đấu pháp, Tô Uyển đột nhiên có hứng thú, hai ngày nay nàng vừa đột phá bình cảnh thứ hai, muốn tìm người uyện tập cùng, vừa vặn Lê Phi am hiểu phòng ngự pháp, nên lập tức đển nàng làm bia sống, Đặng Khê Quang giữ chân còn Tô Uyển phụ trách công kích, mỗi ngày luyện tập cùng nhau nửa canh giờ ở điện luyện tập võ nghệ sau giờ nghỉ trưa. Tuy nhiên, sau khi luyện tập trong nhiều ngày, vị Đặng sư huynh này chẳng có lấy lúc nào nghiêm túc cả, cuối cùng liền biến thành trận đấu của nàng và Lê Phi. Hừm, nhưng mà cho dù có cố gắng thế nào hỏa liên và hỏa long của nàng cũng chẳng thể đáng trúng Lê Phi, đúng là hết cách mà.

Đẩy cửa điện luyện tập võ nghệ ra, lại nhìn thấy bên ngoài lá đỏ, phía xa là đỉnh núi cao dốc đứng. Nơi này là Nam Thời Phong, điện luyện tập võ nghệ của Vi6 Nguyệt Đình hầu hết tập trung ở nơi này, bởi vì ngày thường đệ tử Sơn phái đấu pháp cũng không nhiều, cho nên phần lớn thời gian Nam Thời Phong đều rất im ắng, không có một bóng người.

Ba người vừa đi vừa đùa giỡn, đều muốn nghe Lê Phi kể chuyện thí luyện ở Đông hải, không ai chịu đằng vân bay đi, chuyện lần trước nàng còn chưa nói xong, Đặng Khê Quang đã nhiều lời chen vào: “Khương sư muội, lần trước muội nói đến gặp được mấy người bạn cũ ở nơi thí luyện, sau đó lại gặp mãnh thú, là mãnh thú gì thế? Nói xong rồi đi!”

Lê Phi cười nói: “Nghe nói ven biển chỉ có một loại mãnh thú, gọi là Thận, không có yêu khí, cũng không nhìn rõ hình dạng, chỉ biết phun sương mù làm cho người khác gặp đủ loại ảo giác, sau đó hấp thụ tinh khí. Ảo giác do Thận làm ra hoàn toàn không phân biệt được thật giả. Bây giờ nhớ lại cũng có chút rùng mình!”

Hai mắt Tô Uyển sáng lên liên tục hỏi: “Vậy nhóm của muội làm sao để thoát thân? Đúng rồi đúng rồi, ảo giác muội nhìn thấy là gì thế?”

“Thận sẽ khiến người khác nhìn thấy ảo giác mình h.am muốn và sợ hãi nhất, mỗi người đều khác nhau. Điều đó phụ thuộc vào những gì họ nghĩ cái gì.”

Tô Uyển không khỏi trầm ngâm, nếu thật sự không phân biệt được thật giả, quả thật khó có thể thoát khỏi ảo giác, Đặng Khê Quang ở một bên liên tục cảm thán: “Thật may mắn, ta không bị chọn đi! Nếu ta phải đi, nhất định đã bị kẹt trong ảo giác rượu chè cùng mỹ nữ chẳng có cách nào thoát ra rồi!”

Hai cô gái được một trận cười lớn, lại còn rượu chè mỹ nữ, vị Đặng sư huynh này đúng là không viết xấu hổ. Đặng Khê Quang vừa nói vừa múa may tay chân vui sướng, mũi chân đột nhiên đá trúng một vật gì đó, khi nhìn xuống thì đó là bảng tên của một đệ tử. Hắn lập tức nhặt lên, không khỏi cả kinh nói: “Đây là...... bảng tên của Nhạc sư muội?”

Lê Phi cùng Tô Uyển vội vàng đi sang, quả nhiên trên bảng tên có khắc tên Nhạc Thải Linh. Sao bảng tên của cô ta lại ở Nam Thời Phong thể? Gần đây cô ta có đến đây sao?

