Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 313: Hung hăng cho một bạt tay!




"Ui!" – Lục Khinh Lan không ngờ ngoài cửa lại có người, không để ý cô đã va phải, mũi đụng vào ngực người trước mặt, khá đau.

Theo quán tính, Lục Khinh Lan lùi về sau hai bước, cả người có chút lung lay suýt ngã.

Ngẩng đầu lên, cô còn chưa kịp thấy rõ người kia là ai, chỉ nghe thấy bên tai mình có một loại âm thanh vừa ấm áp vừa tức giận: "Cô uống rượu?"

Lục Khinh Lan đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía âm thanh nhìn lại!

Là Thẩm Tuỳ!

Vừa nhìn đã thấy khoé miệng anh ta mím chặt lại, rõ ràng hai mắt mang theo tức giận đang chăm chú nhìn mình, giống như cực kỳ nổi giận lại cố gắng áp chế cảm xúc.

Lục Khinh Lan liếc mắt quay đầu qua, tình hình của Thẩm Tuỳ này có chút kỳ quái.

Thật giống như.. mấy nhân vật nam chính trong tiểu thuyết vô ý bắt gặp cảnh bạn gái mình không nghe lời, lén đi uống rượu, bị buộc rơi vào bất đắc dĩ và tức giận vậy!

Quan hệ yêu đương?

Trong đầu Lục Khinh Lan xuất hiện ý nghĩ có chút kinh hoảng này, khoác khoác tay vỗ trán, lắc đầu, cố gắng làm cho mình tỉnh rượu hơn, chắc chắn là do uống quá nhiều nên nhìn lầm rồi, Thẩm Tuỳ sao có thể xem mình như vậy a.

Đúng đúng, là do mình nghĩ quá nhiều rồi.

Trong lòng lặp đi lặp lại lời này, Lục Khinh Lan dời bước chân muốn nghiêng người rời đi.

Nhưng cô không ngờ, Thẩm Tuỳ lại mở miệng lần nữa, lời nói lại đem theo sự quan tâm dày dặc: "Thế nào rồi? Có phải uống nhiều quá nên khó chịu hay không?"

Thẩm Tuỳ vừa nói vừa đưa tay định kiểm tra, động tác rất tự nhiên, tựa như đã làm qua trăm nghìn lần vậy.

Lục Khinh Lan suýt nữa bị hù dọa một trận, cô không chút suy nghĩ, lui về phía sau mấy bước. Nhưng vừa lui xong, phía sau lưng lại trực tiếp đụng phải cửa nhà vệ sinh, không thể lùi được nữa, mà tay của Thẩm Tuỳ vẫn còn đang giơ lên giữa khoảng không, tư thế vẫn muốn sờ trán của Lục Khinh Lan.

"Anh định làm cái gì?" – Lục Khinh Lan nhìn chằm chằm Thẩm Tuỳ, cố gắng làm cho âm thanh mình tăng khí thế lên.

Vẻ quái dị trước mắt càng ngày càng đậm, cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi, hiện tại cô cảm thấy Thẩm Tuỳ giống như một quả bom nổ chậm, không biết lúc nào sẽ giẫm phải ngòi nổ, mà kết quả, Lục Khinh Lan cũng không muốn nghĩ tới nữa.

Vì vừa rồi cô uống khá nhiều rượu, lúc này có hơi khát nước, nhất là bờ môi, rất khô. Lục Khinh Lan mím môi một cái, sau đó duỗi lưỡi ra liếm môi, muốn làm dịu cơn khát khô đi.

Lúc này cô không ý thức được, chỉ cần một động tác vô ý của mình, đối người người khác lại tựa như mang theo rất nhiều tư vị, mà vị trí toilet ở đây người qua lại không nhiều, ánh đèn có chút lờ mờ, trong mắt Thẩm Tuỳ nhìn cảnh này, đột nhiên cảm thấy trong người nổi lửa, bốn phía đều phát tán ra.

Ánh mắt Thẩm Tuỳ trở nên tĩnh mịch, hơi mở miệng, anh ta nghe thấy giọng mình hỏi: "Cô vẫn chưa trả lời tôi, tại sao lại uống rượu?"

