“Khinh Lan, bên này...”
Nghe giọng nói quen thuộc, Lục Khinh Lan ngạc nhiên nhìn lên, sau đó nụ cười ngọt ngào lặng lẽ nở trên môi.
“Tan việc rồi sao? Đi thôi, chúng ta về nhà.” Diệp Đình Thâm không nhanh không chậm đến bên cô, nắm lấy tay cô, khuôn mặt vô cùng cưng chiều.
Lục Khinh Lan có chút ngượng ngùng, nghĩ đến bên cạnh còn có đồng nghiệp, khuôn mặt hơi đỏ lên, cố gắng giãy dụa, muốn rút tay ra nhưng lại bị Diệp Đình Thâm nắm quá chặt.
“A, chị Lan, đây là bạn trai của chị phải không? Thật là đẹp trai, lại còn ân cần nữa!”
Hạ Hinh Thinh tính tình hoạt bát, lập tức tán thưởng, “Đón bạn gái tan làm là việc đáng yêu nhất của bạn trai, thật là làm cho người khác ngưỡng mộ quá đi! Chào anh, em là trợ lý của chị Lan.”
“Xin chào.” Diệp Đình Thâm gật đầu, ôn hoà hữu lễ nhưng bên trong mang theo một chút xa lánh.
“Em không quấy rầy hai người nữa, bái bai!” Hạ Hinh Thinh vẫy vẫy tay, phóng đi như một làn khói.
Loading...
Ngược lại, Diệp Đình Thâm trầm ngâm: “Hmm, lại còn đáng yêu, ngưỡng mộ…”
“Đi thôi, về nhà.” Nghe anh lẩm bẩm, Lục Khinh Lan càng cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng sờ lên khuôn mặt hơi nóng, liền thúc giục rời đi.
Xe của Diệp Đình Thâm đậu bên đường, cách đó vài bước.
Nhưng điều mà khiến Lục Khinh Lan không ngờ tới chính là, chỉ cách vài bước này cũng có thể gặp phải những người đáng ghê tởm.
Mạc Dương bước xuống xe, không khỏi nhìn Diệp Đình Thâm, chỉ liếc nhìn qua chiếc xe của bọn họ, lập tức khinh thường nói:
“Lan Lan, tình yêu mới của em cũng chẳng ra làm sao. Lái chiếc Volkswagen ra ngoài không cảm thấy xấu hổ sao? Chỗ này ra ra vào vào toàn là xe sang, không thấy quá thấp kém sao?”
Từ lần trước bị người đàn ông này cảnh cáo ở thành phố B, Mặc Dương vẫn còn ôm cục tức trong lòng, trăm phương ngàn kế muốn lật bài một ván, cố gắng tỏ vẻ mài giũa ngạo khí của mình.
Xem ra hôm nay ông trời đang giúp mình, bằng không thế nào lại để cho mình nhìn thấy tên đàn ông đi chiếc xe kém cỏi đó, không đáng cùng cấp bậc với mình.
Hừ, lần này anh ta nhất định phải làm nhục bọn họ!
Sự chán ghét của Lục Khinh Lan đối với Mạc Dương đều đã hiện trên mặt, chỉ cần nghe đến hai chữ “Lan Lan” trong miệng anh ta thoát ra liền cảm thấy buồn nôn.
Mới chuẩn bị trả đũa, Diệp Đình Thâm đã cười một tiếng, nghiêm trọng nói:
“Mạc tiên sinh đúng không? Anh đi xe của cô Thẩm thật sự quá xứng đáng.”
“Hahaaha.”
Chiêu chửi chó mắng mèo, chửi gà mắng cho của Diệp Đình Thâm quả thực là quá đúng ý cô. Lục Khinh Lan lập tức cười thành tiếng.
“Anh!” Sắc mặt biến thành màu gan lợn, Mạc Dương không khỏi gồng lên một hơi tức giận, “Anh… anh…”
Ngay cả ánh nhìn Diệp Đình Thâm cũng không bố thí cho anh ta một cái, chỉ ôm lấy vòng eo xinh xắn của Lục Khinh Lan bước lên xe.
Lúc lái xe, Diệp Đình Thâm ung dung nói:
“Không cần cho cậu ta cảm giác tồn tại. Loại người cùng tên hề nhảy lên nhảy xuống cũng không khác gì nhau, em càng để ý, cậu ta càng đắc ý. Đừng để cậu ta làm hỏng tâm trạng.”
Vài giây sửng sốt, Lục Khinh Lan mới kịp thời phản ứng lại, lập tức cười gật đầu:
“Haha, chính xác là như vậy.”
Nói xong còn cố ý nhìn vào kính chiếu hậu.
Quả nhiên, Mạc Dương kia vẫn còn ở chỗ cũ đi tới đi lui, xem ra muốn đem chính mình bóp chết.
Thấy thế, tâm trạng Lục Khinh Lan cực kỳ tốt, lại tìm đồ ăn vặt trong xe.
Lục Khinh Lan thích ăn mận chua (bên mình kêu là trái xí muội mặn/ ô mai chua ngọt), Diệp Đình Thâm đã chuẩn bị một ít để trên xe cho cô.
“Vừa rồi anh vẫn đang làm việc à?” Cô vô tình nhìn thấy một tập văn kiện tài liệu về quy hoạch án, phía trên có đề “Diệp Đình Thâm phê chuẩn”.
“Ừm, sẵn tiện ngồi đợi nên lấy ra xem một chút.”
Đây chính là kế hoạch quy hoạch khu lão thành, mặc dù sau sự kiện kia, Thẩm Khánh Sơn đã không còn nghĩ đến việc chiếm địa làm của riêng nữa, hiện tại công văn trên tỉnh cũng đã gửi xuống. Có quá nhiều người chờ đợi để nhìn thấy anh xuống ngựa, cho nên nhất định không thể làm sai.
“Ồ.” Lục Khinh Lan biết đây là công việc của anh, nên không xem nữa.
Anh mới nhậm chức không lâu hẳn là rất bận rộn, nhưng vẫn sẵn sàng vắt kiệt thời gian để đưa đón cô đi làm mỗi ngày, trái tim Lục Khinh Lan đột nhiên cảm thấy mềm mại.