Lục Khinh Lan thở gấp hơn, nhìn thật lâu vào icon thùng rác trên màn hình, một lúc không nói gì.
Bên trong thùng rác rất sạch sẽ.
Nhưng, chính là quá sạch sẽ.
Cô nhớ kỹ, một ngày trước khi xin nghỉ phép, cô từng ngồi đây lên mạng tìm kiếm thông tin về Trương Đại Hải, còn có tải về một ít tài liệu, nhưng sau đó không hài lòng đã xóa nó đi, Lục Khinh Lan mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ nên thư mục thùng rác lúc nào cũng phải được dọn sạch sẽ, nhưng vì ngày đó khá gấp cô đã quên dọn đi.
Cho nên, rõ ràng đã có người động vào máy tính, dùng qua thùng rác cho nên thư mục bản thảo phỏng vấn của Cố Lăng Tu cùng bản tài liệu rác kia đã cùng bị dọn sạch.
Cô không muốn nghĩ nhiều mọi chuyện như thế, nhưng những năm qua đi làm cô luôn hiểu rõ, có đôi khi mọi chuyện minh bạch không thể suy nhĩ đơn giản được.
Lục Khinh Lan chợt nhớ tới lời vừa rồi của Lăng Vi, cô ta mỉm cười trên môi, trong đó tựa như bao hàm rất nhiều thứ.
Là Lăng Vi ra tay sao?
Hay vẫn còn có người khác?
Dùng một tay chống đỡ đầu, Lục Khinh Lan có chút đau nhói, hoàn toàn không có đầu mối.
Không lâu sau, cô gọi Hạ Hinh Thinh vào, giống như tuỳ ý hỏi:
"Tiểu Hạ, lúc chị xin nghỉ phép hai ngày, có ai vào phòng làm việc của chị sao?"
Hạ Hinh Thinh không chút suy nghĩ, thốt lên hỏi:
"Sao vậy Lan tỷ, chị bị mất thứ gì sao?" – Bộ dáng rất lo lắng.
Lục Khinh Lan định nói không có, cô chần chừ hai giây, sửa lại lời nói:
"Không phải, trước đó có một bản thảo phỏng vấn để ở đây nhưng bây giờ không tìm thấy, dù sao cũng không quan trọng."
"À thì ra là vậy." – Hạ Hinh Thinh hiểu rõ, giống như nhẹ nhõm thở phào, sau đó nhìn thoáng qua người ngồi trước mặt, lên tiếng: "Lan tỷ, chị không biết đâu, hai ngày trước máy tính công ty xảy ra vấn đề, nghe nói là gặp phải virus, đã cho người tới sửa. Bất quá mấy đồng nghiệp khác cũng bị mất vài bản thảo, Lan tỷ, có phải chị cũng bị mất bản thảo vì chuyện đó không.
" Xem em kìa. "– Lục Khinh Lan khẽ mỉm cười, không hỏi nhiều nữa.
Hạ Hinh Thinh cũng cười theo, bất quá nụ cười này có chút miễn cưỡng.
Khi Diệp Đình Thâm gửi bản sao lưu cuối cùng tới cho Lục Khinh Lan, cô chỉnh sửa lại, định gửi cho Lăng Vi, lúc này Lục Khinh Lan đặt tay trên con chuột, suy nghĩ vài giây, cô lặng lẽ đổi tên người nhận, đem một phần bảo thảo gửi tới cho hộp thư tổng bộ - Tần Tân, xác nhận bên kia đã nhận được, cô mới đứng dậy đem bảo thảo in ra, đóng dấu, tự mình đích thân đem tới cho Lăng Vi.
Lục Khinh Lan không bỏ qua mọi phản ứng của Lăng Vi khi nhận được bản thảo, trong mắt Lăng Vi nhanh chóng lướt qua ngạc nhiên cùng phẫn nộ, mặc dù nhanh chóng biến mất nhưng cô ta che giấu rất tốt.