Nghe được lời này, Lục Khinh Lan lại càng trấn tĩnh hơn, trầm mặt bình tĩnh nói: "Tại sao tôi tại uống rượu, có liên quan gì đến anh vậy? Thẩm tổng, có phải quyền quản lý của anh đi hơi xa rồi không?"

Lục Khinh Lan cố ý nhấn mạnh hai chữ 'Thẩm tổng', đồng thời không phục thái độ lạnh nhạt như cũ. Thẩm Tuỳ từng cứu mình là không sai, nhưng bây giờ tình trạng quá mức quỷ dị, cô không muốn xảy ra vấn đề gì.

Quả nhiên, Thẩm Tuỳ nghe được hai chữ "Thẩm tổng" xong, ánh mắt cũng bắt đầu thay đổi, không còn tĩnh mịch giống như vừa rồi.

Thấy thế Lục Khinh Lan mới ổn định lại tâm tình bị hù dọa của mình, nhấc chân hướng về phía trước: "Thẩm tổng, cảm phiền nhường đường một chút, đồng nghiệp của tôi còn đang đợi tôi."

Thẩm Tuỳ không cản cô lại.

Lục Khinh Lan không khỏi tăng tốc, không biết vì sao, tim cô đập hơi nhanh, giống như sau lưng đang bị sài lang hổ báo đuổi theo không bằng!

Có điều.

"Anh làm gì vậy? Buông tay ra!" – Lục Khinh Lan mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi, Thẩm Tuỳ lại kéo cổ tay mình lại. Trong đáy mắt của Thẩm Tuỳ hiện lên vẻ không cam lòng, bối rối, khổ sở, rất nhiều loại cảm xúc khác biệt, trên mặt cũng phức tạp không ít.

Nhưng lúc này Lục Khinh Lan không hề có tâm trạng để ý đến anh ta.

Cô dùng hết sức bình sinh muốn thoát ra nhưng căn bản lại không có cách, lực đạo Thẩm Tuỳ đang dùng vô lớn đến kinh hãi.

Mà màn lôi kéo này, ánh nhìn của Lục Khinh Lan vô tình quét qua tại chỗ khúc quẹo, đột nhiên có ánh đèn flash chợt loé lên, dưới chân để lộ là đầu giày.

Có người đang chụp trộm!

Trong lòng Lục Khinh Lan hốt hoảng, thầm hận mình đã bị chụp lén hai lần, thế mà vẫn không chịu đề phòng, lỡ như những tấm ảnh này bị truyền ra ngoài, sợ là mọi chuyện lại trở nên phức tạp hơn!

Nghĩ thế, lại cộng thêm việc Thẩm Tuỳ không buông tay, lúc này Lục Khinh Lan đã triệt để bị chọc giận, cao ngạo căm tức, nghiêng cằm nhìn Thẩm Tuỳ, tựa như cùng lúc, cô giơ phía tay bên kia lên, hung hăng tát cho anh ta một bạt tay!

Bốp!

Tốc độ rất nhanh, lực đạo cực lớn, Thẩm Tuỳ lập tức bị choáng váng.

Thừa lúc này, Lục Khinh Lan dùng sức hất tay Thẩm Tuỳ ra, âm thanh băng lãnh, nghiến răng nói: "Xin tự trọng! Tôi không muốn bị bạn gái của anh hiểu lầm!"

"Lục Khinh Lan, tôi.." – Thẩm Tuỳ định nói gì đó, lại không ngờ Lục Khinh Lan đã cắt lời: "Nên gọi tôi là Diệp phu nhân!"

Ba chữ 'Diệp phu nhân' liên tục giáng mấy kích vào Thẩm Tuỳ, giống như được cảnh tỉnh, đột nhiên tỉnh lại.

Phải, Lục Khinh Lan là vị hôn thê của Diệp Đình Thâm, trước đó Diệp Đình Thâm đã sớm làm lễ đính hôn công khai thừa nhận mối quan hệ, Lục Khinh Lan đã là Diệp phu nhân, hiện tại Thẩm Tuỳ còn muốn đối với cô thế nào?

Nhấc chân dừng lại, hai tay buông xuôi nắm thật chặt, Thẩm Tuỳ không nói thành lời, trong đầu Thẩm Tuỳ lúc này lại hiện lên khung cảnh bên bờ sông hôm đó, giữa trời chiều, hình tượng Diệp Đình Thâm và Lục Khinh Lan ôm hôn nhau, xua mãi không chịu đi!