Đặng Khê Quang nhìn nhìn xung quanh, khắp khu rừng đều lá đỏ rơi trên mặt đất, cây cối thưa thớt, không thấy một bóng người, hắn bỗng nhiên lại vui vẻ, cất bảng tên vào ngực, đắc ý nói: “Quay về, ta sẽ đưa cho nàng ấy, nói không chừng nàng còn phải cảm ơn ta.”

Tô Uyển cười nhìn hắn: “Nhạc sư muội người ta đã có đôi có cặp với Tần sư huynh, huynh còn muốn làm loạn cái gì? Chỉ là một cái bảng tên thôi, người ta mà thèm để mắt đên huynh sao?”

Đặng Khê Quang chậc chậc hai tiếng, lắc lắc ngón tay: “Cho nên mới nói, nữ nhân vĩnh viễn không thể hiểu lòng nam nhân, có thể nói vài lời với mỹ nhân, đối với nam nhân đã là chuyện tốt lắm rồi.”

Tô Uyển cười rộ lên: “Huynh đến Tử Hề Phong, không chừng người trông cửa còn chưa cho huynh vào, nhìn huynh lấm la lấm lét như thế chẳng giống người tốt tí nào cả.”

Đặng Khê Quang đang tính nói đùa phản bác lại mấy câu, chợt nghe có tiếng gió thổi trên đỉnh đầu. Đang nói đến Nhạc Thải Linh, vị này đã lập tức xuất hiện, nàng dừng trước mặt mọi người, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ, chỉ lo cúi đầu tìm đồ.

Đặng Khê Quang vội vàng cười nói: “Nhạc sư muội, muội muốn tìm bảng tên của mình sao?”

Nhạc Thải Linh vẫn không thèm nhìn hắn, lạnh lùng đưa tay đến trước mặt hắn: “Trả lại cho ta!”

Đặng Khê Quang lập tức đưa bảng tên ra, Tô Uyển thấy nàng lấy bảng tên đi một chữ cũng không nói, rất không vừa lòng: “Ngay cả một câu cảm ơn cô cũng không nói được sao?”

Nhạc Thải Linh biến ra một đám mây nhỏ muốn bay đi, trên đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một giọng nam dịu dàng: “Thải Linh, có tìm được bảng tên không?” Nói xong, một người nam thanh niên đáp xuống trên một ống tiêu màu xanh, phong thái bức người, phong thần tuấn lãng, là Tần Dương Linh sư huynh đã lâu không thấy. Nhạc Thải Linh thấy hắn, mắt lại đỏ lên, quay lưng lại và phớt lờ hắn.

Tần Dương Linh mỉm cười duỗi tay ra, định trấn an nàng một chút, chợt thấy trong ba người đối diện có một cô gái là mỹ nhân tuyệt trần mà lần trước gặp mặt, bàn tay đang đưa ra của hắn lập tức chắp lại hành lễ: “Vị sư muội này, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Lê Phi lạnh lùng nhìn hắn, lại nhìn Nhạc Thải Linh, rất giỏi quan sát lời nói và biểu cảm, thấy trong mắt nàng có vẻ khinh thường, hắn nhẹ giọng nói: “Vị sư muội này, có thể nói cho ta biết danh tính không? Ta không phải lúc nào cũng có thể gọi ‘vị sư muội này’ có đúng không?”

Tô Uyển không có hảo cảm với người này, lúc này kéo kéo tay áo Lê Phi, thì thầm nói: “Chúng ta đi thôi.”

Lê Phi gật gật đầu, ba người im lặng không nói xoay người rời đi, Lê Phi mới vừa gọi đám mây nhỏ ra, lại phát hiện Tần Dương Linh không xa không gần đi theo ở phía sau: “Huynh làm gì đấy?”

