Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 260: Phát hỏa, đây là mệnh lệnh!




"Đình Thâm!" – Thấy Diệp Đình Thâm chuẩn bị lên tiếng, bà Trang Mi đột nhiên cảm giác trong lòng hiện ra một tia hoảng hốt, không biết làm thế nào, liền mở miệng cắt lời anh: "Con, con muốn nói cái gì?"

"Mẹ, con không muốn nói cái gì hết." – Diệp Đình Thâm thấy ánh mắt sốt ruột cả bà Trang Mi, sâu thẳm trong đôi mắt anh cũng không hé lộ nửa điểm trâng tình, trong lòng không nói thành lời, chỉ có khổ sở và thất vọng: "Chuyện cần nói, tối qua, thậm chí trước đó con cũng đã nói hết rồi. Con sẽ không nói lại lần nữa. Bởi vì con phát hiện, căn bản mọi thứ nói ra đều vô ích, nếu như con có nói bao nhiêu lần, mẹ cũng sẽ không nghe vào, không phải sao, mẹ?"

"Mẹ, mẹ.." – bà Trang Mi càng ngày càng hoảng hốt, há miệng định nói gì, nhưng lời chỉ tới yết hầu liền bị ngăn lại, tiến thoái lưỡng nan.

Đưa tay, dừng lại giữa không trung, bà cũng không biết nên làm thế nào bây giờ.

"Mẹ, mẹ không cần nói nữa." – Cuối cùng Diệp Đình Thâm liếc nhìn bà một cái, sau đó cầm điện thoại lên, bấm gọi cho Diệp lão gia tử.

"Ta đây! Đình Thâm à, sao lúc này lại gọi cho cha vậy? Có chuyện gì sao?" – Diệp lão gia tử đang chơi đánh cờ, tâm tình rất tốt, cười ha hả trêu ghẹo: "Chẳng lẽ không kịp đợi, muốn biết chuyện đính hôn à?"

"Cha." – Diệp Đình Thâm không đón lời trêu ghẹo của ông, giọng điệu trầm thấp, đi thẳng vào chủ đề: "Mẹ đang ở chỗ con, cha phái người tới đón bà về!"

"Cái gì? Sao lại chạy tới đó rồi?" – Nghe thấy lời anh, Diệp lão gia tử bất giác nhíu chặt mày, nụ cười cũng vụt tắt, suy tư vài giây, lại khẩn cấp nói: "Lại tới làm khó con?"

Diệp Đình Thâm không trả lời, trực tiếp hỏi một câu:

"Lúc đó đã nói xong, tại sao còn cân nhắc tiếp vậy?"

Diệp lão gia tử im lặng hoàn toàn, đồng thời cũng rõ ràng, nhất định bà Trang Mi đã làm chuyện gì tổn thương thẳng tới nhi tử rồi, nếu không, sao lại nhắc tới thỏa thuận đã thành?

Lúc lâu sau, âm thanh già nua lên tiếng lần nữa:

"Đưa điện thoại cho mẹ con đi!"

Có vài lời, ông cũng nên nói với bà một lát, không thể để..

Aizz!

Lúc bà Trang Mi nhận điện thoại từ tay Diệp Đình Thâm, ngay cả chính mình cũng không nhận ra bàn tay có chút run rẩy. Bà chỉ có thể xác định một chuyện, người nghe điện thoại là lão gia tử, lúc này tim bà càng đập dữ dội hơn, giống như sắp nhảy đụng tới yết hầu!

"Tôi đây.." – Bà Trang Mi thấp giọng nói, một điểm sức mạnh cũng không có.

Nghe được giọng bà, Diệp lão gia tử thở dài một cái, sắc mặt ngưng trọng:

"Tôi sẽ gọi tiểu Trương tới đón bà về. Sau khi trở về, không có lệnh của tôi, không được phép tự ý đi thành phố A!"

"Tại sao?" – Bà Trang Mi không ngờ lại nghe được câu này, rất bất mãn hô lên, bà gả cho ông nhiều năm như vậy, lúc nào ông nói chuyện với bà cũng dùng điệu bộ nhường nhịn, ôn tồn, vậy mà lần này lại lấy khẩu khí đó!

