Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 271: Đụng phải nghịch lân*, tiếp tục điều tra!




(*Nguyên văn là逆鳞 - Nghịch lân, có nghĩa là chạm phải vảy rồng, mỗi con rồng đều có điểm yếu là vảy ở trước yết hầu, kẻ nào dù vô tình hay cố tình chạm vào nó đều bị rồng gϊếŧ chết)

"Nhiễm Nhiễm! Trễ rồi sao nàng lại tới đây?" – Lục Khinh Lan vừa thấy Giang Nhiễm Nhiễm sắc mặt không tốt đang đứng ở cửa, cô liền nóng ruột chạy tới, chạm bàn tay lạnh nhạt của Giang Nhiễm Nhiễm, cô lập tức cau mày bất đồng nhìn về phía Cố Lăng Tu: "Sao không gọi điện thoại cho ta biết trước? Đã đợi lâu rồi phải không?"

Cố Lăng Tu cười khổ, bất đắc dĩ nhìn Giang Nhiễm Nhiễm:

"Nhiễm Nhiễm không cho, anh cũng hết cách!"

"Vào trong rồi hãy nói." – Diệp Đình Thâm đi tới, mở cửa, nghiêng người để Giang Nhiễm Nhiễm và Lục Khinh Lan vào trong, trễ như thế lại đến, chắc điều tra đã có kết quả.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Diệp Đình Thâm.

Vừa vào cửa, ngồi vào ghế sofa, Giang Nhiễm Nhiễm kéo tay Lục Khinh Lan, giọng điệu đầy oán trách, hổ thẹn nói:

"Lan Lan, là ta liên lụy nàng!"

"Sao vậy?" – Lục Khinh Lan ngồi bên cạnh Giang Nhiễm Nhiễm, nhẹ nhàng nâng gương mặt bạn mình lên, nhìn kỹ một chút, phát hiện dưới ánh đèn, ánh mắt của Giang Nhiễm Nhiễm hơi hồng hồng, chắc chắn cô ấy đã khóc: "Nhiễm Nhiễm, nàng nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì? Có phải Cố Lăng Tu lại ăn hiếp nàng không?"

Lục Khinh Lan thấy Giang Nhiễm Nhiễm có chút thất thố, nghĩ đến có thể liên quan đến chuyện buổi trưa, nghi ngờ nhìn Cố Lăng Tu, dùng ánh mắt hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cố Lăng Tu có chút lo lắng, nhìn thoáng qua tâm trạng không tốt của Giang Nhiễm Nhiễm, sau đó nhìn về phía Diệp Đình Thâm, đem sự tình hôm nay kể ra:

"Chuyện xảy ra, Đường Khang Mặc lúc đầu không thừa nhận, hắn một mực khẳng định là do em vì chuyện bản thảo phỏng vấn mà đến khiêu khích hắn, còn làm hắn bị thương. Khi đưa camera trong phòng ăn ra, hắn lại nói lúc đó mình bị ma quỷ ám ảnh. Trước khi thẩm vấn, anh đã cho người đi điều tra, cuối cùng tra ra hắn vì chuyện của Lữ Ngạn Thần lúc trước mà lên kế hoạch với em."

Nhắc tới Lữ Ngạn Thần, Cố Lăng Tu bất giác nhìn về phía Giang Nhiễm Nhiễm.

"Lữ Ngạn Thần?" – Lục Khinh Lan cũng lo lắng nhìn người bên cạnh, rất sợ nhắc tới cái tên này, Giang Nhiễm Nhiễm sẽ không vui, chỉ là, chuyện đó và Lữ Ngạn Thần có quan hệ gì?

Cố Lăng Tu hiểu được hoài nghi của cô, suy tư xem nên nói thế nào cho tốt, cuối cùng mím môi lên tiếng:

"Hai người bọn họ bạn bè thân thiết, Lữ Ngạn Thần kể cho Đường Khang Mặc chuyện chia tay với Giang Nhiễm Nhiễm là vì em gây ra, hơn nữa em còn không buông tha hắn, dẫn tới hiện tại sự nghiệp càng lúc càng tụt dốc, hoàn toàn đi xuống. Nghe chuyện bản thảo phỏng vấn xong, Lữ Ngạn Thần muốn Đường Khang Mặc dùng tài cán làm khó dễ em, giúp hắn trút giận."