" Không tệ. "– Lăng Vi kiệm lời đánh giá, ngẩng đầu lên, vẫn tươi cười như cũ với Lục Khinh Lan:" Tôi sẽ nhanh chóng gửi đến tổng bộ bên kia. "
Lục Khinh Lan gật đầu, sau đó nói:
" Chủ biên, tôi nghe nói hai ngày trước máy tính trong công ty xảy ra vấn đề, có vài đồng nghiệp bị mất bản thảo, trước đó tôi hơi e ngại tình huống này phát sinh, cho nên đã gửi một bản đến chỗ Tần tổng. "
" Thật sao? "– Nghe xong tay trái Lăng Vi đặt trên đùi vô thức siết chặt lại, khoé miệng cong cong, miễn cưỡng nói lời tán dương Lục Khinh Lan:" Cẩn thận như thế là rất tốt. "
Sau khi Lục Khinh Lan rời đi, Lăng Vi tức giận đem bản thảo ném xuống đất, thái dương giật giật, đột nhiên lúc này cô ta phát hiện mình đối diện với Lục Khinh Lan không còn bình tĩnh như trước, thậm chí còn có cảm giác có vài thứ đã dần dần tụt khỏi tầm kiểm soát trong tay!
Rõ ràng ngay từ đầu không phải như thế!
Váy bị Lăng Vi túm chặt, cô ta cũng không muốn quản nữa, cử động đứng lên, vì dùng sức quá lớn, cái ghế bị ngã xuống đất, Lăng Vi cầm điện thoại nhanh chống bấm gọi cho Cố Hiên, không cho anh ta cơ hội thảo luận, trực tiếp chất vấn:
" Chuyện cần anh làm tới đâu rồi? "
" Vẫn đang điều tra, cần thêm chút thời gian. "
" Tôi mặc kệ! Trước tối nay tôi nhất định phải nhận được tài liệu đó! "– Nói xong, Lăng Vi ném điện thoại xuống bàn, hai mắt biểu hiện không cam lòng.
Lục Khinh Lan trở về phòng ban mình, vừa lúc bước vào, người am hiểu nhất phòng ban – Tiểu Lâm, đã nhanh chóng chạy tới, đè nén âm thanh có chút sốt ruột của mình:
" Tổng giám, em vừa thăm dò được vài tin tức, Vu tổng giám của phòng Thông tin cũng muốn lấy vị trí Chủ biên, mà nhất là, Tổng biên Kiều Chỉ Sam bên phía tổng bộ tựa như rất tán thành chuyện này. "
" Thật sao? "– Lục Khinh Lan khẽ nhíu mày," Chị biết rồi, em mau làm việc đi. "
Trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại chỉ cần là chuyện liên quan đến Lăng Vi và Kiều Chỉ Sam, Lục Khinh Lan sẽ liền cẩn thận cân nhắc.
Nếu đổi lại trước đây, cô sẽ nghĩ vị trí Chủ biên này cũng sẽ không tới lượt mình, dù sao mình vào Thuỵ Thượng không được bao lâu, nhưng hiện tại Lục Khinh Lan sẽ tự mình tranh thủ.
Nhượng bộ một bước, có khi chính là biểu hiện mềm yếu, dễ bắt nạt.
Bởi vì xem trọng chuyên phóng Cố thiếu gia, Lăng Vi và tổng bộ đều phải trải qua quá trình xét duyệt rất chắc chắn, không cần chỉnh sửa nhiều, chỉ là điều chỉnh vài điểm nhỏ là được.
Đối với chuyên phóng này, Lục Khinh Lan cũng tương đối để ý, nhận được thông tin liền nhanh chóng đem bản thảo chỉnh sửa lại, sau đó đợi đến tuần tạp chí tiếp theo xuất bản là được.
Trước khi tan làm Diệp Đình Thâm có gọi điện đến cho cô, nói tối nay có một bữa tiệc phải tham dự nên không thể đón cô tan làm, Lục Khinh Lan cười nói không sao, cô sẽ tự trở về nhà mẹ ăn cơm.
Mặc dù hiện tại cô đã uống thuốc Đông y trực tiếp, nhưng bà Lục Mẫn Hoa vẫn cảm thấy thuốc bổ không bằng ăn bổ, bà vẫn kiên trì nấu canh sau đó hòa thuốc vào trong cho cô uống kèm.
Uống xong nửa chén canh gà khoai mỡ, dạ dày ấm áp, Lục Khinh Lan nũng nịu giống như sắp nhào vào lòng bà Lục Mẫn Hoa, cảm động, đồng thời cảm thấy mình thật sự phải bớt lại, không được để mẹ đại nhân lo lắng thêm nữa.
