Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 310: Lăng vi, không phải lần nào cô cũng có thể dễ dàng gài bẫy được tôi




"Tôi còn có chứng cứ." – Lục Khinh Lan nhàn nhạt mở miệng, so với giọng điệu nói chuyện thường ngày không hơn không kém.

Hai mắt Lăng Vi liền giật giật, nhìn chòng chọc vào Lục Khinh Lan, giống như muốn đem cô nhìn cho thấu, cô ta rất muốn biết, Lục Khinh Lan còn có bao nhiêu cái gọi là chứng cứ! Thế nhưng, mỗi một lần nhìn Lục Khinh Lan, trong lòng Lăng Vi đều gia tăng một phần bất an sâu sắc.

Có một loại cảm giác rằng, mặc dù hiện giờ, tuy Lục Khinh Lan biểu hiện khá bình tĩnh, nhưng chỉ e rằng, một khi thứ gọi là chứng cứ kia được cô xuất ra, thế nào cũng sẽ đem toàn bộ công ty rơi vào chấn động!

Lục Khinh Lan nhất định đã biết!

Tại sao? Kế hoạch này rõ ràng không chê vào đâu được, cũng chẳng có kẽ hở!

Giờ khắc này, Lăng Vi hoàn toàn không hối hận khi bố trí ván cờ này, cô ta chỉ hối hận đã tìm người không đủ thông minh, đến mức đủ làm cho Lục Khinh Lan có phòng bị!

Lăng Vi muốn mở miệng ngăn cản, thật không ngờ, chỉ mới cử động bờ môi, Lục Khinh Lan đã cướp lời trước: "Tiểu Dương, phiền cậu cầm giúp tôi một vật được gắn ở giữa phía sau cửa văn phòng, tôi tin rằng mọi người và Lăng tổng biên thấy qua sẽ hiểu rõ."

Bình thường khi Lục Khinh Lan nói chuyện làm cho người khác không cảm thấy áp lực nhưng hôm nay, mỗi khi cô cất tiếng, những người xung quanh đều cảm nhận được rất xa lạ, thần thái lãnh đạo rõ ràng, lại mang theo khí thế của cấp trên, làm cho những người có mặt ở đây đều thấy mình không thể sánh kịp, bao gồm cả Lăng Vi.

Tiểu Dương giống như bị kinh sợ, không có nửa điểm do dự, dời một cái ghế bước lên, tay phải sờ sờ lên, cuối cùng mò được một món đồ rất rất bé.

Cậu ta lấy tay tháo ra, đem món đồ đặt trước mặt mọi người, hành động trước sau của Tiểu Dương đều quá cấp tốc, Lăng Vi hoàn toàn không có thời gian ngăn cản.

"Đây là.." – An chủ biên bước tới, giật bắn người: "Camera giám sát?"

Ầm!

Lời của An chủ biên vừa dứt, trên bàn làm việc đột nhiên phát ra âm thanh thứ gì đó xuống đất.

Sắc mặt Hạ Hinh Thinh trắng bệch, vội vàng nhìn qua mọi người giải thích: "Thật xin lỗi, em không thấy, bất cẩn đụng phải.."

Lục Khinh Lan ngước mắt nhìn Hạ Hinh Thinh, âm thanh cô cùng nhạt nhẽo: "Không sao, sau này nên chú ý một chút."

Nói xong, cô thu tầm mắt lại, một lần nữa nhìn về phía Tiểu Dương, trên mặt không biểu lộ một chút hoang mang nào: "Như An chủ biên thấy, đây chính là camera giám sát. Hôm qua, trước một tiếng rưỡi, tôi đã đánh thẻ điểm danh rời khỏi công ty. Về chuyện email kia, tại sao lại được gửi đi sau đó, xem camera giám sát chắc hẳn sẽ rõ ràng thôi."

Hô hấp Lăng Vi càng trở nên dồn dập, đôi mắt nhìn chằm chằm vào camera giám sát trên tay Tiểu Dương, lúc này, cô ta đã quên đi căn bản nên giữ bình tĩnh.

Lục Khinh Lan chợt mỉm cười: "Lăng tổng biên, An chủ biên, mời hai người ở lại. Ngay cả khi mọi người trong công ty không tin tôi, họ cũng sẽ không thể không tin những gì hai người nhìn thấy, có phải không?"