"Lan Lan, đều là ta hại nàng!" – Đợi Cố Lăng Tu nói xong, Giang Nhiễm Nhiễm vội vàng ngẩng đầu lên, trong lòng hổ thẹn, lời nói tự trách, nghĩ tới chuyện kia lại sinh sợ hãi. Nếu không phải Giang Nhiễm Nhiễm vô tình nghe cuộc điện thoại của Cố Lăng Tu, có thể sẽ không hay biết gì.

Khi Giang Nhiễm Nhiễm biết chân tướng phía sau, toàn thân đều toát hết mồ hôi, cô biết Lan Lan từng bị ám ảnh tâm lý tại nhà máy bỏ hoang, còn nghe nói suốt dọc đường đến bệnh viện Lan Lan không nói một lời, làm Giang Nhiễm Nhiễm lo lắng muốn chết. Nếu quả thật xảy ra chuyện không may, cô ấy thật sự không biết làm sao để đối mặt với Lục Khinh Lan.

Tay Giang Nhiễm Nhiễm đều run rẩy, Lục Khinh Lan đau lòng ôm chầm lấy cô, vỗ nhẹ sau lưng cô, an ủi nói:

"Nhiễm Nhiễm, nàng xem không phải bây giờ ta không có chuyện gì rồi sao? Đừng lo lắng được không? Tâm trạng của nàng sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tiểu bé cưng trong bụng, không nhớ sao?"

Có lẽ vì đang mang thai, Giang Nhiễm Nhiễm trở nên nhạy cảm rất nhiều, Lục Khinh Lan biết cô ấy lo lắng chuyện mình sẽ nhớ lại ám ảnh lần đó, trong lòng lại cảm thấy tự trách không ngừng!

Nhờ sự an ủi của Lục Khinh Lan, Giang Nhiễm Nhiễm nhanh chóng lấy lại được tinh thần.

Lục Khinh Lan nắm chặt tay bạn mình không buông, suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nói với Cố Lăng Tu: "Vậy chuyện đó cuối cùng giải quyết thế nào?"

Trong phòng ăn, Lục Khinh Lan mơ màng nghe Đường Khang Mặc gọi Hạ bí thư là anh rể, dưới tầng quan hệ này, có thể sẽ không giải quyết được gì!

Không hẳn, lúc đó có thể nể mặt Hạ bí thư, nhưng có thể Diệp Đình Thâm sẽ bị ảnh hưởng a?

Nghĩ thế, Lục Khinh Lan có chút khẩn trương thoáng nhìn Diệp Đình Thâm.

Diệp Đình Thâm biết cô đang nghĩ gì, cười lắc đầu, bảo không cần lo lắng, không có chuyện gì.

Cố Lăng Tu nghe xong lời cô, tạm thời dời ánh mắt khỏi Giang Nhiễm Nhiễm, lập tức nheo mắt lại, trong giọng điệu toát ra một tia lãnh khốc:

"Lan Lan, chuyện này anh sẽ xử lý tốt, ngày mai em sẽ biết thôi."

Cố Lăng Tu không nói nhiều lời, Lục Khinh Lan đã hiểu cho nên không hỏi tiếp. Vừa lúc Giang Nhiễm Nhiễm đi vào phòng rửa tay, cô cũng đi theo.

Đợi cửa toilet đóng lại, Diệp Đình Thâm thu hồi ánh mắt, bảo Cố Lăng Tu cùng ra ban công.

"Nói đi, đã tra được cái gì?" – Diệp Đình Thâm đứng bên cửa sổ, một mình nhìn về phía ngoài, tựa như đang suy tư chuyện gì.

"Tứ ca." – Cố Lăng Tu biết không thể gạt được anh, không thể cà lơ phất phơ nữa, khôi phục thần sắc, cau mày trực tiếp nói: "Tôi phái người điều tra được, lúc Lan Lan ở thành phố C, Kiều Chỉ Sam của Thụy Thượng đã đi tìm Đường Khang Mặc, tuy rằng rất bí mật nhưng vì Đường Khang Mặc là minh tinh cho nên vẫn bị nhận ra, còn có parapazi chụp hình được, chỉ bất quá Kiều Chỉ Sam đứng ẩn trong bóng tối, hình chụp cũng không quá rõ nét."

"Kiều Chỉ Sam?" – Diệp Đình Thâm nheo mắt, giọng điệu lạnh băng phát ra.

"Phải." – Cố Lăng Tu gật đầu, nhìn thoáng về phía toilet, sau đó quay lạ hạ thấp giọng nói: "Bản thảo phỏng vấn tôi cũng đã cảm thấy, chuyện này có liên quan tới Kiều Chỉ Sam. Tuy rằng Đường Khang Mặc luôn miệng chắc chắn không có ai đứng sau lưng, nhưng ánh mắt hắn luôn né tránh kia không thể qua mặt được tôi. Anh xem, có cần tiếp tục điều tra hay không?"

