"Thuỵ Thượng Chi Vận, chuyện của Lục Khinh Lan, có phải cô nên cho tôi một lời giải thích không?" Nheo mắt, Thẩm Tuỳ bóp cằm Đường Hạ Nghiên một cái, không thèm để ý đến giọt nước mắt mờ mịt của cô ta: "Nói!"
"Ây, Cậu Thẩm.. đau.." – Đường Hạ Nghiên cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc, nhưng lực tay của Thẩm Tuỳ quá lớn, cô ta một chút cũng không thể nhúc nhích.
Nhưng bất chấp mọi việc, nỗi đau thể xác còn không bằng sự đau nhức ở trong lòng!
Cô ta ngoan ngoãn nghe lời, ở bên cạnh Thẩm Tuỳ mấy năm, dựa vào cái gì anh ta lại bị Lục Khinh Lan câu đi?
Hôm nay, bất quá cô chỉ lấy đi bản khai thông tin dự thi của Lục Khinh Lan, Thẩm Tuỳ thì sao? Anh là vì cái chuyện nhỏ này mà đến chất vấn? Sao có thể nuốt trôi cục tức này?
"Cậu Thẩm, tôi.."
Ánh mắt Thẩm Tuỳ càng ngày càng lạnh, Đường Hạ Nghiên không nhịn được rùng mình một cái, nhưng cô cũng không thể thừa nhận. Mang theo một tia sợ hãi, Đường Hạ Nghiên yếu ớt nói ra:
"Em.. em không có mà!"
"Hừ!" – Bỏ cằm cô ta ra, Thẩm Tuỳ đứng lên, từ trêи nhìn xuống, không che đậy sự chán ghét: "Đường Hạ Nghiên, cô cho rằng camera trong công ty đều là đồ phế thải hết sao?"
Ầm..
Đường Hạ Nghiên nghe thấy một tiếng nổ trong đầu, lúc này đầu óc cô ta hoàn toàn trống rỗng, hô hấp cũng lơ đãng trở nên dồn dập, lông mi dài không ngừng nhấp nháy.
Sao lại như vậy? Rõ ràng lúc đó không có người, sao anh ta lại biết?
Cô ta không biết rằng, cho dù có giả vờ bình tĩnh đến đâu, nét mặt vẫn hiện lên sự chột dạ vốn có. Thẩm Tuỳ xoay người, có vẻ như có ý tốt, thuận tiện nhặt vào lọn tóc hứng thú thưởng thức, có thể nói, so với băng lạnh khắc nghiệt mùa đông, còn lạnh lẽo hơn trăm lần:
"Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Ngay từ đầu tôi đã nói với cô rồi, ở bên cạnh tôi, cô phải nghe lời. Nhưng hôm nay, trước khi cô hành động, lại có thể quên đi lời tôi dặn sao? Hả?"
"Em.. em.."
Đường Hạ Nghiên luôn biết được trái tim của Thẩm Tuỳ được làm bằng băng lạnh, không có thứ gì có thể làm tan chảy nó. Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên anh ta nói chuyện với cô bằng giọng điệu này.
Cô đã từng thấy anh từng lạnh lùng nói chuyện với các đối thủ cạnh tranh. Sau đó, những người kia chỉ có thể nhận kết thúc vô cùng thảm hại.
Cô sợ hãi, nhưng nhiều hơn chính là thấy ghen tị, không cam lòng.
Phụ nữ một khi bắt đầu ghen tức, thì sẽ trở nên vô cùng điên cuồng, người ngoài không thể giải thích nổi, càng không tưởng tượng nổi.
Lại thêm, Thẩm Tuỳ còn ném ra một câu:
"Nếu không nghe lời, cô cũng biết hậu quả ra sao."
"Là.. là em làm! Vì cái gì? Vì cái gì không thể làm thế?" – Thẩm Tuỳ để cho Đường Hạ Nghiên đột nhiên kϊƈɦ động. Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn không dám làm càn quá mức, vội vàng giải thích:
"Cô ta không phải muốn từ chức sao? Vì cái gì còn cho cô ta cơ hội tốt như vậy?"
Rốt cuộc, lời nói vẫn không giấu được ghen tị cùng oán giận: "Em muốn cô ta tụt mất cơ hội Thuỵ Thượng Chi Vận. Vị trí Phó chủ biên trước đây, rõ ràng là của em! Tại sao Lục Khinh Lan lại được? Dựa vào cái gì em lại dễ dàng để cô ta giẫm đạp dưới chân một lần nữa?"