An chủ biên là người thông minh, vừa nghe Lục Khinh Lan nói xong liền biết được thông tin bên trong camera giám sát hẳn là rất quan trọng, huống chi, An chủ biên cũng thấy rõ, loại chuyện này không cần để cho quá nhiều người biết, chờ đến lúc công khai xử lý cũng không muộn, thế là đồng ý với Lục Khinh Lan, suy tư vài giây, An chủ biên hỏi lại: "Lục chủ biên, người trong phòng ban của cô, có cần để lại một người hay không? Hai bên có mặt đủ người như vậy mới công bằng."

"Được.." – Lục Khinh Lan chậm rãi nói, lập tức đem hai tay chắp sau lưng, tầm mắt nhanh chóng đảo qua trước mặt Tiểu Cố và Hạ Hinh Thinh, tại thời điểm những người khác nghĩ rằng cô không thể đưa ra quyết địn chắc chắn, đột nhiên Lục Khinh Lan mở miệng: "Tiểu Cố, em ở lại đi."

"Lan tỷ.." – Hạ Hinh Thinh giấu hai tay ở nơi người khác không nhìn thấy, nắm thật chặt, đạo lực rất lớn, đến độ tưởng chừng như móng tay sắp cắm chặt vào lòng bàn tay, ánh mắt nhìn Lục Khinh Lan không nói nên lời.

Thời khắc này, khi Hạ Hinh Thinh giao điểm nhìn với Lục Khinh Lan, cảm giác như hô hấp mình sắp không ổn, nhất là, đứng trước ánh mắt quá lãnh đạm của Lan tỷ thân thuộc, so với trước đây, hoàn toàn không có quan tâm. Thế là cũng tự mình hiểu rõ, quan hệ giữa mình và Lục Khinh Lan đã hoàn toàn bị huỷ hoại.

Hạ Hinh Thinh vừa ra khỏi cửa liền bị đám người trong phòng ban vây quanh, Tiểu Lâm nắm lấy tay Hạ Hinh Thinh, lo lắng hỏi: "Tiểu Hạ, tình hình bên trong thế nào rồi? Lan tỷ có sao không? Sao lại nghe nói.."

Lời chưa nói hết, Tiểu Lâm dừng lại, kiên định nói: "Bậy! Bậy! Lan tỷ không phải loại người như vậy! Chắc chắn là có người hãm hại chị ấy! Đừng để tôi biết là ai! Mầm móng hậu họa đó, không thể không khai trừ tận gốc được!"

"Đúng vậy!" – Những người khác cũng nhao nhao phụ họa, chỉ có hai mắt Hạ Hinh Thinh vẫn chìm trong vô thần, nhìn về phía cửa văn phòng.

Thời gian dày vò trôi đi một nửa, Lục Khinh Lan mở cửa văn phòng ra, An chủ biên đi đầu tiên, người theo sau là Tiểu Cố - sắc mặt vô cùng khó coi.

Những người có mặt tại phòng họp hiện tại đều đang chen nhau có mặt tại Phòng Thời trang và Giải trí, hoặc là chờ đợi đáp án cuối cùng, hoặc là chuẩn bị xem náo nhiệt. Vừa có người bên trong bước ra, ánh mắt bọn họ cùng nhau hướng về phía trước.

An chủ biên đảo mắt một vòng, lúc nhìn đến chỗ Hạ Hinh Thinh An chủ biên dừng lại hai giây, hắng giọng, thanh âm uy nghiêm vang vọng khắp phòng ban: "Tất cả trở về làm việc đi. Bản thảo không bị lộ ra ngoài. Vấn đề mà Lục chủ biên phải chịu thiệt lần này, sự tình cụ thể sẽ sớm thông báo cho mọi người một đáp án. Được rồi, mau giải tán đi. Đem toàn bộ tâm sức dồn vào kỳ tạp chí lần này, hoàn thành cho tốt!"

Nói xong, An chủ biên cũng không nhìn đến dáng vẻ muốn hỏi thêm của những người khác, trực tiếp rời khỏi phòng ban của Lục Khinh Lan.

Chủ biên rời đi, những người khác cũng không còn lý do gì ở lại, liền tụm năm tụm ba trở về phòng ban của mình.

