Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 73: Không biết đối mặt với anh ra sao




Diệp Đình Thâm cúi đầu hỏi:

"Lục Khinh Lan, anh là ai?"

"Tiểu.. tiểu thúc thúc.." - Lục Khinh Lan vô thức nhìn lên, nhưng lại bị lạc lối trong ánh mắt sâu thăm thẳm của người kia, "Tiểu thúc thúc, Diệp Đình.. A.."

Diệp Đình Thâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã từn xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của anh nhiều năm nay, lên tiếng:

"Khinh Lan, Khinh Lan, em là của anh.."

Lục Khinh Lan đột nhiên trở nên tỉnh táo, ký ức như bài ca con cá, lặp lại một lần nữa.

Đêm hôm đó, Diệp Đình Thâm cũng giống như vậy, tựa như lời hẹn ước, thệ nguyện, hết lần này đến lần khác.

Anh nói:

"Khinh Lan, em là của anh."

* * *

Ong.. ong.. ong..

"Ồn quá! Tiếng gì vậy?" – Bực bội trở mình, dùng gối nằm bịt chặt lỗ tai lại. Nhưng âm thanh đáng chết kia vẫn cứ vang lên bên tai, cố chấp kêu gào.

Vò đầu bứt tóc, Lục Khinh Lan mơ hồ muốn tiến đến nơi phát ra âm thanh kia.

Đưa tay, rốt cục cũng mò tới, thì ra là điện thoại đang run.

"Hừm.." – Thật sự là không mở mắt ra được, dựa vào cảm giác, Lục Khinh Lan lập tức vuốt nghe máy. Giọng nói có chút mơ màng: "Alo, xin chào, ai vậy?"

Không ngờ, chờ gần nữa ngày, đầu bên kia lại đơ ra, thậm chí còn không nghe được tiếng thở.

"Hửm?" – Lục Khinh Lan nhẫn nại một chút, tiếp tục 'hửm' một tiếng.

Vẫn im lặng.

Lục Khinh Lan có chút tức giận, muốn xuống giường. Nhất là trong tình huống bị quấy rầy ngáo ngơ như vậy. Nếu tiếp tục chờ đợi chắc chắn sẽ nổi điên.

Lập tức cô hết kiên nhẫn, cúp điện thoại, tiện tay quăng điện thoại lại trêи bàn, tiếp tục lăn ra ngủ bù. Lúc sau, điện thoại lại run lên lần nữa.

Muốn không để ý tới, nhưng tiếng run đó ồn chết đi được. Đành phải đè nén lửa giận, Lục Khinh Lan bắt máy.

Lần này đến lượt cô im lặng, đợi bên kia lên tiếng trước.

Vẫn kéo dài, không có ai lên tiếng.

Khi Lục Khinh Lan đang nghĩ có phải có ai đang cố tình trêu chọc không, định nhanh chóng tắt lần nữa, thì đầu bên kia lại có phản ứng.

"Diệp Đình Thâm, là anh phải không?"

Giọng nói thì thào, giống đang rơi nước mắt.

Mí mắt nặng nề lập tức mở bật ra, Lục Khinh Lan hoài nghi giơ điện thoại ra, mới phát hiện, đây là điện thoại của Diệp Đình Thâm!

Cô đã nghe nhầm điện thoại rồi.

Xấu hổ muốn độn thổ!

Đầu bên kia vẫn tiếp tục lên tiếng:

"Alo, Diệp Đình Thâm? Anh đang ở đâu?"

Lục Khinh Lan đột nhiên cảm thấy buồn chán, định mở miệng nói, nhưng vẫn không thốt ra được lời nào.

"Khinh Lan, dậy rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa?" – Đúng lúc Diệp Đình Thâm bước vào, vừa hay bắt gặp cảnh nha đầu ngốc đang ngơ ngác cầm điện thoại mình, cười nói:

"Ai gọi vậy?"

Anh nói xong, Lục Khinh Lan lại nghe đầu bên kia phát ra tiếng đồ vật gì đó rơi xuống, còn chưa kịp nhận ra rõ ràng thì tiếng 'tút tút' cúp máy vang lên.

Diệp Đình Thâm đến gần, thấy cô đang cầm điện thoại của anh, không nhịn được, hạ giọng trêu ghẹo:

"Khinh Lan, em mệt lắm à? Điện thoại cũng lấy nhầm!"

Lục Khinh Lan xấu hổ, định chạy trốn, vội vàng kéo chăn bông che mặt lại.

"Ah!.." – Lục Khinh Lan thấp giọng, luống cuống tay chân, lấy chăn bông trùm kín người.

"Ha ha ha" – Một tiếng cười trầm vang lên trong phòng ngủ, Diệp Đình Thâm hết sức vui vẻ, nhìn Lục Khinh Lan thẹn thùng, quyết định không chọc cô nữa.

Anh hắng giọng một cái, âm thanh lại đổi sang vẻ cưng chiều:

"Được rồi được rồi, không đùa em nữa, mau dậy đi ăn sáng!"

Lục Khinh Lan vẫn im lặng kháng cự. Sớm biết được cô sẽ như thế, Diệp Đình Thâm khẽ cười, lắc đầu:

"Quần áo anh lấy sẵn cho em rồi, để ở cuối giường, mau dậy đi. Ngoan, anh ra ngoài đây."

Sau đó, tiếng đóng cửa vang lên.

Lục Khinh Lan xác định trong phòng chỉ còn mình cô, lúc này mới dám từ trong chăn chui ra. Hít thở từng ngụm không khí mát mẻ.