"Đã xảy ra chuyện gì?" – Thấy dáng vẻ vội vã của Tiểu Cố, Lục Khinh Lan không nhìn tài liệu nữa, hai tay chống bàn đứng lên.
"Bạch tiểu thư đó, cô ta.." – Tiểu Cố vừa vuốt vuốt ngực, khó khăn nói một câu đầy đủ: "Cô ta đang cãi nhau với Tổng giám của phòng Thông tin!"
"Cái gì?" – Lục Khinh Lan khẽ nhíu mày, nghĩ mãi mà không rõ, Bạch Ninh kia ở ngoài lên mạng, sao lại liên quan đến phòng Thông tin? Nhưng cô cũng biết thời điểm này không thể so đo, đôi mi thanh tú nhíu lại, trầm giọng nói: "Đưa chị đi xem!"
Lúc hai người đuổi tới phòng giải khát, tuy bên ngoài không bị nhiều người vây xem, nhưng cũng đã có không ít ánh mắt đổ dồn về quan sát, lúc thấy Lục Khinh Lan tới, tiếng nghị luận bên trong càng lớn hơn.
Lục Khinh Lan không để ý tới bọn họ, mở cửa chậm rãi đi tới, hít sâu một hơi, cô mới bước vào.
"Tứ tẩu!" – Bạch Ninh thấy cô, vẻ mặt liền trở nên oan ức, vội vàng kêu một tiếng, đôi mắt đen nhánh tựa như sắp khóc tới nơi, nắm lấy tay Lục Khinh Lan nhỏ giọng: "Tôi, tôi không cố ý.."
Hai mươi lăm tuổi đầu, Bạch Ninh ở trong nhà được bảo hộ rất kỹ, được cưng chiều cực kỳ, nhưng vừa rồi, cô ta thật sự bị dọa sợ! Lúc đó trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ, ở đây chỉ có một mình Lục Khinh Lan mới có thể giúp mình!
"Không sao đâu!" – Lục Khinh Lan vỗ vỗ mu bàn tay cô ta, dùng ánh mắt ra hiệu Tiểu Cố đến dắt Bạch Ninh, sau đó quay sang Vu tổng giám của phòng thông tin đang hậm hự, chăm chú nhìn cô ta, Lục Khinh Lan lên tiếng:
"Vu tổng giám, cô ấy là bằng hữu tôi mang tới, không biết đã làm sai chuyện gì?"
"Thì ra là bằng hữu của Lục tổng giám cô!" – Vu tổng giám đứng lên, lạnh lùng liếc người trước mặt, không che giấu thái độ, hừ lạnh nói: "Khó trách!"
Lời này nghe không dễ hiểu, nhưng Lục Khinh Lan đến công ty lâu như thế, ít nhiều cũng có thể hiểu được nguyên nhân. Nghe nói Phòng Thông tin cùng Phòng Thời trang và giải trí không hề quan tâm nhau. Tuy bên ngoài cạnh tranh dữ dội nhưng bên trong chẳng thèm nể mặt đối phương.
Mà trong khoảng thời gian gần đây, kể từ bài phỏng vấn Giang Nhiễm Nhiễm và Cố Lăng Tu thành công tới giờ, lại đến bài phỏng vấn Bạch lão tướng quân độc nhất vô nhị, đối với phòng thông tin mà nói tất nhiên không phục, họ càng lớn tiếng cho rằng nhất định sẽ vượt mặt phòng thời trang và giải trí.
Lục Khinh Lan đè lên thái dương có chút đau đầu, giả vờ như nghe không hiểu lời vừa rồi của Vu tổng giám, vẫn hỏi lại: "Không biết cô ấy đã làm sai chuyện gì?"
Nghe thấy thế, Vu tổng giám giống như một quyền vừa rồi của mình bị đánh vào không khí, rất uất ức!
Cô ta hung tợn nhìn Lục Khinh Lan, nội tâm lại càng thêm không cam tâm! Phòng thông tin cùng phòng Thời trang và giải trí trước giờ vẫn luôn cạnh tranh, luôn đều là phòng Thông tin chiếm ưu thế, dựa vào cái gì khi Lục Khinh Lan đến đã thay đổi mọi chuyện? Cho dù là Chuyên phóng về Giang Nhiễm Nhiễm, Bạch lão tướng quân đi nữa, cô ta cũng không cho rằng Lục Khinh Lan có thực lực, chỉ một mực nghĩ Lục Khinh Lan sử dụng quan hệ mà thôi!