Bà Lục Mẫn Hoa liếc cô, ngón tay ấn ấn vào trán cô, cười nói:
" Mẹ là mẹ của con, sẽ một mực quan tâm con! Con a, tuyệt đối đừng để bản thân phải bị áp lực, tâm tình tốt có ảnh hưởng rất lớn tới điều trị nha! "
Lục Khinh Lan liên tục gật đầu như gà mổ thóc, biểu thị mình đã nghe rồi, làm cho bà Lục Mẫn Hoa phải cười òa lên.
Hai mẹ con cười nói một lúc lâu, Tô Viễn mới trở về.
Vừa về đến nhà, Tô Viễn đã gọi Lục Khinh Lan vào phòng.
" Ca, có chuyện gì a? "– Lục Khinh Lan vịn hai tay lên cửa phòng, cười cười hệt như một đứa trẻ nhỏ đang đòi bánh kẹo:" Có phải có gì muốn tặng em không hả? Mau mau, đưa em! "
" Em a.. "– Tô Viễn cưng chiều lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn cô một cái, sau đó mới xoay người rời đi, đến đầu tủ giường, xoay người lấy ra một món đồ, đưa tới trước mặt Lục Khinh Lan, vẻ mặt tươi cười, ấm ấp:" Mở ra xem có thích không? "
" AA! Rất thích nha! "– Lục Khinh Lan bưng chiếc hộp, hướng về Tô Viễn cười lấy lòng.
Thứ Tô Viễn tặng không phải thứ gì khác mà là một đôi bông tai kim cương hiệu Kalan Diamond - thiết kế độc nhất vô nhị mà cô yêu thích từ mùa hè đến giờ.
Cô cũng muốn mua nhưng giá cả bằng hơn hai tháng tiền lương, đối với cô mà nói là quá xa xỉ.
Tô Viễn nhìn dáng vẻ tươi cười của Lục Khinh Lan, trong lòng tựa như được ăn mật ngọt.
Trước kia, Tô Viễn thường cho rằng mình không thể cho Lục Khinh Lan hạnh phúc như Diệp Đình Thâm, nhưng sau khi phát sinh nhiều chuyện, Tô Viễn bỗng nhiên hiểu rõ, cũng thấy rõ, chỉ có Diệp Đình Thâm mới có tư cách làm cho Lục Khinh Lan trở thành người hạnh phúc nhất, xem như không có mình, cũng không tới lượt mình.
Nói đến đây, Tô Viễn thầm cảm tạ lời nhắc nhở của Diệp Đình Thâm lúc đó, nếu không mình sẽ còn bị vây mãi ở trong vũng lầy kia, thậm chí đáy lòng sẽ còn bị tra tấn liên tục.
Tô Viễn không kìm được lòng, khẽ nhếch nhếch môi, đưa tay sờ sờ lên đỉnh đầu của Lục Khinh Lan, tựa như một người ca ca bình thường, yêu thương em khác mình:" Tiểu Lan, đính hôn hạnh phúc! "
" Cảm ơn ca! "– Lục Khinh Lan nhếch môi, cười rất vui vẻ, không qua mấy giây, cô nghịch ngợm trừng mắt nhìn Tô Viễn:" Em gái của anh đính hôn, còn người làm ca ca như anh khi nào mới chịu dẫn bạn gái về nhà hả? "
" Nhiều chuyện quá! "– Tô Viễn không khách khí liếc cô một cái, bước ra khỏi phòng đi tới chỗ phòng ăn, không quay đầu lại nói:" Mau tranh thủ ăn cơm đi, ăn xong còn để Diệp Đình Thâm tới đón em về nữa. "
" Ha ha! "
Gần mười giờ, Diệp Đình Thâm mới lái xe tới đón cô.
Lục Khinh Lan nhìn thấy đáy mắt anh có chút mệt mỏi, rất đau lòng, cô nhẹ nhàng thay anh vuốt vuốt bờ vai, xoa xoa, cuối cùng bị bò bế lên giường.
Hôm sau, Lục Khinh Lan mặc một chiếc áo sơ mi cổ điển và một chiếc váy chữ A, cúc áo đều cài sát lên cổ vì trên xương quai xanh của cô bị để lại một dấu hôn rất rõ ràng.