Đợi đến khi Thẩm Tuỳ phản ứng lại, chỉ còn thấy bóng lưng của Lục Khinh Lan cấp tốc rời đi.

Thẩm Tuỳ định đuổi theo, lại phát hiện đột nhiên Lục Khinh Lan nhấc chân đá một cước tại góc ngã rẽ!

"Axxx!"

Một tiếng thét đau đớn vang lên, ngay sau đó là một người lén lén lút lút bị cô kéo ra ngoài.

Thẩm Tuỳ liếc mắt nhìn sang, thấy trong tay người kia đang cầm chiếc máy ảnh kỹ thuật số, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

"Ai phái anh tới đây?" – Lục Khinh Lan đoạt lấy máy ảnh, không nháy mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

Đôi mắt gian xảo kia đảo tới đảo lui, sống chết cũng không nhận: "Không, không có ai cả.."

Lục Khinh Lan không hề tin, định hỏi ép thêm, lại thấy giọng điệu lãnh khốc vô tình của Thẩm Tuỳ vang lên sau lưng mình: "Để tôi."

Nói xong, Thẩm Tuỳ dùng một tay giữ cổ tay của người kia dồn đến chân tường:

"Ai cho cậu lá gan này? Tôi là người mà cậu có thể dễ dàng chụp lén sao? Nói hay không? Không nói, thì phế bỏ cánh tay này!"

"Oái!" – Trên trán người đàn ông kia toát hết mồ hôi, hoảng sợ nhìn chằm chằm cổ tay mình, đau đớn kêu lên: "Cậu.. cậu Thẩm.. cậu Thẩm! Cậu hiểu lầm rồi, thật ra.. thật ra tôi không chụp lén cậu.."

"AAAAAAAA!" – Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp không gian.

Trong phòng ăn.

Lăng Vi nhận được tin nhắn trên màn hình di động được gửi tới, ý cười trên khoé miệng càng lúc càng đậm, thừa dịp không ai nhìn thấy, cô ta bước ra ngoài, xem thời gian bây giờ cũng vừa vặn, tạo ra một cuộc gặp "tình cờ" với Diệp Đình Thâm trong thang máy.

"Diệp Đình Thâm? Sao anh lại tới đây? Đón Lục Khinh Lan sao?"

Diệp Đình Thâm nhìn Lăng Vi trước mặt, rất khẽ nhíu mày lại, sau đó gật đầu: "Cô ấy ở phòng ăn nào?"

Câu hỏi trực tiếp của anh làm cho Lăng Vi có chút xấu hổ, trên mặt cô ta cứng đờ:

"Đi theo em, cô ấy uống hơi nhiều, đang nghỉ ngơi ở phòng khác."

Vừa nói cô ta vừa tiến lên phía trước dẫn đường.

Dọc theo lối đi, đến trước một phòng ăn yên tĩnh, Lăng Vi chỉ chỉ vào trong: "Là trong phòng này, bên trong có khu nghỉ ngơi, Lục Khinh Lan đang ở trong."

Diệp Đình Thâm nhìn Lăng Vi một cái, cuối cùng đẩy cửa vào, bên trong chỉ để một cây đèn nhỏ, thế nhưng, anh tìm khắp phòng nhưng vẫn không thấy bóng Lục Khinh Lan.

Mà sau lưng, Lăng Vi đóng cửa lại.

Nghe được tiếng vang, anh xoay người lại không động đậy, nheo mắt phức tạp nhìn Lăng Vi.

"Đình Thâm.." – Bị ánh mắt của anh làm cho sợ hãi, Lăng Vi nuốt một ngụm nước bọt, cho đến khi xác nhận anh không có dấu hiệu định rời đi, cô ta mới cả gan bước tới phía trước: "Đình Thâm, nhiều năm như vậy rồi, em rất nhớ anh.."

Diệp Đình Thâm vẫn không lên tiếng, khoé miệng chỉ nhếch lên một đường cong nhàn nhạt, làm cho người khác nhìn vào dễ sinh ra ảo giác.