Nàng lại nhìn thoáng qua Nhạc Thải Linh bên kia, nàng ta vẫn đang cúi lưng đứng một mình, nhìn qua lại có chút đáng thương, hắn cứ vậy mà bỏ nàng ta lại? Lúc nàng đang định lên tiếng thì lại chợt thấy Nhạc Thải Linh gọi mây trắng ra, cũng không quay đầu lại mà bay đi.

Tần Dương Linh cười nói: “Muội đang nhìn Nhạc sư muội sao? Cô ấy chỉ đang giận dỗi một chút thôi. Nếu muội không cho ta biết tên, vậy ta đành phải đi theo muội để xem xem muội là tử cùa Phong nào.”

Tô Uyển lạnh nhạt nói: “Người yêu của huynh bị chọc tức bỏ đi rồi, huynh lại chạy đến chọc ghẹo nữ đệ tử khác, đây là đạo lí gì thế?”

Tần Dương Linh mặt đầy ngạc nhiên: “Người yêu? Nạc sư muôi làm sao lại là người yêu của ta được? Ta chỉ coi nàng ấy là muội muội bình thường, chớ nói lung tung.” Tô Uyển nổi giận: “Huynh đây là dám làm không dám nhận?”

Tần Dương Linh trả lời: “Ta đã làm gì với cô ấy rồi? Cái gì mà dám làm không dám nhận? Ta thật không hiểu, xin sư muội chỉ ta với.”

Tô Uyển nhất thời nghẹn lời. Trong lòng thầm hối hận không nên nói chuyện với loại người này, nhưng lại không thể bước đi, làm sao có thể yên tâm để Lê Phi một mình quay về Trụy Ngọc Phong? Lỡ như bị tên vô lại này giở trò thì phải làm sao bây giờ?

Đặng Khê Quang bỗng nhiên ha ha cười, mở hai tay ra, kéo Tô Uyển và Lê Phi vào người mình, hắn cười tủm tỉm nhìn Tần Dương Linh, đắc ý nói: Tần sư huynh, hoa sớm đã có chủ, huynh như vậy cũng thật xui xẻo rồi.”

Hoa đã có chủ? Tần Dương Linh kinh ngạc nhìn tên nhóc có chút lấm la lấm lét này trước mặt mình hai tay ôm mỹ nữ, trong gió xuân hai cô gái vẫn khẽ rúc vào người hắn, đây là chuyện gì đây? Loại người này cũng có thể có mỹ nữ đi theo sao?

Đặng Khê Quang cười ha ha, rồi bay đi xa, đến gần Trụy Ngọc Phong, Tô Uyển quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Hắn dường như không đuổi theo nữa rồi, hẳn là đi tìm Nhạc Thải Linh.”

Dứt lời nàng buông tay Đặng Khê Quang ra, cười nói: “Đặng sư huynh, nhìn không ra huynh cũng có chút nhanh nhạy đó nha, lần này phải cảm ơn huynh rồi.”

Đặng Khê Quang kích động đến mức lệ sắp rơi đầy mặt, ngửa mặt lên trời thở dài: “Ta đời này cũng không cần rửa tay nữa.”

Hai cô gái đứng bên cạnh cười bò, Lê Phi thấy nơi này cách Trụy Ngọc Phong không xa, giờ tu hành buổi chiều sắp đến rồi, nàng lập tức cáo từ xoay người bay trở về, đang định dừng trên hành lang gấp khúc, chợt nghe tiếng người: “Ồ? Hóa ra muội là sư muội của Chiêu Mẫn sao?”

Lê Phi giật mình nhnah chóng đáp xuống, lập tức biến một hàng phòng ngự quanh thân, Tần Dương Linh cười cười đứng trên cây sáo ngọc xanh cẩn thận nhìn nàng, càng nhìn càng cảm thấy thú vị, nàng có một loại xinh đẹp thanh tú khác với Nhạc Thải Linh, vừa nhìn đã khiến người khác thích.”

“Muội tên gì thế?”

