Lục Khinh Lan đột ngột bừng tỉnh.
Là, cô tự tay đem bản khai đến giao ở đây, thấy tận mắt thư ký Trương cho vào túi hồ sơ, bịt kín lại. Làm sao có thể nói là không thấy tăm hơi? Sao lại có chuyện khó hiểu như vậy?
Nghĩ đến đây, vẻ thất vọng cùng buồn bã trong cô cũng biến mất. Lục Khinh Lan vội vàng đứng lên, nhìn chằm chằm thư ký Trương, từng chữ một nói ra:
"Thư ký Trương, tôi không phải không tin cô, nhưng tôi muốn biết, túi hồ sơ đó, trước kia giao sang bên kia, có ai từng chạm đến nữa không?"
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Lục Khinh Lan, thư ký Trương cũng không dám chủ quan, tỉ mỉ nhớ lại một lần. Lúc sau, ngượng ngùng lắc đầu:
"Phó chủ biên Lục, tôi nhớ kỹ lại, đều chắc chắn không có ai chạm qua túi hồ sơ. Ngoại trừ để trêи bàn, rồi tự tay tôi đi nộp sang bên kia."
Nghe vậy, Lục Khinh Lan cắn chặt môi, vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp:
"Cô chắc chứ?"
"Tôi.. tôi chắc chắn!" – Thư ký Trương cũng nghĩ không thông chuyện kỳ quặc này.
Nhưng một giây sau, đột nhiên cô ấy hô lên: "A! Là cô ta!"
Nhưng.. sau đó rất nhanh, cô ấy liền ngậm miệng lại, không dám nói thêm.
Lục Khinh Lan vẫn không buông tha:
"Là ai?"
"Phó chủ biên Lục, tôi.. tôi cũng không dám chắc lắm!"
Thư ký Trương đổ mồ hôi lạnh, lỡ cô nói sai một câu, cho dù một chữ thôi, cũng sẽ chết rất thảm. Thấy thế, Lục Khinh Lan hiếu kỳ, ngữ khí chậm rãi, hỏi thăm:
"Thư ký Trương, cô nói cho tôi biết đi. Tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, không lẽ, ngay cả tư cách dự thi tôi cũng không được biết sao?"
Thư ký Trương ngẩng đầu nhìn cô, nhưng trong lòng vẫn rối rắm vạn phần, bất tri bất giác, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Một lúc lâu sau, cô ấy rốt cục cũng nhìn lên, nhẹ giọng, ý định mong rằng Lục Khinh Lan tin mình:
"Không có đâu, là do tôi nghĩ nhiều rồi. Nghĩ kỹ một chút, vẫn không có khả năng đó."
Đúng vậy, chắc chắn cô ấy đã nghĩ quá nhiều rồi. Người kia chỉ cùng cô nói chuyện phiếm vài câu, sau đó cô còn tận mắt thấy cô ta rời đi.
Không phải là người kia ah?
Lục Khinh Lan sớm đã không còn là một cô bé đơn giản chỉ tin vào những gì người khác nói nữa rồi. Cô đã dấng thân bước chân vào xã hội. Mà sự huấn luyện của xã hội dành cho cô vài năm qua, cũng đủ thấy rằng thư ký Trương đang cố che giấu sự thật.
Cho dù có giả vờ tốt đến đâu, đôi mắt chính là nơi không thể dối gạt. Nhưng dù Lục Khinh Lan biết rõ như thế, cô cũng mất kiên nhẫn hỏi thêm.
Cô không ngốc.
Nếu thư ký Trương không nghĩ nhiều, thì sao lại không dám nói cho cô biết, tất nhiên người kia địa vị còn cao hơn chính mình. Có lẽ, đó là một người không thể chọc đến.
"Phó chủ biên Lục, cô.. cô thế nào rồi.." – Thư ký Trương vẫn tự mình tự trách, bản thân làm việc không tốt, đợi Tưởng tổng biên tập trở về chắc chắn cô sẽ tự mình chịu phạt.