Vẻ náo nhiệt của Phòng Thời trang và Giải trí ban đầu lập tức trở nên trống không. Không còn người ngoài tới xem náo nhiệt, trong phòng ban trở nên cực kỳ yên tĩnh.

"Tiểu Cố, Lan tỷ thật sự không sao đúng không?" – Tiểu Lâm cao hứng giữ chặt tay Tiểu Cố lại, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trên mặt Tiểu Cố lại không hiện ra ý cười, chỉ lắc đầu, không nhiều lời, đáp:

"Lan tỷ không sao cả! Đợi chị ấy ra sẽ nói rõ ràng mọi chuyện. Hiện tại chúng ta cần phải làm tốt công việc được giao đã! Đây chính là ủng hộ lớn nhất đối với Lan tỷ!"

Tiểu Lâm gật gật đầu: "Được rồi, đợi Lan tỷ ra rồi nói, chúng ta nên trở về làm việc thôi."

Rất nhanh, đám người đang vây quanh Tiểu Cố cùng nhau trở về chỗ ngồi của mình, ngoại trừ một mình Hạ Hinh Thinh đang đứng ngây ngốc tại chỗ.

Tiểu Cố nhấc mí mắt lên nhìn Hạ Hinh Thinh một cái, cuối cùng nhàn nhạt nói: "Mau đi làm việc đi."

Trong văn phòng của Lục Khinh Lan.

Cuối cùng chỉ còn lại hai người, tựa như ai cũng không định mở miệng lên tiếng trước.

Lúc lâu sau, vẫn là Lục Khinh Lan phá vỡ bầu không khí im lặng, cô chỉ chỉ vào hình ảnh phát lại trên màn hình máy tính, trầm mặt hỏi Lăng Vi: "Lăng Vi, không phải lần nào cô cũng có thể dễ dàng gài bẫy được tôi."

Đến lúc này, cô đã lười biếng dùng nhiều lời với Lăng Vi, cô chỉ muốn để cho cô ta biết rằng, Lục Khinh Lan này không hề sợ hãi.

Thế nhưng, có vẻ cô đã đánh giá quá cao Lăng Vi rồi.

"Lục Khinh Lan, cô có ý gì?" – Hai tay Lăng Vi khoanh lại, nghiêm mắt đánh giá Lục Khinh Lan, khoé miệng ẩn hiện sự mỉa mai.

"Ồ.." – Lục Khinh Lan không nhịn được, bật cười.

Lăng Vi lại bị chọc giận: "Cô cười cái gì?"

Không để ý đến cơn giận của cô ta, Lục Khinh Lan thu hồi ý cười, nhíu mày hỏi:

"Hiện tại chỉ còn lại hai người chúng ta, Lăng Vi, cần gì phải tiếp tục giả vờ a? Cô không tự tin, hay là đang lo lắng cái gì chăng?"

Lời nói cùng ánh mắt của Lục Khinh Lan đều chất chứa một tia khiêu khích Lăng Vi.

Căn bản trong nội tâm Lăng Vi đã mất bình tĩnh, hiện tại lại trúng thêm một đòn này, cô ta đột nhiên hất tay, hai mắt khóa chặt người trước mắt, quát: "Cô cho rằng tôi sẽ sợ cô sao? Lục Khinh Lan! Cô nghĩ cô là ai? Bất quá lần này cô thắng mà thôi!"

Nói xong lời này, đôi tay Lăng Vi buông thỏng xuống lại trở nên gấp gáp, chỉ cần thấy dáng vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra của Lục Khinh Lan là trong lòng cô ta liền thấy phản cảm!

Lục Khinh Lan đứng bên cửa sổ, sắc mặt bình tĩnh, tựa như thái độ của Lăng Vi không hề làm dấy được một tia gợn sóng trong lòng cô, Lục Khinh Lan nhìn Lăng Vi, cuối cùng hỏi: "Cô đối phó tôi, không chỉ có lần này. Nhưng Lăng Vi, đây là Thuỵ Thượng, là niềm kiêu hãnh của Hướng lão tiên sinh, cô lại sử dụng nó để gài bẫy tôi, cô có nghĩ đến bản thân có lỗi nhất với ai hay không? Là Hướng lão tiên sinh! Còn có trách nhiệm trên vai cô! Lăng Vi, loại người như cô, thật đúng là để tôi xem thường!"

