Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 68: Tiểu thúc thúc cao ngạo tặng hoa?




Sắp bị nghỉ việc, Thẩm Bội Bội lại có diễn biến mới nhất.

Cho dù cô ta lấy ra cái tên Thẩm Khánh Sơn ra, nghe nói người phụ trách của Bộ vệ sinh cũng không chịu mua món nợ của cô ta, huống chi cô ta còn pha trò kêu khóc om òm.

Việc cô ta ỷ thế hϊế͙p͙ người, thậm chí đe dọa phóng viên cũng đã lan truyền tràn lan trêи Internet, ngay lập tức làm dấy lên Hotsearch vô cùng sôi nổi.

Điểm này cũng không phải là điểm mấu chốt.

Cho đến xế trưa, các nhà truyền thông liền bắt đầu cùng nhau đưa tin, trước đó họ cũng đã đăng tin trêи Weibo, kể ra vô số chuyện Thẩm Bội Bội đùa nghịch tên tuổi họ, không xem ai ra gì, người trước người sau cùng nhau lan truyền cho công chúng sớm đã quen mọi chuyện.

Thậm chí nhiều nhân viên hợp tác, bạn bè trong vòng kết nối ẩn danh, đã thông báo với giới truyền thông vạch trần thêm về những điều khác.

Sau hàng loạt sự cố bị đưa ra ánh sáng, có thể nói hình ảnh của Thẩm Bội Bội đã bị tụt dốc thảm hại.

Trong lúc mọi người nghĩ rằng mọi thứ sẽ kết thúc theo cách này, thì tình trạng hỗn loạn trong ngành giải trí lại bắt đầu rung chuyển.

Đầu tiên, là bộ phim sắp phát hành của Thẩm Bội Bội, không còn xuất hiện trong tầm mắt nữa. Tiếp đó là hàng loạt quảng cáo từng được cô ta tham gia đại diện cũng bị gỡ xuống, thậm chí có tin tức cho rằng, ngay cả bộ phim cùng tất cả quảng cáo đều xác nhận có thể sẽ có nguy cơ bị thay thế.

"Chậc chậc chậc, không ngờ cô ta đột nhiên từ trêи mây rơi xuống." - Thái Tiêu Á rót một tách trà, nghe có vẻ tiếc rẻ, nhưng trêи mặt lại không lộ một tia thương cảm nào:

"Theo tính tình kiêu ngạo của ngọc nữ ngày thường, chỉ sợ lúc này không tránh khỏi một trận ồn ào ah?"

"Aizz, ta nói ah, lần này cô ta cũng không rảnh đến bắt nạt em được đâu." – Thái Tiêu Á cảm thấy phấn khởi, nhướng nhướng mày nhìn qua Lục Khinh Lan.

"Nhưng chị cảm thấy, có vẻ như cô ta đã đắc tội thêm người nào đó hay sao nhỉ? Lan Lan em nói xem?"

"Sao em biết được?" – Lục Khinh Lan cười cười, nói: "Những chuyện cô ta làm em quan tâm làm gì? Còn nữa, nếu như không có những chuyện này xảy ra, chị nghĩ em có phải kẻ dễ bị cô ta ức hϊế͙p͙ hay không?"

"Cũng đúng ha." – Thái Tiêu Á thu hồi ánh mắt, cà lơ phất phơ ôm lấy vai Lục Khinh Lan:

"Cô ta từng làm những chuyện kia với em, em quay lại phản kϊƈɦ, chắc chắn chị sẽ là người giơ hai tay hai chân ủng hộ. Bất quá nói thật, lúc đó chị đây thật sự lo lắng em sẽ từ chức không làm nữa. Dù sao, cái tên khốn Mạc Dương vẫn còn ở đây."

"Hưm.." - Lục Khinh Lan cố ý gạt cánh tay Thái Tiêu Á ra, "Tại sao anh ta phải rời đi vì em chứ? Được rồi, không bàn chuyện này nữa. Lát nữa tan ca, em sẽ đi dọn dẹp một chút."

"Được."

"Xin hỏi, vị nào là cô Lục Khinh Lan, Lục tiểu thư?"

Hai người vừa bước ra ngoài khu văn phòng, đã nghe thấy một giọng nam hơi ngượng ngùng vang lên.

"Chà, hoa hướng dương thật đẹp nha!"

"Trông thật đẹp mắt.."

"Hoa hướng dương có ý nghĩa là gì nhỉ?"

"..."

Hầu hết mọi người trong văn phòng đều là phụ nữ, nhìn thấy đóa hoa trêи tay tiểu ca giao hoa kia, ai ai cũng đều hưng phấn kêu lên, bắn đầu thảo luận.

"E hèm.." – Tiểu ca gửi hoa không khỏi có chút xấu hổ, chờ một lúc vẫn không có ai đến nhận, lại cao giọng hỏi thêm lần nữa: "Xin hỏi, vị nào là Lục Khinh Lan, Lục tiểu thư?