Cái này coi như qua đi, cô ta có thể không để ý tới, nhưng vì cái gì, chuyên phóng Cố thiếu gia kia cũng để cho Lục Khinh Lan phụ trách? Hơn nữa còn hứa hẹn nếu hoàn thành sẽ được thưởng?
Chuyện này chính là vấn đề mà Vu tổng giám kia nuốt không trôi!
Càng nghĩ càng giận, Vu tổng giám quay người, cầm một sấp tài liệu ném tới trước mặt Lục Khinh Lan, nhướng mày nói: "Bằng hữu của cô, đem toàn bộ tài liệu quan trọng của phòng ban chúng tôi phá hỏng! Đây lại là tài liệu mà bên tôi cần dùng ngay! Cô ta ngược lại tốt rồi, phá hủy xong phủi mông một cái là có thể rời đi, còn lại phòng ban chúng tôi phải chịu bị mắng a!"
Lục Khinh Lan thuận thế nhìn lại, tập tài liệu trong tay dính đầy nước cà phê, nội dung bên trên đã bị nhòe không đọc được.
"Tôi, tôi không cố ý!" – Bạch Ninh vội vã lên tiếng, gỡ tay Tiểu Cố ra, cô ta mở to hai mắt trừng trừng về phía Vu tổng giám như muốn ăn thịt người, có lẽ là có Lục Khinh Lan bên cạnh cho nên cô ta liền có động lực, cố gắng bước tới giải thích: "Lúc đó tôi định bước ra, lại không vô ý đụng phải cô! Vả lại tôi cũng đã xin lỗi, nhận lỗi rồi! Không phải chỉ là sấp tài liệu thôi sao, in lại một bản khác không phải cũng được sao?"
"Được rồi, đừng tranh cãi nữa!" – Lục Khinh Lan bất đồng ngăn Bạch Ninh lại, cảm thấy đầu càng thêm đau.
Vu tổng giám muốn mượn cớ này gây phiền phức, bởi vì Bạch Ninh nói rất đúng, tài liệu bị hỏng có thể in lại một bản khác, thật ra không cần thiết phải làm ầm mọi chuyện lên.
Bất quá, cô chưa kịp mở miệng, Vu tổng giám đã khoanh tay cười lạnh:
"Đã làm sai còn ra vẻ hùng hổ! Không lẽ phải đợi tập tài liệu này không có bản sao lưu lại thì mới đánh giá là nghiêm trọng ư? Tôi nói cho cô biết, nếu phải đi in một lần nữa, cũng đã làm tốt hết bao nhiêu thời gian của phòng ban chúng tôi rồi!"
Vu tổng giám hất cằm lên, nói thêm:
"Lục tổng giám, xin cô cho phòng ban chúng tôi một cái công đạo đi!"
"Vu tổng giám." – Lục Khinh Lan đã hiểu cô ta không có ý định từ bỏ ý đồ này, bước tới một bước, cầm tập tài liệu bị bẩn kia, nói tiếp: "Nếu cô nói tập tài liệu này cần dùng vội như thế, vầy đi, tôi để Tiểu Cố giúp cô in lại một bản khác, đồng lời trịnh trọng nói lời xin lỗi, cô thấy sao? Nếu cứ tiếp tục tranh cãi sẽ lại càng lãng phí thời gian mà thôi. Chuyện hôm nay, thật sự không cố ý!"
"Một câu không cố ý thì đã xong rồi sao?" – Vu tổng giám nhướng mày, lạnh lùng nhìn Lục Khinh Lan: "Tổn thất của chúng tôi chỉ tính bằng này thôi ư?"
Nghe xong, Lục Khinh Lan hít sâu một hơi, nhìn vào ánh mắt bất thiện của Vu tổng giám, bình tĩnh nói:
"Vu tổng giám, vậy cô muốn xử lý thế nào? Kéo dài thời gian muốn để cho chủ biên nhìn thấy ngay cả một việc nhỏ chúng ta cũng không xử lý tốt hay sao? Huống chi bên ngoài đang có nhiều đồng nghiệp nhìn thấy như vậy!"