"Không sao.. không có gì.. cứ như vậy đi.." – Lục Khinh Lan miễn cưỡng đáp lại, muốn nói gì đó nhưng lại bị ho khan một tiếng, "khụ.. Khụ khụ.."
"Phó chủ biên Lục?"
"Tôi không sao, cảm vặt thôi." – Từ chối sự hỗ trợ của thư ký Trương, Lục Khinh Lan khoát khoát tay đứng lên, cố gắng nâng chân bước ra ngoài.
"Lan tỷ!" – Hạ Hinh Thinh vẫn im lặng đứng bên ngoài không dám vào, thấy cô sắc mặt tái nhợt bước ra, vội vàng sốt ruột chạy đến: "Lan tỷ, từ trưa đến giờ, sắc mặt chị đều không tốt, em đưa chị đến bệnh viện khám một chút nha?"
"Không cần đâu." – Lục Khinh Lan cúi đầu xuống, sợ giọng nói của mình quá nhỏ, Hạ Hinh Thinh không nghe thấy, "Chị về nhà nghỉ một chút là được, trong nhà có thuốc sẵn rồi."
"Nhưng, nhưng.." – Hạ Hinh Thinh còn định nói thêm điều gì, nhưng thấy Lục Khinh Lan không muốn nói nhiều, nên cô chỉ có thể im lặng.
Len lén nhìn cô một chút, Hạ Hinh Thinh khó hiểu, ngây người một lát. Trước giờ, đặt chân vào Kuiyu đến nay, người lãnh đạo trực tiếp cô chính là Lục Khinh Lan, nụ cười của chị ấy lúc nào cũng tràn đầy sức sống.
Nhưng bây giờ, cho dù biểu cảm vẫn không có gì đặc biệt, ngoài việc có hơi tức giận, nhưng còn đáng lo, cũng đáng sợ hơn một chút. Giống như, thoái chí nản lòng vậy!
Vừa rồi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Thực sự không yên lòng, Hạ Hinh Thinh quyết tâm đỡ Lục Khinh Lan đưa xuống cổng lớn công ty. Lục Khinh Lan còn đang không ổn, nên cũng không từ chối.
Còn hai ngày nữa là bước vào tháng năm, thời gian ban ngày ở thành phố A đã bắt đầu dài hơn, trời chiều lưu luyến không rời, hoàng hôn vẫn còn chưa tắt nắng.
Ánh nắng chiều còn sót lại chiếu vào người, Lục Khinh Lan cảm thấy toàn thân rét run lên, cảm giác không thoải mái càng lúc càng nghiêm trọng.
Giương mắt nhìn, không thấy xe của Diệp Đình Thâm. Đúng vậy, anh ấy bảo có thể hôm nay không kịp đến đón.
Nghĩ thế, trong lòng cô đột nhiên hiện lên một loại cảm giác mất mát khó hiểu, như muốn kêu gào, mạnh mẽ xông đến, như muốn xé tan cõi lòng cô.
Cảm giác chua xót càng lúc càng đậm. Lúc này, cô rất muốn Diệp Đình Thâm ở bên cạnh mình.
Cô nhớ anh.
"Cháu gái nhỏ, Khinh Lan!" – Cố Lăng Tu vừa lúc bước xuống xe, thấy cô đang đứng bên lề đường, bên cạnh còn có một người đang đỡ lấy.
Aizz, may là kịp đuổi đến! Lão Diệp hồ ly kia, hết lần này đến lần khác réo gọi mình đi ăn cơm. Còn bảo không được để cháu gái nhỏ chờ lâu.
Nghĩ vậy, Cố Lăng Tu nhếch miệng cười một tiếng, vui vẻ chạy đến chỗ Lục Khinh Lan.
Nhưng mà, vừa bước đến một bước, liền thấy Lục Khinh Lan đang đứng yên đột nhiên cả thân thể cô bị nghiêng sang một bên, chuẩn bị ngã xuống đất!