" Là tôi.. "- Lục Khinh Lan cảm thấy nếu mình lại không lên tiếng, mặt của tiểu ca này chắc chắn đỏ như quả táo mất.

Chỉ là, không biết là ai tặng. Cô nhớ rất kỹ, không có nhiều người biết mình thích hoa hướng dương?

Chính chủ xuất hiện. Tiếng thảo luận cũng trầm xuống. Đa số ánh mắt đều nhìn về phía Lục Khinh Lan, vạn phần ngưỡng mộ.

Lục Khinh Lan cuối đầu ký tên nhận hoa, vị tiểu ca kia đột nhiên lên tiếng:

" Ah đúng rồi, Lục tiểu thư! "

Lục Khinh Lan nghe gọi mình, có chút ngạc nhiên.

Vị tiểu ca kia có chút xấu hổ, sờ sờ tay lên sau đầu, cười cười:

" Tôi quên nói với cô, vị tiên sinh tặng hoa dặn dò, tối nay sẽ đến đón cô về nhà hơi muộn. "

Thanh âm của tiểu ca không lớn không nhỏ, lại đủ truyền đến khắp ngóc ngách trong đại sảnh. Ánh mắt mọi người bắt đầu tò mò, bàn tán soi mói nhìn về phía Lục Khinh Lan.

" Tiên sinh? Về nhà? Lục Khinh Lan có bạn trai mới sao? "– Thái Tiêu Á không thể tưởng tượng nổi, nhìn về phía cô, vẻ mặt bà tám.

Lục Khinh Lan vẫn chưa trả lời, giọng nói mềm mại nhu nhu của Hạ Hinh Thinh vang lên lập tức:

" Oa! Lan tỷ, có phải là vị soái ca chúng ta gặp nhau hai ngày trước không? Aizzo, thật là lãng mạn ah, còn tặng hoa, lại còn dặn dò đón về muộn! "

Lục Khinh Lan đành xấu hổ cười cười, không suy nghĩ thêm, gật đầu ngầm thừa nhận.

Nhưng mà, tiểu thúc thúc của cô, lúc nào đã bắt đầu có cao hứng tặng hoa? Lại còn chọn đúng hoa dướng dương – loại hoa mà cô yêu thích?

" Hừ, một đóa hoa hướng dương thôi, có gì tốt mà khoe khoang! "– Đường Hạ Nghiên từ cửa bước vào, bộ váy đỏ rực như lửa trêи người mang theo cảm giác bất khả chiến bại, không ai bì nổi, trong tay cầm theo xấp tài liệu, cất giọng xem thường.

Không ai thấy được bàn tay cô ta đang bóp chặt đống tài liệu, ghen tị.

Quét một vòng xung quanh phòng làm việc, Đường Hạ Nghiên cất giọng khó ưa nói:

" Bộ không cần làm việc sao? Nhìn cái gì mà nhìn? Định ở lại tăng ca hay sao? Kuiyu lúc nào đã trở thành nơi tám chuyện thị phi vậy? "

Mọi người đều im lặng ngồi xuống, trầm mặc cúi đầu không nhìn nữa, nhưng ánh mắt có chút bất bình.

Đường Hạ Nghiên luôn cố tình gây rắc rối cho Lục Khinh Lan, trước đây mọi người ai mà không biết. Trong tạp chí Kuiyu, cô ta độc đoán đã quen rồi.

Nhưng bây giờ, hai người này không phải là đèn dầu đã cạn (ý nói hết thời) đâu.

Đường Hạ Nghiên cao ngạo, hất cằm lên, từ từ bước tới bên người Lục Khinh Lan, liếc nhìn đóa hoa hướng dương rồi nhanh chóng liếc mắt, như thể đã trúng phải độc dược khi nhìn đến.

" Không ngờ tầm mắt của biên tập Lục chỉ có bấy nhiêu thôi. Thích loại hoa vừa to vừa bự thế này ah, đây là hoa sao? Xem ra, người đàn ông kia không thành tâm cho lắm, lại dám đem tặng con gái loại hoa này? "

Đường Hạ Nghiên mở miệng vẫn luôn nhìn chằm chằm từ đầu đến cuối của Lục Khinh Lan, chỉ cần Lục Khinh Lan có biểu hiện phẫn nộ hay lộ ra vẻ gì khác, cô ta nhất định sẽ chế nhạo không chừa lối thoát.

" Giám đốc Đường, cô.. "– Thái Tiêu Á ghét nhất loại người nói xiên nói xỏ, mà còn đang ám chỉ bạn tốt của cô, lập tức muốn phản kϊƈɦ lại.

Nhưng Lục Khinh Lan đã cản lại.

" Hoa, miễn tôi thích là được rồi, liên quan gì đến giám đốc Đường?"