Có lẽ là do quá mệt mỏi, Lục Khinh Lan trở về phòng liền nằm xuống, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Ngủ một giấc xong tự nhiên tỉnh lại, nhìn thấy nắng đẹp bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến hôm nay không cần phải đi làm, hoặc là đoạn thời gian này không cần phải đi làm, Lục Khinh Lan không có nhiều cảm thụ, chỉ xem như kỳ nghỉ vừa rồi được kéo dài, nên nghỉ ngơi cho tốt.
Thực ra cô cũng không phải là người quá để tâm vào chuyện vụn vặt của người khác, mà tên Mạc Dương đó mới vừa buông tay cô ra đã nhanh chóng nhảy việc lên phía trước. Ừm, xem như hắn khôn ngoan, biết nhìn xa trông rộng đi.
Còn về việc mọi người trong công ty nghĩ về cô như thế nào thì nằm ngoài tầm kiểm soát rồi.
Ăn sáng xong, thư giãn có thể một lát, Lục Khinh Lan quyết định đi dạo một vòng thành phố.
Gần đây, vì lịch làm việc dày đặc nên cô không có thời gian đi ra ngoài dạo.
Chỉ tiếc là Giang Nhiễm Nhiễm không có ở đây, cô cũng không thể đi đến chỗ cô ấy. Cho dù cô ấy có ở đây đi nữa thì hiện tại cũng không thể giống như trước thích làm gì thì làm nữa, dù sao thân phận của cô ấy cũng có hạn chế.
Biết cô muốn đi ra ngoài, Lục Mẫn Hoa liền giao cho cô danh sách vài món đồ cần dùng, bảo cô tiện đường giúp bà ghé qua.
Gật đầu ghi nhớ, Lục Khinh Lan nhìn danh sách, có khá nhiều thứ, cuối cùng quyết định lái xe ra ngoài.
Lục Khinh Lan vừa lấy được bằng lái xe không lâu, kỹ năng lái xe của cô cũng không tính là tốt, thận trọng từng li từng tí như con ốc sên bò, cho nên vô số xe phía sau đều bấm còi inh ỏi.
Vất vả lắm, cuối cùng, mới tìm được chỗ đậu xe dưới tầng hầm.
Bước xuống xe, thế nào lại gặp phải Thẩm Bội Bội trang điểm lộng lẫy đi tới, Lục Khinh Lan cũng không định chào.
“Lục Khinh Lan, thật là trùng hợp nha!” Dù sao mọi chuyện cũng đã đến mức này, cô không cần phải giả vờ làm Lan Lan của trước đây nữa.
Đẩy chiếc kính râm mới mua, Thẩm Bội Bội cười đắc ý, lại nhìn thấy chiếc xe phía sau của cô, cô ta càng lộ vẻ châm chọc, liền nói chuyện quái gở:
“Đây là… Hmm, xe mới sao? Chậc chậc, thật không ra làm sao. Đến cả một chuyến xe tốt mà Lục Khinh Lan cô cũng không có, trách sao cô lại đáng thương như vậy ahhh!”
"Ồ, đúng rồi, tôi nghe Mạc Dương nói cô đã tìm được người yêu mới? Có phải cái người đi cùng đến khách sạn lần trước không? Tôi nói, cô cũng nhanh thật đó, mới vừa chia tay Mạc Dương xong đã hấp tấp đi tìm người mới rồi! Sao không ráng đợi thêm một chút vậy?”
Xưa nay Lục Khinh Lan không phải loại người dễ bị bắt nạt, ngoại trừ trước mặt Diệp Đình Thâm không hiểu sao lại trở thành cái dạng mất hết tiền đồ, thì những người thân cận đều biết tính tình cô vô cùng nóng nảy. Nhưng lúc này, đối mặt với sự cố ý khiêu khích của Thẩm Bội Bội, đột nhiên cô lại vô cùng bình tĩnh. Tranh chấp với hạng người này, thật là lãng phí thời gian, mình càng sốt ruột, bọn họ sẽ lại càng thêm đắc ý.
Cô ta từng bị mình quăng cho một cái tát mà vẫn điềm nhiên đối diện như không có chuyện gì, mình cần gì phải tỏ ra nhường nhịn cô ta.
Nghĩ đến đây, Lục Khinh Lan khẽ nhếch miệng, không thành vấn đề, nói:
“Đã thích Mạc Dương như vậy, thì cô cứ việc lấy mà dùng đi. Nếu như còn cảm thấy không yên lòng mà tới dò xét tôi thì đúng là khó cho cô rồi. Nhưng cô cũng không cần phải lo lắng mà thiếu tự tin như vậy, anh ta cũng không còn là người mà tôi thấy hứng thú nữa.”
Nói đến đây, cô còn cố ý nhấn mạnh thêm:
“À, phải rồi.” Cô nghiêng đầu nhỏ, tuỳ ý nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Thẩm Bội Bội một phen, sắc mặt bắt đầu thể hiện vẻ không hợp, Lục Khinh Lan cười nói:
“Hầm để xe ở dưới này không được thắp sáng đàng hoàng đâu, đeo kính đen thì cẩn thận bị ngã đó. Còn phải dựa vào khuôn mặt trẻ trung kiếm cơm, đừng vô ý mà ngã dập mặt.”
Nói xong, Lục Khinh Lan mặc kệ cô ta định làm gì, hất tóc qua một bên đi về phía trước, trong lòng cực kỳ thoải mái.
Còn lại một mình Thẩm Bội Bội bị chế nhạo, trong bóng tối ẩn ẩn hiện hiện vẻ mặt biến sắc, xanh xanh trắng trắng, cô ta tức tối dậm chân:
“Cô… cô…”
Thấy Lục Khinh Lan nghênh ngang rời đi, vốn định lăng mạ cô nhưng ngược lại chính mình bị chọc tức muốn sôi máu, Thẩm Bội Bội cảm thấy nhục nhã không thể tả nổi, oán khí trong lòng tràn đầy uất hận.
Lát sau, Thẩm Bội Bội giống như nảy ra ý gì, nhếch miệng cười khinh khỉnh:
“Lục Khinh Lan, cô nghĩ chuyện đến đây là xong sao? Hừ, hãy đợi đấy!”
Dứt lời, cô ta lấy điện thoại ra bấm một dãy số nào đó rồi gọi đi.