Diệp Đình Thâm mở miệng nói:
“Có chuyện này con muốn thương lượng với hai người, con muốn Khinh Lan chuyển qua sống cùng con.”
Lời vừa nói xong, Lục Khinh Lan cả kinh trợn tròn mắt, há hốc mồm.
Thậm chí Tô Viễn ngồi phía đối diện còn đánh rơi cả đũa xuống bàn, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Diệp Đình Thâm.
Nhưng vẻ mặt của bà Lục Mẫn Hoa và ông Tô Chi Giang lại rất bình tĩnh, như thể Diệp Đình Thâm đang nói về một điều quá đỗi bình thường.
“Là như vầy, chú Tô, dì Lục, chỗ con cách công ty Khinh Lan tương đối gần, thuận tiện cho cô ấy đi làm. Còn nữa, chuyện kết hôn chắc chắn sẽ tiến hành nhanh thôi.”
Diệp Đình Thâm không chút bối rối, từ đầu đến cuối, khoé miệng vẫn luôn giữ nụ cười điềm tĩnh.
Bà Lục Mẫn Hoa liếc nhìn chồng một chút, hai người nhanh chóng chạm mắt nhau, sau đó gật đầu cười:
“Đương nhiên là có thể rồi, ngày mai đi, ngày mai thu dọn đồ đạc xong sẽ chuyển qua luôn. Có con chăm sóc con bé, chú dì đều yên tâm.”
“Mẹ... ” Lục Khinh Lan nghe xong, nghẹn ngào kêu lên.
Hay là do đám lông tay lông chân trên người làm cho cô bị ảo giác?
Đây thật sự là mẹ ruột của cô sao?
“Quyết định vậy đi. Nào nào, tiếp tục ăn đi các con.” Lục Mẫn Hoa không quan tâm đến việc Lục Khinh Lan không vui, cứ thế mà trực tiếp đưa ra quyết định thay cô.
Thật ra bà cảm thấy bọn trẻ sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, việc dọn về sống chung với nhau mặc dù hơi sớm hơn một chút, nhưng không có gì là không thể hay sai trái cả. Bà cũng biết rõ tình cảm sâu đậm mà Diệp Đình Thâm dành cho con gái bà là như thế nào. Có điều, cái đứa nha đầu đần độn kia, nhất định là vẫn còn chưa hiểu đâu. Cho nên tạo cơ hội cho bọn trẻ tiếp xúc nhiều, ở cạnh nhau lâu, tình cảm cũng theo đó mà được bồi dưỡng, đều tốt đẹp cả.
Bà cũng cũng biết tính khí của Diệp Đình Thâm, sắp xếp của anh chắc chắn không sai, cũng không đưa thêm yêu cầu gì khác, chỉ hi vọng rằng con gái bảo bối của bà được sống hạnh phúc.
Bữa cơm đã xong, Diệp Đình Thâm đứng dậy chào chuẩn bị ra về thid Lục Khinh Lan tiễn anh xuống lầu.
Cả ngày đều toàn chuyện tồi tệ, đầu tiên là tác phẩm bị đánh cắp, sau đó là công việc bị đình chỉ, tiếp đó lại nhiều lần bị Diệp Đình Thâm “ức hiếp”, Lục Khinh Lan chỉ cảm thấy hôm nay thật mệt mỏi, rất nhiều việc cần phải đem đi tiêu hóa.
Tuy nhiên, vừa mới nằm xuống định ăn một ít hoa quả ướp lạnh, liền bị mẫu thân đại nhân đuổi đi tiễn Diệp Đình Thâm xuống lầu.
“Chú ấy có phải không biết đường đâu, tại sao con phải đi đưa, thật là…”
Lục Khinh Lan bất đắc dĩ đưa anh xuống lầu, trong lòng liên tục lẩm bẩm.
“Sao vậy? Giận sao?”
Diệp Đình Thâm dừng lại trước cửa xe, chăm chú nhìn Lục Khinh Lan, khóe miệng vẫn treo một đường cong xinh đẹp.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Khinh Lan chỉ cảm thấy trong mắt của anh đều đựng đầy tình ý, làm cho cô có chút choáng ngợp, mặt lại đỏ bừng lên.
Cũng may, ánh trăng trong đêm đã giúp cô che bớt vẻ thẹn thùng trên mặt.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô cất giọng, thanh âm vừa đủ:
“Tại sao lại muốn cháu dọn qua chỗ chú?”
“Thật sự muốn biết?”
Nhìn thấy cô cuối cùng cũng lên tiếng, Diệp Đình Thâm thực sự rất cao hứng, hai tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên:
“Bởi vì em là vị hôn thê của anh, chúng ta ở chung không phải rất bình thường sao? Ừmm, cái này gọi là sống thử, em chưa nghe nói sao?”
“Chú...!” Lục Khinh Lan Anh trừng anh một cái, sau đó quay đầu gắt giọng, “Ai là vị hôn thê của chú! Hừ!”
“Đương nhiên là rồi.” Lần nữa nhìn thẳng vào tầm mắt của cô, Diệp Đình Thâm trầm giọng nói, “Khinh Lan, anh nói thật đấy.”
Ánh trăng đêm nay, căn bản không tính là đẹp, cũng không có bầu trời đầy sao, chỉ có một vầng khẽ cong, mông lung huyễn hoặc.
Nhưng lúc này, Lục Khinh Lan có cảm giác người trước mắt cùng cảnh tượng trước mắt thật sự khiến mình bị say mê.
Giống như mấy ngày trước đây, anh tựa như đang đi trên đám mây bảy sắc, thật khiến cho người ta phải lóa mắt.