Cốc, cốc.
Lục Khinh Lan gõ cửa vài cái.
"Phó chủ biên Lục?" – Thư ký Trương có chút kinh ngạc, đứng lên, nhanh chóng tươi cười:
"À, cô đến nộp bản khai à? Thấy cô chưa đến, tôi còn định qua văn phòng cô một chuyến, vậy mà cô đã đến rồi!"
Đưa tay đẩy gọng kính mắt, thư ký Trương có chút không hài lòng, nhưng cũng không có ý chê bai: "À, không phải do tôi lười đi đâu!"
Mặc dù thư ký Trương không làm việc cho Tưởng Thiên Lâm quá lâu, nhưng năng lực làm việc rất tốt, đối xử với mọi người cũng chân thành.
Lục Khinh Lan cầm bản khai đưa tới, thư ký Trương chăm chú kiểm tra qua một lượt, nói:
"Không vấn đề gì."
Nói xong liền đem bản khai đặt lên một sấp tư liệu khác. Sau đó, còn nói thêm một câu:
"Phó chủ biên Lục, chúc cô thành công!"
"Cảm ơn!"
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Nộp xong bản khai, Lục Khinh Lan thở phào một tiếng. Bước đầu tiên xem như hoàn thành, tiếp theo cần phải cố gắng hơn, vì mục tiêu phải phấn đấu hết mình.
Lúc rời khỏi văn phòng của thư ký Trương, Lục Khinh Lan cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng sau đó không để ý, Đường Hạ Nghiên cũng đang đứng đó, giống như suy nghĩ điều gì, nhìn qua tư liệu trêи bàn của thư ký Trương một lúc lâu.
Vừa trở lại phòng làm việc, điện thoại đã reo lên. Trong tiềm thức, Lục Khinh Lan đoán là điện thoại của Diệp Đình Thâm.
Quả nhiên, ba chữ "Tiểu thúc thúc" đã xuất hiện trêи màn hình.
Khoé miệng cô hơi mỉm cười, vui vẻ khá ái, giống như giữa trời tuyết trắng mênh ʍôиɠ lại xuất hiện một gốc hàn mai xinh đẹp, động lòng người.
"Alo, Diệp Đình Thâm.."
Lục Khinh Lan bắt máy lên, nhất thời không biết nói gì cho đúng, trong đầu lại hiện ra vô số chuyện lộn xộn.
Diệp Đình Thâm thích nhất được Lục Khinh Lan gọi như thế. Âm thanh nhu nhu ngọt ngọt, lại có vài phần nũng nịu, cảm giác thoải mái lập tức len lỏi trong lòng anh, khiến anh cảm thấy vừa dễ chịu lại vừa hơi ngưa ngứa, hận không thể lập tức gặp được cô.
Tâm trạng của anh cũng trở nên sáng suốt hơn, mặc dù trước đó trong cuộc họp có người công khai chơi ngáng chân anh.
"Sao gọi lâu vậy mới nghe điện thoại? Anh gọi về nhà cũng không thấy ai trả lời."
"À, em vừa đi nộp vài thứ, không cầm điện thoại bên người." Giơ điện thoại xuống xem, hóa ra trước đó anh đã gọi cô vài cuộc bị nhỡ, nói tiếp: "Diệp Đình Thâm, anh tìm em có việc sao?"
Diệp Đình Thâm cũng không trả lời câu hỏi của cô, có chút bất mãn, hỏi:
"Em không ở nhà sao? Đi làm sao?"
"Ừm.." – Lục Khinh Lan lập tức chột dạ, ấp úng, "À.. em.. là do, hôm nay là ngày cuối cùng nộp bản khai đăng ký dự thi Thuỵ Thượng Chi Vận. Nên em không tranh thủ được thời gian, phải đến công ty một chuyến!"
Nghe giọng cô, Diệp Đình Thâm cũng đoán được lúc này cô hơi ngẩng đầu lên, chu chu cái miệng nhỏ nhắn, điệu bộ giải thích vô cùng đáng yêu.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh bật cười.
"Anh sao lại cười?" – Lục Khinh Lan ngu ngơ hỏi, "Mắc cười cái khỉ gì chứ!"
"Anh cười em! Điệu bộ giải thích chắc chắn rất ngốc nghếch!"