Lăng Vi tất nhiên là bị mê hoặc, cô ta đang nghĩ Diệp Đình Thâm không từ chối mà còn đang nhìn mình mỉm cười, chắc chắn là đang khích lệ mình. Đắm chìm trong sự thỏa mãn của bản thân, Lăng Vi căn bản không nhìn ra sự khác thường của Diệp Đình Thâm, cũng quên mất tính tình của anh.

Hai tay Lăng Vi kích động không dứt, rơi vào tình thế điên cuồng yêu đương, trên mặt bắt đầu đỏ ửng, thời gian nửa phút trôi đi, cô ta nhớ tới năm đó mới gặp Diệp Đình Thâm, nhớ tới thời gian cùng anh trưởng thành, còn có những khoảnh khắc nhớ anh khi bản thân bỏ đi nước ngoài.

Đến cuối cùng, Lăng Vi nhìn người đàn ông trước mắt, hai hốc mắt đỏ hoe:

"Đình Thâm, em.. Anh, anh cho em một cơ hội được không? Em biết anh bấy lâu nay, thích anh bao lâu, anh nhìn em có được hay không?"

Hít mũi một cái, Lăng Vi nói năng hơi lộn xộn:

"Chúng ta môn đăng hộ đối, hướng đi giống nhau, em đầy đủ ưu tú để đứng cạnh anh. Đình Thâm, chúng ta đã đợi ngày này rất nhiều năm, em không ngại anh đã có hôn ước với Lục Khinh Lan, vì em, huỷ bỏ hôn ướcc là được, được chứ? Đình Thâm, em mới là người đủ tư cách để sánh vai bước cùng anh!"

Lăng Vi nhìn Diệp Đình Thâm, đôi mắt đẫm lệ, bên trong càng có tình ý cùng tự tin khiến người khác trầm luân, chân thành a, vì để có được người đàn ông này, cô ta đã không ngại dùng hết biện pháp, chỉ cần đạt được, thủ đoạn đê tiện cỡ nào cũng không từ.

Lăng Vi chỉ cần người đàn ông này!

Nhưng..

Lúc này, cô ta chỉ nhìn thấy trong mắt Diệp Đình Thâm chứa đầy sự trào phúng!

Lòng lạnh đi, hơi ấp a ấp úng, sâu trong nội tâm lại hiện ra một sự sợ hãi:

"Đình Thâm, anh.. anh.."

Lại nghĩ tới sự chuẩn bị hôm nay, Lăng Vi tự động viên mình sẽ không có sai lầm, đừng sợ đừng sợ..

Ý cười trên khoé miệng của Diệp Đình Thâm càng lúc càng sâu, không giống với gió xuân tươi mát, lại càng giống như từng cái từng cái lưỡi dao vô hình có thể làm người khác trọng thương bất cứ lúc ào!

Lăng Vi lại càng thêm sợ hãi, hai chân không tự chủ run lên, giờ phút này cô ta bắt đầu cảm thấy thân thể choáng váng.

Nhưng vì cái gì.. Diệp Đình Thâm không có một chút phản ứng nào?

Lăng Vi mở to hai mắt, nhìn thần sắc bình thường của Diệp Đình Thâm đang bước tới chỗ mình, trong lòng chấn kinh không từ nào miêu tả kịp!

"Đình Thâm, anh.. anh.."

Trong lúc Lăng Vi đang hoảng sợ, đôi môi mỏng của Diệp Đình Thâm bắt đầu mấp máy, lời nói ra còn lạnh hơn khối băng giữa trời đông giá rét làm cho nội tâm của Lăng Vi cũng bị buốt giá: "Lăng Vi, tôi nghĩ là trước đó cảnh cáo cô vẫn chưa đủ rồi nhỉ?"

"Em, em.." – Nếu như nói lúc nãy chỉ là sợ hãi, vậy thì bây giờ, trong người Lăng Vi mỗi một tế bào hiện hữu đều bị sợ hãi lấp đầy.

Vô cùng bi ai nhận ra, Lăng Vi thế mà bị Diệp Đình Thâm hù dọa đến không thể động đậy!

"Đình Thâm, anh, anh nghe em nói, em.."

Định thăm dò anh một chút, lúc này cô ta không ngờ, cửa phòng đột nhiên bị đá văng!