Đây là lần đầu tiên Đường Hạ Nghiên lớn gan nói chuyện như vậy trước mặt Thẩm Tuỳ. Nhưng cô ta cũng không tự mình biết rằng, đối với loại phụ nữ không nghe lời Thẩm Tuỳ, anh ta luôn bỏ đi không luyến tiếc. Đường Hạ Nghiên có thể ở bên cạnh anh ta lâu như thế, cũng đều là dựa vào sự ngoan ngoãn nghe mà thôi.
Nhưng hiện tại, những lời chôn chặt trong lòng không đem lên não mà ra thẳng cửa miệng. Bất tri bất giác, cô ta cảm thấy sợ hãi, thậm chí phía sau lưng còn trở nên lạnh lẽo.
Đường Hạ Nghiên lo lắng, bất an đợi lúc lâu, nhưng trước sau vẫn không nghe Thẩm Tuỳ nói thêm câu nào.
Nghi ngờ nhìn lên, Đường Hạ Nghiên hơi sửng sốt.
Thẩm Tuỳ nhìn cô, nhưng lại giống như nhìn một người khác xuyên thấu qua cô, bên trong ánh mắt đó, hiện lên vẻ bi thương. Đường Hạ Nghiên định mở miệng thì Thẩm Tuỳ nhắm mắt lại, như thể từ chối ánh mắt tò mò nhìn trộm của người khác. Sau đó âm thanh quẹt thẻ cùng máy tính trêи bàn vang lên, một giọng nói lạnh lùng theo sau:
"Thẻ này, cô cầm đi, từ nay về sau không cần trở lại nữa. Còn nữa, chuyện của Lục Khinh Lan, sau này không cần cô nhúng tay vào."
"Cậu Thẩm.."
"Cút!" – Thẩm Tuỳ không kiên nhẫn, nhắm mắt lại, không thèm nhìn đến cô ta.
Không ngờ lại có kết quả như vậy, Đường Hạ Nghiên cắn môi, tức giận đến cực điểm. Cô ta biết thẻ này có ý gì, cô đã trở thành một trong những nữ nhân bị Thẩm Tuỳ vứt bỏ không thương tiếc!
Mà tất cả những chuyện này đều là vì con khốn Lục Khinh Lan kia!
Lục Khinh Lan, đều do cô huỷ hoại tôi! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!
* * *
"Thẩm tổng." – Tưởng Thiên Lâm tiến vào, vừa vặn thấy một mình Thẩm Tuỳ ngồi trêи ghế salon, không biết đang nghĩ gì.
"Thế nào rồi?" – Thẩm Tuỳ trầm giọng hỏi, mí mắt không cử động.
Nghe vậy, mặt đơ như pocker của Tưởng Thiên Lâm có chút xấu hổ, nói:
"Thẩm tổng, đã thử qua. Nhưng Thuỵ Thượng bên kia căn bản không chịu dàn xếp. Lục Khinh Lan, sợ rằng lần này không còn cơ hội."
Đã sớm đoán được kết quả như vậy, Thẩm Tuỳ cũng không trách Tưởng Thiên Lâm.
"Thẩm tổng.." – Tưởng Thiên Lâm có vô số nghi hoặc trong lòng, tự mình suy tư một chút, quyết định nên hỏi thử xem, lên giọng: "Thẩm tiểu thư vô cùng không thích Lục Khinh Lan, vậy tại sao còn.."
Nhìn qua sắc mặt Thẩm Tuỳ, thấy không chút biến sắc, Tưởng Thiên Lâm tiếp tục hỏi:
"Vì cái gì còn muốn cho Lục Khinh Lan cơ hội kia? Phê chuẩn cô ấy từ chức, không cho cô ấy cơ hội đụng đến Thuỵ Thượng Chi Vận, chẳng phải tốt hơn sao?"
Kế hoạch trước sau đều bị phá hỏng. Thẩm Tuỳ cũng không che giấu, nói:
"Như anh nói, Lục Khinh Lan là một người rất có tài, Thuỵ Thượng Chi Vận vẫn luôn là mục đích cao nhất mà cô ấy luôn nhắm đến. Nhưng, ngay từ đầu cô ấy đã làm mất cơ hội, lần thứ hai còn chút nữa đến gần đích một chút, đùng một phát bị giáng một đòn đả kϊƈɦ lớn."
Thẩm Tuỳ đừng lại, Tưởng Thiên Lâm cũng đã rõ ràng hơn. Không biết thế nào, trong lòng cũng cảm thấy hơi tiếc cho Lục Khinh Lan.
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Vẫn chưa biết, đợi xem một chút."
Hai người đang nói chuyện, bên cổng truyền đến tiếng của Thẩm Bội Bội.
"Anh!" – Thẩm Bội Bội mặc bộ đồ thoải mái ở nhà, đầu đội mũ đi thẳng đến chỗ Thẩm Tuỳ đang ngồi.
Thấy thế, Tưởng Thiên Lâm nhanh chóng rời đi.