"Cô đừng lấy chủ biên ra dọa tôi!" – Vu tổng giám có chút giật mình, giống như bản thân đang bị áp chế, một giây sau, ánh mắt sắc bén của cô ta nhìn quanh bên ngoài, tựa như muốn nói với đám người ngoài kia, nhìn cái gì mà nhìn?
Đột nhiên cô ta chợt nghĩ ra điều gì, thu hồi tư thế vừa rồi, nhàn nhã nhìn vào bộ móng tay màu hồng, cười như không cười nói:
"Muốn tôi không so đo nữa cũng được, cầm bài chuyên phóng Cố thiếu gia tới đổi đi!"
"Tổng giám!" – Tiểu Cố nghe xong, hàng mi nhíu chặt lại, nhỏ giọng: "Rõ ràng cô ta muốn làm khó chúng ta!"
Lục Khinh Lan dùng ánh mắt ra hiệu Tiểu Cố không cần nói nữa, lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng người đối diện:
"Vu tổng giám, nếu như cô rất muốn có được chuyên phóng Cố thiếu gia, tôi có thể xin Lăng chủ biên đổi chỉ thị đến phòng ban của cô. Nhưng tôi cũng cần nói một chút, nếu cô cảm thấy phần tài liệu này không quan trọng nữa, chúng tôi sẽ về trước. Còn nữa, dù sao bằng hữu của tôi cũng không phải là nhân viên của Thụy Thượng, vẫn chỉ là một đứa trẻ, giáo huấn mấy câu chưa xong đã muốn làm huyên náo lớn chuyện, ảnh hưởng không chỉ một mình phòng ban chúng tôi đâu."
Nếu đã không muốn nói chuyện bình thường để giải quyết, Lục Khinh Lan cũng không cần khách khí nữa. Cô biết tính tình của Vu tổng giám này, càng nhường một bước, cô ta sẽ thêm hiếu thắng, tiến một bước.
Nói hết lời, Lục Khinh Lan nhìn sang Bạch Ninh, vẻ mặt không chút cảm xúc, nói:
"Thành thật xin lỗi Vu tổng giám đi!"
Bạch Ninh thấy bộ dạng này của Lục Khinh Lan, trong lòng có chút sợ hãi, huống chi việc này quả thực là do Bạch Ninh gây ra, cho nên bước về trước, chân thành nói:
"Vu tổng giám, thật sự xin lỗi!"
"Lục tổng giám.." – Ba chữ này, Vu tổng giám nghiến chặt hàm răng phun ra, tình huống đã thế còn nói cái gì nữa?
"Vu tổng giám, nếu như không có chuyện gì nữa, tôi xin phép về trước, để Tiểu Cố ở lại giúp cô." – Nói xong, Lục Khinh Lan bàn giao một chút, liền trở lại phòng làm việc của mình.
Sau khi trở lại, cô cũng không nói với Bạch Ninh lời nào, chỉ gọi điện cho Bạch Thư hỏi khi nào tới đón người.
Lục Khinh Lan không nói lời nào với mình, Bạch Ninh nhất lời đứng ngồi không yên, không biết qua bao lâu, cô ta mới dám mở miệng:
"À, chuyện là, tỷ tôi nói sẽ đón chúng ta dưới lầu."
"Ừm, được." – Lục Khinh Lan không ngẩng đầu lên, bản thảo trên tay vẫn chưa xem xong: "Nếu cô gấp có thể xuống dưới trước, tôi phải xử lý công việc thêm mười phút nữa."
"Không vội không vội!" – Bạch Ninh khoát khoát tay: "Tôi đợi cùng cô cũng được."
Đợi khi Lục Khinh Lan thu thập mọi thứ tan làm, bên ngoài đã không còn ai, Diệp Đình Thâm gửi tin nhắn nói Bạch Thư sẽ tới ngay.
Chỉ là, cô không ngờ người tới lại là Thẩm Tùy.
"Tiểu Thư đã tới phòng ăn rồi, bảo tôi đến đón hai người cùng đi." – Thẩm Tùy nhìn Lục Khinh Lan một cái, mở miệng trước, giọng điệu không hề mang theo đối chọi gay gắt.