"Đây là mệnh lệnh!" – Diệp lão gia tử cũng là người nói một không hai, chỉ vì nhiều năm trôi qua, cưng chiều bà Trang Mi cho nên cái gì cũng nghe theo bà mà thôi.

Hiện tại ông không thể nhịn được, ngẫm nghĩ, có phải bởi vì mình quá cưng chiều bà, cho nên vô tình để bà hình thành tính cách 'duy ngã độc tôn'? (tự phụ, dương dương tự đắc)

Bà Trang Mi tức giận vì.. câu nói đó! Một khắc sau, bà liều mạng nói:

"Tôi cũng không phải lính của ông! Phục tùng mệnh lệnh cái gì!"

"Bà!" – Diệp lão gia tử cũng không kinh ngạc khi thấy bà trả lời như vậy, suy nghĩ một chút, vẫn cố mềm giọng nói: "A Mi à! Đình Thâm là con của bà, Lan Lan nha đầu là thê tử mà nó lựa chọn! Tại sao bà lại phải chia rẽ bọn nó? Ta nhìn Lan Lan lớn lên từ nhỏ, tính của con bé so với bà tôi còn hiểu rõ hơn, hoàn toàn thích hợp với Đình Thâm! Bà còn không hài lòng cái gì? Bà muốn con dâu môn đăng hộ đối để giúp Đình Thâm thăng tiến đường sự nghiệp sao? Nếu như bà còn mang suy nghĩ đó nữa, tôi khuyên mà hãy mau chóng buông ra đi, dùng hôn lễ để đổi lấy đường sự nghiệp chính là thứ mà tôi khinh thường nhất! Diệp gia chúng ta cũng không cần!"

Nói xong, ngữ khí của ông cũng dần tăng lên, nếu như lắng nghe, có thể nhận thấy sự thất vọng ẩn chứa đối với bà Trang Mi.

"Đình Thâm là một đứa trẻ kiêu hãnh, bà là mẹ của nó, hẳn phải hỗ trợ cho nó, chứ không phải đem những gì mình muốn treo hết lên người nó! Con cháu Diệp gia, cho dù là ai cũng đều phải tự dựa vào năng lực của chính mình!"

Diệp lão gia tử hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nói tiếp:

"Từ lúc nó ở bên cạnh Lan Lan nha đầu, thay đổi của nó tôi không tin bà không nhìn thấy! A Mi, có phải bà đã quên tính khí của Đình Thâm rồi không? Không lẽ bà muốn đẩy nó ra xa mình hơn sao? Chuyện năm đó, bà muốn lặp lại lần nữa ư?"

"Tôi, tôi.." – Bà Trang Mi nghe câu cuối cùng, bỗng nhiên nhớ lại chuyện trước đây, len lén liếc mắt nhìn Diệp Đình Thâm, phát hiện anh vẫn không nhìn mình, trong lòng từ từ trầm xuống.

Diệp lão gia tử biết bà hiểu rõ, cuối cùng nói thêm:

"Bà thử suy nghĩ đi, nếu như năm đó mẹ tôi cũng đối xử với bà như vậy, bà cảm thấy thế nào? Ý kiến của tôi thành cái dạng gì?"

Nói xong, ông không nói thêm lời nào nữa, trực tiếp cúp điện thoại. Diệp lão gia tử biết, có một số chuyện, phải để cho bà Trang Mi bỏ ra thời gian để tự mình suy nghĩ cho kỹ.

Nói xong, không ai lên tiếng đáp lời, tựa như đều rơi vào dòng suy tư cuồn cuộn.

Cứ thế kéo dài gần một giờ đồng hồ, tiểu Trương được Diệp lão gia tử cử tới đã đến, vừa lúc tiểu Trương tới thành phố A làm việc, sau khi nhận lệnh liền vội vả chạy tới, không dám hỏi nhiều, chỉ trực tiếp đưa bà Trang Mi quay về.