Hắn đáp xuống trước người nàng, bước từng bước tới gần, Lê Phi đưa tay định tấn công, ai ngờ trên người hắn có một đạo bạch quang lóe lên, hàng phòng ngự của nàng vậy mà lại biến mất trong nháy mắt, đây là bản lĩnh của thân truyền đệ tử sao? Nàng nhanh chóng lui về phía sau, gọi mây ra, lập tức bay lên, nhưng hắn lại gắt gao đuổi theo phía sau, giữ tay nàng, cười nói: “Chạy cái gì?”

Lê Phi vội vàng xoay người lại biến ra một vòng kết giới ngăn hắn lại, làm loạn lớn như vậy, sư tỷ chưa đi ra, vậy thì chỉ có thể nói rằng sư tỷ không ở Trụy Ngọc Phong. Trong lúc khẩn trương, nàng chỉ dừng lại, lạnh lùng nhìn lại hắn, trầm mặc không nói.

Tần Dương Linh cũng ngừng lại, thấy nàng dùng hai mắt lạnh như băng nhìn mình, hắn liền lui lại một chút, cười nói: “Tại sao lại chạy? Sư huynh không biết ăn thịt người, chỉ muốn hỏi tên của muội.”

Lê Phi lạnh nhạt nói: “Ta là môn hạ của Xung Di chân nhân Khương Lê Phi, Tần sư huynh đã biết tên, còn chưa rời đi sao? Ta phải tu hành rồi.”

Tần Dương Linh nói: “Muội và Chiêu Mẫn nói chuyện đều lạnh như băng, thật giống nhau. Sư phụ và sư tỷ của muội không ở đây, một mình cô đơn biết vao nhiêu, làm sao tu hành được? Không bằng ta chỉ muội một chút nhé.”

Lê Phi lạnh nhạt nói: “Không cần......”

Lời còn chưa nói xong, chợt nghe phía sau đỉnh của Trụy Ngọc Phong truyền đến từng đợt tiếng thét dài, hai người đều không nhịn được mà nhìn đỉnh băng kia, tiếng thét dài vẫn chưa dứt. Khi thì trong trẻo, khi thì cuồng bạo, từng đợt linh lực cuồng bạo dao động từ đỉnh núi, hai người bị đẩy đứng không vững, Tần Dương Linh còn có thể miễn cưỡng mà đứng vững, nhưng Lê Phi thì lại bị đẩy ngã lộn nhào, nàng vội vàng gọi mây trắng ra, còn chưa kịp đứng vững, phía sau đã được đỡ lấy, tiếng cười ha hả của Đông Dương đã vang lên phía sau đầu: “”Tiểu nha đầu, sư phụ ngươi sắp xuất quan rồi.”

Lê Phi cực kỳ kinh ngạc, mắt hoa lên hết cả, chỉ thấy hơn mười người trưởng lão đều đã bay tới Trụy Ngọc Phong, mỗi người cực kỳ hâm mộ mà nhìn đỉnh núi đóng băng kia, còn tưởng rằng Xung Di lần này bế quan ít nhất phải mấy năm, ai ngờ mới chỉ ba tháng mà đã ra rồi! Bọn họ là người thành tiên, sớm đã không thể đột phá bình cảnh nhanh như thế, Xung Di thật sự khiến người khác hâm mộ.

Tiếng gió rít ước chừng kéo dài trong thời gian một nén nhang, linh khí chấn động cũng càng ngày càng kịch liệt, trong phạm vi ngàn dặm linh khí quay cuồng không ngừng, lại có hơn mười vị trưởng lão tiên nhân tập trung ở Trụy Ngọc Phong chăm chú nhìn về đỉnh núi.

Đột nhiên, gió tuyết ngừng lại, linh khí cũng không còn chấn động nữa, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, bỗng nhiên có một nam tử áo trắng đứng trên hành lang gấp khúc, hai mắt mỉm cười, trong mắt dường như có một tia sáng trong trẻo uy nghiêm, một lát sau mới dần dần biến mất, chắp tay hành lễ với mấy vị trưởng lão xung quanh, cười dài một tiếng, đó là Xung Di chân nhân.