“Con với Khinh Lan sẽ kết hôn!”
Mặc kệ động tác của Diệp Đình Thâm thế nào, câu nói cuối cùng của anh mới làm lác mắt đám đông.
“Chuyện này là sao? Đây không phải là Diệp Đình Thâm, con trai út của nhà họ Diệp sao? Trời ạ! Sao cậu ta lại thò một chân tới đây vậy?”
“Đúng vậy, theo ý cậu ta nói là cậu ta chuẩn bị kết hôn với nha đầu nhà họ Lục sao? Vậy lão Lục kia còn bày ra một màn này để làm gì?”
“Sao tôi biết được!”
Nếu bây giờ có một lỗ trên đất, Lục Thanh Lan nghĩ, nhất định cô sẽ nhảy xuống mà không do dự!
Quá mất mặt! Rốt cuộc muốn loạn đến đâu đây?
Vài người xung quanh cũng mơ mơ hồ hồ trước Diệp Đình Thâm, chưa kịp định thần thì ông ngoại Lục vẫn không tin:
“Đình Thâm, những gì con đang nói là sự thật à?”
“Đúng vậy, ông Lục.”
Đối diện với ánh mặt dò xét của ông ngoại Lục, Diệp Đình Thâm vẫn kiên định:
“Có lẽ con nên đổi cách gọi giống Khinh Lan, cùng gọi người là ông ngoại. Thật sự xin lỗi, bọn con đã không bàn trước với người. Dù sao hôm nay cũng là ngày tốt, vừa vặn tô điểm thêm hỉ khí cho ông.”
Nghiêng đầu qua, trong mắt anh chứa đầy ôn nhu nhìn Lục Khinh Lan mỉm cười cưng chiều nói:
“Ông ngoại, người yên tâm, con sẽ đối đãi với Khinh Lan thật tốt.”
Ông ngoại Lục hết nhìn qua anh rồi lại nhìn qua Lục Khinh Lan, thấy làn da của tiểu nha đầu này ửng đỏ, nên ông chọn tin tưởng lời của Diệp Đình Thâm.
Cho nên liên tục gật đầu, trên mặt nở nụ cười:
“Tốt tốt tốt, giao cháu ngoại bảo bối của ông cho con thì ông yên tâm rồi.”
Lần này không cần nói thêm, tất cả mọi người đều đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng hành động tiếp theo của Diệp Đình Thâm còn khiến mọi người sửng sốt hơn!
Tay anh trượt khỏi thắt lưng của Lục Khinh Lan, thuận thế nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, sau đó khuỵu một chân xuống, ngước nhìn cô với ánh mắt như thiêu đốt.
Sự trìu mến thâm tình trong đôi mắt đó có thể dìm chết người.
Nhưng lúc này, thâm tình đó của anh chỉ vì một Lục Khinh Lan mà nở rộ.
Ngược lại, Lục Thanh Lan kinh ngạc đến mức hít một hơi dài, cảm thán suýt chút nữa kinh ngạc bật ra khỏi miệng!
Chú ấy…. chú ấy đang muốn cầu hôn sao?
“Khinh Lan, gả cho anh được không?”
Không để tâm đến sự ngạc nhiên cùng bối rối không che giấu được của người phụ nữ trước mặt anh, Diệp Đình Thâm nở một nụ cười mê người, dùng sự dịu dàng trong đôi mắt sâu thẳm của anh, nói:
“Cảm ơn em khi còn bé đã xông vào cuộc đời của anh. Cảm ơn em, đã để hơn hai mươi năm mong mỏi cuối cùng cũng có được một phần ký thác.”
Dừng một chút, anh nhìn cô vô cùng kiên định:
“Khinh Lan, gả cho anh đi, hãy cho anh một cơ hội được ở bên cạnh em, cho em sự hạnh phúc mà người khác phải ước vọng.”
Chú ấy nói vậy là… có ý gì? Hơn hai mươi năm...
Lúc này, Lục Thanh Lan đột nhiên xuất hiện một loại ảo giác, thời gian xung quanh hai người bọn họ tưởng chừng như ngưng đọng, bên tai cô không ngừng vang vọng lời nói của Diệp Đình Thâm cùng tiếng tim đập mạnh như sấm. Kiếm Hiệp Hay
“Thình thịch…. thình thịch…”
Giống như muốn nhảy ra ngoài vậy.
“Cháu... cháu...” Đôi môi mỏng nhếch lên nhấp nhổm, nhưng vẫn không nói được lời nào. Hoặc là nói, trong trường hợp này, tâm trí của cô đã rối tung hết lên rồi.
“Lan Lan, con đừng suy nghĩ nữa! Mau đồng ý đi!”
Ông ngoại Lục đứng bên cạnh thấy cháu gái bất động, nóng lòng muốn chết, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Theo lời ông, những người có mặt cũng nhìn ra cục diện trước mắt, bắt đầu phụ hoạ bàn tán:
“Nha đầu Lan Lan, mau đồng ý đi, hứa với cậu ta đi…”
Bên ngoài xôn xao càng khiến cho Lục Khinh Lan thêm nhiều suy nghĩ hỗn loạn.
Ngay từ đầu lúc Diệp Đình Thâm cầu hôn, cô đã cảm thấy không thể thấu hiểu được, không phải vừa mới phát sinh quan hệ sao? Cũng không cần thiết phải dùng hôn nhân đại sự để giải quyết chứ?
Chưa nói đến việc làm sao cô có thể cùng chú ấy kết hôn được?
Sau đó một hai lần, cô thực sự trở nên cuống cuồng, mâu thuẫn sâu tận đáy lòng, không muốn đáp ứng.
Nhưng còn bây giờ, trước mặt rất nhiều người, chú ấy lại thừa dịp này mà hạ mình cầu hôn, muốn cô phải làm sao đây?
Đáp ứng thì quả thật cô không cam tâm tình nguyện. Còn không đáp ứng thì không cần bước qua khỏi cánh cửa này, mặc kệ là cô hay Diệp Đình Thâm, ai cũng sẽ trở thành trò cười cho cho khán giả bên dưới, thậm chí thành trò cười cho cả thành phố B này.
Dù sao mặt cô cũng thuộc loại da dày, không quan trọng, nhưng còn chú ấy thì khác…
Đúng lúc nội tâm cô rối bời, Diệp Đình Thâm lại nhếch miệng, chậm rãi nói:
“Khinh Lan, có phải là anh chưa đủ thành ý nên em vẫn chưa đáp ứng không?”
Nói xong câu đó, chẳng biết lúc nào trên tay của Diệp Đình Thâm đã xuất hiện thêm một chiếc nhẫn kim cương!
“A, thật là một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp nha!”
Một vị mỹ nữ đứng gần đó không kìm lòng được, cảm thán nói. Những người khác cũng nhao nhao, lộ vẻ ao ước ghen tị trên gương mặt họ.
Ánh mắt của Lục Khinh Lan sửng sốt cùng kinh hãi rơi vào trên chiếc nhẫn.