"Cùng đi sao?" – Lục Khinh Lan nghi ngờ, sau đó trực tiếp từ chối: "Không cần, tôi muốn chờ Đình Thâm."
Vừa nghe đến tên Diệp Đình Thâm, mắt Bạch Ninh đã sáng lên, nhưng nghĩ tới hôm nay gây họa nên không dám làm càn, sốt ruột nhìn Lục Khinh Lan:
"Cùng đi được không, xem như tôi tạ lỗi đi, hôm nay gây họa lớn cho cô rồi!"
"Cô gặp rắc rối gì rồi?" – Phản ứng đầu tiên lại là Thẩm Tùy, mặt cũng trầm xuống, "Xảy ra chuyện gì?" – Thẩm Tùy quay sang Lục Khinh Lan hỏi.
"Không có việc gì lớn." – Lục Khinh Lan lắc đầu, không muốn bàn về chuyện này nữa, "Các người đi đi."
Thẩm Tùy nhíu mày:
"Cô.."
"Không phải cô muốn cản tôi gặp Diệp tứ ca chứ?" – Không biết Bạch Ninh kia suy diễn đến đâu, đột nhiên thốt lên một câu như vậy, cô ta đỏ mặt, có chút bất mãn: "Tôi đã khiêm tốn nhận lỗi a, làm cô khó xử là tôi không đúng, nhưng cô không được vì thế mà cản tôi, không cho tôi gặp Diệp tứ ca!"
Lục Khinh Lan không biết Bạch Ninh kia nghĩ cái gì, lại có thể kéo Diệp Đình Thâm vào chuyện này?
Nghĩ ngợi một chút, cô nhẫn nại giải thích một chút: "Trước đó tôi cũng không nói rằng tối nay sẽ cùng đi ăn, tôi đã có sắp xếp khác, cho nên thật xin lỗi, các người cứ đi đi."
Đây cũng chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân khác là cô cảm thấy bọn họ không giống bằng hữu bình thường để cùng nhau ăn cơm, nhất là còn có Thẩm Tùy đi chung.
Nhưng Bạch Thư không rõ, kiên trì cho rằng Lục Khinh Lan đang kiếm cớ, trong lòng oan ức xông ra, lớn tiếng chất vấn Lục Khinh Lan:
"Nhưng tỷ tôi đã nói muốn ăn cơm chung, tôi muốn gặp Diệp tứ ca, cô dựa vào cái gì từ chối thay anh ấy? Có phải cô đang trách tôi đem phiền phức tới cho cô cho nên nghĩ cách không cho tôi gặp Diệp tứ ca không? Giống như buổi trưa, cô lấy công việc làm cái cớ?"
Giọng điệu Bạch Ninh rất lớn, làm cho mấy người xung quanh chú ý, càng có nhiều người nhận ra Thẩm Tùy, xì xào bàn tán không ngừng.
Thấy thế, Lục Khinh Lan cũng tức giận, mặt không cảm xúc nhìn về phía Bạch Ninh kia, thanh âm lãnh đạm:
"Tôi không nghĩ chúng ta cùng ăn cơm là chuyện tất yếu, tôi có quyền từ chối. Còn Diệp Đình Thâm, nếu như cô cảm thấy tôi cản không cho cô gặp, cô có thể tự mình đi gặp nha. Bất quá không cũng không ngại nói cho cô biết, cô chẳng là thứ gì để tôi phải để trong lòng, cho nên ngay cả việc để cô đi gặp Diệp Đình Thâm, tôi căn bản cũng sẽ không cảm thấy có gì. Cô nghe rõ chưa?"
Bạch Ninh là cháu gái của Bạch lão tướng quân, cô có thể nhường nhịn, dù sao cô ta cũng chỉ là một đứa con nít ranh, nhưng chuyện này cũng không đồng nghĩa với việc để cho tính tình đại tiểu thư, thích gây sự của cô ta đùa nghịch!
"Cô, cô.." – Bạch Ninh tức giận không nói nên lời, chỉ để hai mắt hung hăng trừng trừng Lục Khinh Lan.
Đột nhiên, một khắc sau, Bạch Ninh rớt xuống hai giọt nước mắt, giống như bị tổn thương chạy tới phía sau lưng Lục Khinh Lan!