Lúc bà Trang Mi đi, Diệp Đình Thâm chỉ đứng đó, không hề nói lời nào.

"Đình Thâm, anh thế nào? Không sao chứ?" – Lục Khinh Lan bước tới, thấy dáng vẻ trầm mặc im lặng của anh, cô lo lắng nắm chặt tay anh.

Trong lòng thu hết suy nghĩ sâu xa lại, lúc ngẩng đầu lên, Diệp Đình Thâm cong cong khóe miệng, cầm lấy tay cô, cười nói:

"Anh không sao! Bác gái đâu?"

"Ca ca của em đưa mẹ về trước rồi, nói chúng ta xử lý cho tốt chuyện bên này rồi trở về." – Lục Khinh Lan nhíu mày nói, "Em lo cho mẹ.."

"Đừng lo lắng, mọi việc đã có anh!" – Diệp Đình Thâm nắm chặt đôi tay không thoải mái của cô, đứng lên, ôm ngang eo cô, trong mắt tràn đầy kiên định: "Đi thôi, chúng ta cùng về!"

"Ừm!" – Lục Khinh Lan rốt cuộc nở nụ cười.

Lúc hai người về đến nhà, tâm tình của bà Lục Mẫn Hoa đã khá hơn rất nhiều. Chỉ bất quá thấy Diệp Đình Thâm, đôi mày vẫn nhíu lại.

Diệp Đình Thâm thấy thế, mấp máy khóe môi, nói:

"Bác gái! Con biết dù bây giờ con có nói thế nào, bác cũng sẽ không tin tưởng con! Con cũng biết điều bác muốn không phải là một câu nói cam đoan của con. Nhưng con chỉ có thể nói, xin bác hãy tin tưởng con!"

Lục Khinh Lan chạy đến bên bà Lục Mẫn Hoa ngồi xuống, nhẹ nhàng lay lay cánh tay của bà, cũng nói đỡ cho anh:

"Mẹ! Chúng con định dùng chuyện này hôm nay để cho Diệp bá mẫu thấy rõ thái độ. Con tin tưởng Đình Thâm, cũng tin tưởng mình sẽ khiến cho Diệp bá mẫu thay đổi quan điểm. Mẹ đừng tức giận nữa được không?"

Bà Lục Mẫn Hoa liếc mắt nhìn Diệp Đình Thâm, lúc này mới ra sức gật đầu một cái, chỉ chỉ vào trán của con gái nhà mình, hận không thể làm cho sắt thành thép được, nói: "Được rồi! Chuyện ở quán cà phê cũng đã giải thích nhiều lần, con a! Thật là, con gái lớn lên không xài được nữa!" – Dừng một chút, bà quay sang Diệp Đình Thâm, nói: "Đình Thâm! Ta tin tưởng con, cũng hy vọng con sẽ không làm ta thất vọng. Ta cũng biết nhà nào cũng có chỗ khó xử, nhưng yêu cầu cơ bản của ta cũng chỉ không muốn Lan Lan chịu ủy khuất! Con hãy nhớ kỹ lời này, có thể không?"

Tầm mắt hai người gặp nhau giữa không trung, cuối cùng Diệp Đình Thâm gật đầu, giọng điệu trịnh trọng:

"Con đã hiểu, bác gái!"

Thấy thế, Lục Khinh Lan âm thầm thở phào một cái, cuối cùng mới nhớ tới một chuyện luôn canh cánh trong lòng:

"Phải rồi, mẹ! Sao mẹ lại tới đó?"

Kỳ thật, cô nghi ngờ nhất chính là điểm này, tại sao lại chọn đúng lúc để xuất hiện như vậy?

Nhắc tới đây, bà Lục Mẫn Hoa chợt nhíu mày, cũng không giấu giếm nói:

"Mẹ nhận được một cuộc gọi nặc danh kỳ quái, nói bà Trang Mi tự mình sắp xếp cho Diệp Đình Thâm đi xem mắt. Mẹ sốt ruột nên mới tới đó."