Rốt cuộc Lục Khinh Lan cũng không hề che giấu sự khinh thường trong mắt mình đối với Lăng Vi.

Có lẽ, cô mãi mãi cũng không thể lý giải tại sao Lăng Vi lại có oán hận sâu đậm với chính mình như thế, chèn ép, tính toán, cô ta muốn sao cũng được, cứ tới đi, Lục Khinh Lan sẵn sàng nghênh tiếp. Thế nhưng lần này, cô ta lợi dụng Thuỵ Thượng, lợi dụng Hạ Hinh Thinh, không màng đến bao nhiêu cố gắng của mọi người dành cho kỳ tạp chí quan trọng, loại hành vi này, Lục Khinh Lan quả thực không lý giải nổi, quá trơ trẽn rồi!

"Cô đang giáo huấn tôi sao?" – Lăng Vi tựa như vừa nghe được một trò hề, liền bật cười, hất mái tóc trên trán qua một bên, xích lại gần Lục Khinh Lan, mỗi câu mỗi chữ đều đem ra khiêu khích: "Là tôi đứng sau sai khiến tất cả thì sao? Lục Khinh Lan, cô có chứng cứ à? Nếu như cô có chứng cứ, cô sẽ không đứng ở đây cùng tôi nói những lời này."

"Tôi không có chứng cứ." – Lục Khinh Lan cười nhạt một tiếng, đôi mi uyển chuyển chớp mắt, tốc độ lời nói cũng tương đối chậm: "Nhưng chẳng phải chính miệng cô vừa mới thừa nhận rồi sao?"

Vừa nói dứt lời, Lục Khinh Lan liền lấy điện thoại di động trong túi quần ra: "Thật ngại quá, tôi đã ghi âm lại. Lăng Vi, tôi không ngại nói cho cô biết, cho dù tôi không ghi âm, tôi cũng có thể tìm ra chứng cứ cô đã giăng bẫy tôi, huống hồ, tôi còn có nhân chứng, chẳng phải sao?"

"Cô!" – Lăng Vi gắt gao nhìn chằm chằm vào điện thoại của Lục Khinh Lan, tức giận nghiến răng ken két, mỗi câu mỗi chữ, cô ta khẽ gầm lên: "Lục Khinh Lan! Tôi đã quá xem thường cô!"

Lục Khinh Lan không nói lời nào, đôi mắt an tĩnh nhìn về phía Lăng Vi.

Nửa thời gian trôi đi, sắc mặt Lăng Vi bình tĩnh rời khỏi văn phòng, nhưng thật ra trong lòng cô ta đã sớm biến thành hận ý muốn dời non lấp biển.

Đến mười một giờ, cuối cùng Lục Khinh Lan cũng mở cửa phòng làm việc ra.

Cầm theo túi xách trong tay, cô hướng về vị trí của Hạ Hinh Thịnh nói: "Tiểu Hạ, phần phỏng vấn hôm qua vẫn chưa kết thúc, cùng chị đi ra ngoài đi."

Trong lòng Hạ Hinh Thinh khẽ động, đắng chát đáp lời: "Được, Lan tỷ."

* * *

Tại quán cà phê Bán Đảo, vị trí gần cửa sổ.

Lục Khinh Lan cùng Hạ Hinh Thinh ngồi đối diện nhau, hai ly cà phê đặt trước mặt hai người, ai cũng không mở miệng trước.

Giờ phút này, trong quán cà phê bật nhạc nhẹ nhàng, tương đối an tĩnh. Nhưng trong lòng Hạ Hinh Thinh đã sớm tràn đầy thấp thỏm cùng hối hận. Chỉ lặng lẽ ngẩng đầu Lục Khinh Lan, cắn chặt môi. Quả thực lúc này tâm trạng Hạ Hinh Thinh rất khó chịu, thế nhưng lại không nói nên lời, thậm chí cảm thấy rất dày vò, cả thể xác lẫn tinh thần đều không yên ổn.

Không biết qua bao lâu, Hạ Hinh Thinh nghe được giọng mình đang run rẩy: "Lan tỷ, chị.. em.."

"Hạ Hinh Thinh." – Lục Khinh Lan nghe được, ngẩng đầu, nhìn vào mái tóc đen nhánh của người đối diện, sự thất vọng trong lòng bất chợt xông ra: "Tại sao lại làm như thế?"