Đợi thang máy tới, cô đụng phải Vu tổng giám, hướng mình hừ lạnh một cái, cô ta cao ngạo bước vào trong thang, giống như nếu chờ thêm một giây sẽ vô cùng khó chịu.
Lục Khinh Lan cũng không thèm để ý tới, đúng lúc thang máy tới cũng bước vào.
Đang định đóng thang, Lăng Vi đột nhiên đuổi đến.
Vu tổng giám giữ nguyên bộ dáng khinh thường như trước, lại cười nói bước tới, cùng Lăng Vi nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn hướng sang chỗ Lục Khinh Lan cười cười khiêu khích.
Trong lòng Lục Khinh Lan cảm thấy buồn cười, cô không đáp lại lời nào, nhưng thỉnh thoảng lại phát hiện ánh mắt Lăng Vi đôi chút lại nhìn về phía mình.
Vu tổng giám nhìn thấy, càng coi Lục Khinh Lan thành cái gai trong mắt.
"Ding" một tiếng, thang máy đến, Lục Khinh Lan bước ra ngoài.
Buổi sáng Thuỵ Thượng tương đối bận rộn, xử lý xong công việc, duỗi lưng một cái, Lục Khinh Lan định ra ngoài ăn cơm, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Chung Niệm.
Hai ngày nay Lục Khinh Lan có gọi điện cho Chung Niệm nhưng lần nào cũng tắt máy, cô chỉ có thể gửi vài tin nhắn đến, hiện tại người kia cũng chịu xuất hiện, Lục Khinh Lan cao hứng ghê gớm.
Tính ra trước lễ đính hôn, Lục Khinh Lan và Chung Niệm đã nửa năm không gặp, bất quá, mặc dù như thế, tình cảm hai người vẫn rất tốt không có chút nào không cảm thụ được.
" Niệm niệm! "– Đến phòng ăn đã hẹn trước, Lục Khinh Lan liếc mắt tìm được chỗ Chung Niệm đang ngồi, cô giang hai cánh tay nhào tới chỗ bạn mình.
Chung Niệm có chút né tránh, cũng không để tâm.
Lục Khinh Lan không để ý tới, cười hỏi:
" Niệm Niệm, hai ngày trước sao nàng lại tắt máy vậy? Ta cũng không tìm thấy nàng, lúc đầu ta với Đình Thâm còn định mời nàng cùng ăn cơm một bữa. "
Nghe được hai chữ" Đình Thâm ", Chung Niệm cảm thấy trong lòng giống như bị thứ gì đó đánh trúng, khó chịu gấp bội, lúc này những lời của nữ nhân kia tại quán bar đêm đó, lại xông ra, ép Chung Niệm không cách nào trốn chạy.
" Niệm Niệm nàng sao thế? Sắc mặt có vẻ không tốt, không thoải mái sao? "– Lục Khinh Lan rốt cuộc phát hiện Chung Niệm có điểm bất thường, vội vàng đưa tay sờ trán bạn mình.
" Ta không sao. "– Chung Niệm lại né tránh lần nữa, dừng một chút, giống như đang giải thích:" Chắc do tối qua ngủ không ngon a, tối về nghỉ ngơi là ổn thôi. "
" Được rồi, nếu không thoải mái chỗ nào nhớ nói với ta a! "– Cô biết nếu Chung Niệm không thoải mái nhất định sẽ tự mình chịu đựng, không lên tiếng, nghĩ đến Đình Thâm từng nhắc chuyện Chung Niệm trước kia, cô cũng chân thành nói:" Ta với Đình Thâm sẽ lo lắng lắm!"
Nghe được lời cô, Chung Niệm vô thức ngẩng đầu, cẩn thận nhìn qua Lục Khinh Lan, thấy trong lòng mình rối tung muốn chết, giống như có hai tên tội phạm đang dụng hình (hình thức trừng phạt trong nhà ngục thời xưa), cấu xé cõi lòng.
Chung Niệm vô thức liếm liềm môi, nhìn chằm chằm Lục Khinh Lan, chuẩn bị đem lời trong lòng nói ra, đột nhiên nhìn thấy vết tích mập mờ chỗ xương quai xanh của Lục Khinh Lan, cả người suýt chút ngạt thở!