Diệp Đình Thâm nhướng mày hỏi lại:

"Tại sao lại không?"

Cố Lăng Tu hơi khó phân giải, thở dài nói:

"Nói thế nào cô ta cũng có quan hệ với lão tam, hai người mập mờ không rõ, lỡ như lão tam biết chúng ta nghi ngờ cô ta thì sao? Cũng không thể vì một người phụ nữ mà tổn hại hòa khí huynh đệ chúng ta!"

Diệp Đình Thâm xoa xoa hai thái dương, hừ lạnh một tiếng, tựa như chẳng cần lo lắng tới cái tên Tần Tân kia:

"Cậu yên tâm, Tần Tân tuyệt đối không có tâm tư gì với Kiều Chỉ Sam. Cứ tiếp tục điều tra, tra được cái gì cũng không cần báo. Trực tiếp đem vật chứng tìm thấy đưa cho Tần Tân tự mình biết. Nếu lão tam không xử lý tốt, cậu tự mình ra tay đi."

"Được." – Cố Lăng Tu liếc mắt, trong lòng yên lặng đổ mồ hôi dùm lão tam mấy đợt, lần này lại đụng phải vảy rồng của Diệp hồ ly rồi!

"Được rồi." – Diệp Đình Thâm xoay người, quan sát Cố Lăng Tu một chút, cho đến khi Cố Lăng Tu mất tự nhiên lùi về sau một bước, anh mới lên tiếng: "Cậu cũng không cần phải lo lắng Giang Nhiễm Nhiễm sẽ vì Lữ Ngạn Thần thế nào, đều là chuyện quá khứ rồi, tự tin lên, biết không?"

Diệp Đình Thâm cùng Cố Lăng Tu lớn lên, chứng kiến đoạn tình cảm này, anh mong muốn người anh em này của mình được hạnh phúc, mà người có khả năng làm Cố Lăng Tu hạnh phúc, hiện tại chỉ có Giang Nhiễm Nhiễm. Diệp Đình Thâm muốn Cố Lăng Tu tự tin, đừng vì những chuyện trước đây mà lo ngại không yên.

Bị cái nhìn của Diệp Đình Thâm xem thấu, Cố Lăng Tu lúng túng gật đầu:

"Được, tứ ca, tôi hiểu rồi."

Diệp Đình Thâm vỗ vỗ bờ vai, định nói gì đó nhưng Lục Khinh Lan đã đỡ Giang Nhiễm Nhiễm ra tới.

Cố Lăng Tu nhanh chóng tiến lên, cầm chặt tay người kia, trong đáy mắt chứa đụng lo lắng:

"Nhiễm Nhiễm, thế nào, có khó chịu nữa không? Hay là chúng ta về trước được không?"

Lục Khinh Lan thấy cảnh này quả thực rất hài lòng, vỗ vỗ lên mu bàn tay của bạn mình:

"Nhiễm Nhiễm, ngày mai chúng ta đi dạo phố đi, bây giờ nàng về nhà nghỉ ngơi cho tốt, bồi dưỡng tinh thần. Đừng suy nghĩ nữa, ta không sao hết! Nàng phải tin tưởng Cố Lăng Tu sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa chứ!"

"Được!" – Giang Nhiễm Nhiễm khẽ mỉm cười, tùy ý để Cố Lăng Tu ôm mình.

Tiễn hai người về xong Lục Khinh Lan quay về phòng đi tắm.

Bởi vì chuyện ban ngày sinh ra mệt mỏi, nằm trong lòng Diệp Đình Thâm nói chuyện câu được câu không, mãi đến hơn mười hai giờ khuya mới ngủ thiếp đi.

Xác định cô đã ngủ, Diệp Đình Thâm để cô nằm yên lại, đắp kín chăn sau đó lui ra ngoài, đến thư phòng gọi điện thoại.

Đêm nay, có rất nhiều người không ngủ được.

Sáng sớm, lúc Lục Khinh Lan vừa tỉnh, mở mắt ra phát hiện Diệp Đình Thâm không nằm bên cạnh, cô không chút nghĩ ngợi, đi chân trần bước xuống giường, chạy ra ngoài, âm thanh tựa như mất hết can đảm:

"Đình Thâm? Đình Thâm.."

