“Lục Khinh Lan, em đừng quá đáng! Bội Bội đã làm gì em, sao lúc nào em cũng thích hạ nhục cô ấy trước mọi người vậy? Em thực sự làm anh quá thất vọng!”
Mạc Dương đỡ người trong lòng mình, thấy cô ta rơi lệ, liền thấy đau lòng, không cần nghĩ nhiều, hướng tới chỗ Lục Khinh Lan, rống lên:
“Mau xin lỗi Bội Bội!”
Nhìn đi nhìn đi, đây là người bạn trai mà thời đại học Lục Khinh Lan cô đã chọn lựa đó!
Xem đi, còn không biết tốt xấu đến chỉ trích mình. Có phải nên cảm thấy buồn không? Hay là cảm thấy rất rất buồn?
Lục Khinh Lan lặng lẽ nhìn đôi nam nữ trước mặt, một người đang uất hận nhìn chằm chằm vào mình, lại mang theo ý buồn cười tức giận, người kia nhướng mày, hất cằm thị uy trước mặt cô.
Loading...
Không hiểu sao, cô đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Hừ lạnh một tiếng, Lục Khinh Lan vẫn mở miệng nói:
“Xin lỗi sao? Tại sao? Mạc Dương, sao anh không xin lỗi tôi vì đã làm nhiều chuyện có lỗi với tôi đi? Thẩm Bội Bội ỷ thế hiếp người, hung hăng càn quấy thế nào lại bắt tôi đi xin lỗi? Mạc Dương, trước đây tôi còn cảm thấy ít nhất anh cũng là người biết phân rõ thị phi trắng đen, nhưng bây giờ, nhìn bộ dạng hợp tấu kịch của các người, tốt hơn là nên chọc mù mắt mình. Quả thực câu nói, “Phượng hoàng nam xứng đôi cùng Khổng tước nữ” kia là không sai chút nào. Các người cứ từ từ “anh anh em em” đi, tôi không rảnh đứng hầu. Nhưng nếu các người còn muốn “nhảy nhót tưng bừng” như vậy nữa, chúng ta cứ chờ xem.”
“Lục Khinh Lan, cô đứng lại cho tôi.” Bị chọc vào chỗ hiểm, Mạc Dương không quan tâm đến Thẩm Bội Bội trong lòng, liền vội bước tới, nắm lấy cánh tay Lục Khinh Lan, không cho cô rời đi:
“Hóa ra, trong lòng em anh là người như vậy sao?”
“Đúng vậy, tôi thấy anh là kẻ như vậy đó, hài lòng chưa? Mời anh buông hộ tay tôi ra giúp.”
Nói thêm nhiều lời càng vô ích, càng có nhiều người dừng lại xem, Lục Khinh Lan chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Mặc cho cô cố gắng vùng vẫy, Mạc Dương lại gắt gao nắm chặt cổ tay cô, một lúc sau, cổ tay bị chèn ép bắt đầu đỏ lên.
“Buông ra!” Lục Khinh Lan tức giận phát hỏa, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Ngay lúc hai người đang giằng co, Thẩm Bội Bội chậm rãi đi tới, kéo cánh tay Mạc Dương, nhu nhu nhược nhược thuyết phục:
“Dương, được rồi. Em không để ý nữa. Chúng ta đi thôi. Nhiều người đến xem như vậy, chúng ta đừng chấp nhặt với cô ấy nữa…”
Vừa nói còn vừa cố ý cúi đầu.
Lục Khinh Lan nghĩ, cô chưa bao giờ thấy qua tình thế đổi trắng thay đen rõ ràng như vậy!
“Mạc Dương, anh bị làm sao vậy, buông ra!” Lúc này, Thái Tiêu Á đột nhiên từ ngoài cửa chạy vào, đứng giữa Mạc Dương, tựa như đem Lục Khinh Lan bảo hộ phía sau, mở miệng không khách khí:
“Chủ biên Mạc, anh đối xử với cấp dưới như vậy sao? Thật đúng là cho chúng tôi được mở rộng tầm mắt nha.”
Mạc Dương bị nghẹn không phản ứng kịp, nhưng Thẩm Bội Bội lại thuận thế nhìn chằm chằm Thái Tiêu Á, trừng mắt, không chút lưu tình, cuối cùng lên tiếng nói:
“Dương, chúng ta đi thôi.”
Chỉ là không ai nhìn thấy nụ cười đắc thoáng qua nơi khóe miệng của cô ta.
“Cảm ơn chị, Tiêu Á.” Lục Khinh Lan xoa xoa cổ tay, chân thành nói.
“Cảm ơn cái con khỉ. Bà đây chính là kiểu không quen nhìn em bị hai tên đó ức hiếp.” Thái Tiêu Á không hề che giấu điệu bộ ghét bỏ, cúi đầu hỏi: “Không sao chứ? Có muốn bôi chút thuốc không?”
“Sao em có thể yếu ớt như vậy!”
Lục Khinh Lan cười cười, cũng không quan tâm lắm, “Thôi bỏ đi, không có chuyện gì nghiêm trọng là được rồi, trở về làm việc thôi. Bị Tổng biên tập nhìn thấy sẽ không tốt đâu.”
Những ngày này, thật sự rất bận rộn nhưng cũng khá “nhiều chuyện”, mà Lục Khinh Lan tự động bỏ qua những lời nói sau lưng của đồng nghiệp dành cho cô, bao gồm cả Thẩm Bội Bội diễu võ giương oai, cố ý xuất hiện một hai lần trước mặt cô. Đương nhiên là không đi một mình rồi, cùng Mạc Dương show ân ái.