"Điện thoại?" – Lục Khinh Lan nghe xong lặp lại lần nữa, nghi vấn trong long càng lúc càng nhiều, chẳng lẽ là do bà Trang Mi cố ý sắp xếp? "

Nghĩ tới bà Trang Mi, cô lại nhớ tới thời điểm buổi chiều, ngượng ngùng hỏi:

" Mẹ, mẹ và Diệp bá mẫu, có phải.. đã từng.. không vui không? Sao lại.. sao lại? "

Sao lại nhìn cả hai giống như có huyết hận thâm thù, giọng điệu cũng không thoải mái a.

Lục Khinh Lan để vế phía sau trong lòng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bà Lục Mẫn Hoa.

Nghe xong, ánh mắt bà Lục Mẫn Hoa lóe lên, lập tức lắc đầu:" Không có gì đâu. "

Tự nhiên Lục Khinh Lan cũng không hỏi nhiều thêm, đổi chủ đề qua những chuyện khác.

Nhưng Diệp Đình Thâm lại đem chuyện điện thoại nặc danh cùng biểu cảm của bà Lục Mẫn Hoa ghi nhớ trong lòng.

Buổi tối hai người ở lại trong nhà ăn tối, cho đến gần mười giờ mới quay về nhà mình.

Vừa về đến nhà, Lục Khinh Lan đã nhận được điện thoại của Diệp lão gia tử, nghe lời ông giải thích chuyện làm mù mịt của bà Trang Mi, trong lòng cô cảm động không thôi, đồng thời cũng đem chuyện ngày hôm nay không đề cập thêm.

Diệp lão gia tử cũng hiểu rõ mình quá cưỡng cầu rồi, hàn huyên vài lời khác sau đó cúp máy.

Trước khi ngủ, Diệp Đình Thâm cùng Lục Khinh Lan cũng nhắc lại, cô hỏi Diệp Đình Thâm và bà Trang Mi đã nói cái gì, anh chỉ ôm chặt cô vào lòng, khẽ thở dài bên tai cô.

Đối với sự trầm mặc của anh, Lục Khinh Lan cũng không tìm hiểu cặn kẽ, xoay người ôm đáp lại.

Chuyện xem mắt phong ba kia cứ vậy trôi đi. Cuộc sống sinh hoạt cả hai quay về trạng thái bình thường.

Bởi vì Thụy Thượng muốn mở rộng tác phẩm trên tạp chí, Lục Khinh Lan làm tổng giám cho nên công việc thay đổi nhiều hơn, lu bu không ít, ngoại trừ công việc thường ngày, còn thường xuyên phải đi họp đột xuất.

Sáng sớm hôm nay cũng có một cuộc họp diễn ra.

" Ui.. "– Lục Khinh Lan khẽ hít một hơi, thấy chung quanh không ai để ý tới mình, liền lặng lẽ giơ tay đấm nhẹ nhẹ lên thắt lưng đau nhức.

Không biết có phải cách làm của mình sai rồi không, càng đấm nhẹ thắt lưng lại càng đau xót thêm, Lục Khinh Lan không nhịn được thầm mắt Diệp Đình Thâm mấy trăm hiệp, đều là do tên cầm thú kia!

Không phải hai ngày nay bận rộn công việc mà bỏ quên anh sao, tối qua chớp được thời cơ liền nghiêm khắc giằng co mình một trận, báo hại sáng nay suýt nữa cô đến trễ, không chỉ có xương sống thắt lưng khó chịu, hơn nữa đến bây giờ còn mệt mỏi!

Lục Khinh Lan càng nghĩ càng giận, trong đầu không ngừng tìm cách phản kích, cũng không để ý đến xung quanh bỗng nhiên an tĩnh.

Mãi đến khi đồng nghiệp dùng sức chọc chọc mình, cô mới hồi phục tinh thần, nhỏ giọng hỏi:" Có chuyện gì?"

Lúc cô vừa lên tiếng, mới phát hiện ánh mắt những người khác đều đang đồng loạt nhìn qua chỗ mình!