Mãi cho đến khi thân ảnh quen thuộc kia trong phòng bếp ló ra, anh đang đeo tạp dề làm bữa sáng, thoáng cái anh đã tới phía sau cô, ôm lấy cô, lúc này Lục Khinh Lan giống như con mèo nhỏ cọ tới cọ lui trong lòng anh.

"Đứa ngốc, anh ở đây!" – Diệp Đình Thâm xoay người, dùng một tay rảnh rỗi nhéo nhéo mặt của cô, nhìn xuống bàn chân trắng nõn, bất đắc dĩ nói: "Lại không mang dép? Mau đi rửa mặt, điểm tâm có ngay đây!"

"Ha ha, em đi đây." – Biết anh vẫn ở trong nhà, Lục Khinh Lan an lòng, nhón chân lên hôn anh một cái, sau đó trở về phòng thay quần áo, rửa mặt.

Nhìn bóng lưng của cô, Diệp Đình Thâm bật cười lắc đầu, chuẩn bị bưng cháo gạo rang ra bàn, chuông cửa lại reo lên.

"Có việc gì?" – Thấy ngoài của là Lăng Vi, còn có Bạch Thư, Diệp Đình Thâm bất giác nhíu mày.

Lăng Vi thấy người đàn ông của mình xuất hiện, đang đeo tạp dề, trong ngực đột nhiên phát sinh ghen tị, đây có thật là Diệp Đình Thâm từng quen biết hay không?

Rũ mắt xuống, một khắc sau cô ta khó khăn mở miệng, mang theo chút áy náy:

"Chuyện hôm qua tôi đã nghe nói, tôi đến thăm Lục Khinh Lan, cô ấy không sao chứ?"

"Cô ấy không có việc gì." – Diệp Đình Thâm không lạnh không nhạt đáp lời, tựa như không có ý tứ mời bọn họ vào nhà.

Lúc này Lục Khinh Lan vừa vặn bước ra, thấy có người ở ngoài cửa, nghiêng người xem, hóa ra là Lăng Vi và Bạch Thư đến, rất kinh ngạc.

"Vào đi."

Lăng Vi không muốn đến bàn ăn sáng, làm thế chỉ thấy lòng mình thêm đau xót mà thôi, hít sâu một cái, cô ta ngượng ngùng nói:

"Lục Khinh Lan, cô không sao chứ? Chuyện hôm qua, thật không ngờ Đường Khang Mặc đó lại làm khó dễ cô như vậy, cô có cần nghỉ ngơi hai ngày không? Tiểu Cố cũng đã được cho nghỉ ngơi hai ngày rồi."

Lục Khinh Lan vốn nói không cần, cuối cùng suy nghĩ một lát, cô đã đồng ý.

Thấy cô đồng ý, Lăng Vi mỉm cười, tựa như đang nghĩ tới gì đó, nhìn nhằm nhằm vào cô, nói thêm:

"Được rồi, chuyện bản thảo phỏng vấn cô không cần lo lắng, đã giải quyết xong, là Cố thiếu gia ra mặt. Cô biết Cố thiếu gia sao?"

Lăng Vi cố ý nhìn Diệp Đình Thâm một cái, chế nhạo mấy hồi, có người nói Cố thiếu gia trước giờ như 'Thần long không thấy đuôi'*, rất ít người biết thân phận thật sự của Cố thiếu gia. Giới thượng lưu ai cũng không biết Cố thiếu gia cũng như Diệp Đình Thâm, không dễ trêu chọc. Chỉ là, Lăng Vi tò mò, tại sao Cố thiếu gia lại ra tay giúp đỡ Lục Khinh Lan?

(*Nguyên văn là神龙见首不见尾 Thần long kiến thủ bất kiến vĩ – nghĩa đen: Rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi: Câu này trong phim cổ trang hay nói, anh hùng hào kiệt bận rộn, nay đây mai kia, khi chỗ này mai chỗ khác, không ai nắm rõ đang làm gì ở đâu.. Nghĩa bóng: Dùng để chỉ người có hành tung thần mật, không lộ chân tướng, hoặc là hình dung ngôn từ trừu tượng, khiến người khác khó hiểu khó nắm bắt. Câu này gần nghĩa câu: Thâm tàng bất lộ)

Tất nhiên Lục Khinh Lan biết được Cố thiếu gia là ai, nhưng không có ý định nói với Lăng Vi, cho nên gật đầu:

"Tôi không biết."

"Cô không biết?" – Lăng Vi ra vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng ẩn đi, trực tiếp lấy ra một quyển tạp chí trong túi xách, đưa đến trước mặt Lục Khinh Lan: "Vậy cô xem cái này đi!"