"..."
Lục Khinh Lan ngước mặt lên, im lặng, trong lòng thầm nghĩ, nếu không kịp giải thích, mắc công anh lại nói thêm sao. Cười xong, Diệp Đình Thâm liền hỏi:
"Đỡ hơn chút nào chưa? Có uống thuốc không?"
Nhắc đến uống thuốc, Lục Khinh Lan càng thêm chột dạ, thanh âm lí nhí đáp:
"Em không.."
"Sao không uống thuốc?" – Không còn cười nổi, Diệp Đình Thâm nhíu nhíu mày.
"Uống thuốc cũng có ba phần độc hại nha!" – Lục Khinh Lan cứ trả lời, nhưng trong lòng rất cảm động, cảm giác ngọt ngào trỗi dậy, "Em đỡ hơn nhiều rồi, nếu anh không yên tâm, em về đến nhà sẽ uống thuốc cho anh xem, được không?"
Thấy thái độ của cô tốt hẳn, Diệp Đình Thâm cũng không so đo, chỉ nói thêm:
"Được, hoặc là anh sẽ cho em uống."
"Hoặc là" nghe qua rất nghiêm túc, nhưng Lục Khinh Lan vẫn cảm thấy, xuyên qua cuộc điện thoại, Diệp Đình Thâm cố ý đùa giỡn, còn nhắc lại chuyện đêm trước, cô lập tức đỏ mặt. Hai người trò chuyện một lúc, cho đến khi Từ Thừa đi đến thông báo cho Diệp Đình Thâm về vấn đề phát triển khu Lão Thành.
"Nếu tối nay anh không đến kịp, anh sẽ cho Cố Lăng Tu đến đón em về. Thân thể không khoẻ, đừng có chạy loạn, biết không?"
"Được, được. Anh mau làm việc đi."
Cúp điện thoại, Lục Khinh Lan nghĩ một chút, lấy bọc thuốc cảm trong túi ra, rót ly nước, cuối cùng khổ sở nhăn mặt nuốt hết thuốc xuống.
Nhìn đồng hồ, còn hai tiếng nữa sẽ đến giờ tan làm, Lục Khinh Lan lại đem vài tác phẩm trúng tuyển Thuỵ Thượng Chi Vận những năm qua ra xem, học hỏi một chút, có thêm thông tin chuẩn bị.
Cũng còn may, cô vẫn còn thời gian tham gia.
Thuỵ Thượng Chi Vận, lần này cô nhất định phải cố gắng đạt được!
Nhưng Lục Khinh Lan không biết rằng, trong lúc cô đang phấn đấu hết mình, cũng có người muốn dùng giải thưởng này để làm mồi nhử cô.
Cô lại càng không biết, mình đang từ từ bị rơi vào một cái bẫy khác.
Chưa kể nửa ngày bận rộn, nhoáng cái trôi qua, tất cả các thành viên trong tổ đều trở về vị trí cũ. Lục Khinh Lan tranh thủ thời gian, mở một cuộc họp, sắp xếp công việc cho thời gian sắp tới.
Lúc cô vừa chuẩn bị tan làm, Tưởng Thiên Lâm đột nhiên gọi điện thoại đến, không nói nhiều, liền chất vấn cô:
"Lục Khinh Lan, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cơ hội hai năm mới có một lần, sao cô vẫn muốn từ bỏ hả?"
Lục Khinh Lan nghe xong câu hỏi, lập tức khó hiểu? Vì cơ thể không khoẻ, phản ứng của cô bị chậm mất một nhịp, hỏi:
"Tưởng tổng biên tập, anh nói gì vậy? Cơ hội gì?"
"Thuỵ Thượng Chi Vận!" – Tưởng Thiên Lâm gằng từng chữ, hận không thể rèn sắt thành thép, càng không biết đã bàn việc với Thẩm Tuỳ thế nào, lại sinh ra bực bội, nói tiếp:
"Cô còn chưa nộp bản khai thông tin dự thi, vẫn quyết định từ chức sao?"
"Cái gì?" – Lục Khinh Lan đột nhiên đứng lên, một trận váng đầu hoa mắt, "Không thể nào! Tôi rõ ràng đã đi nộp cho thư ký Trương rồi!"