Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 257: Đây là tiểu thúc thúc của tôi! cũng là đối tượng hẹn hò của cô




Nhìn dòng tin nhắn bên trong, hai người không hẹn mà cùng nhau ngẩng đầu lên, đều thấy được vẻ bất đắt dĩ trong đáy mắt.

Tin nhắn là bà Trang Mi gửi tới, nội dung rất đơn giản, người mà Diệp Đình Thâm gặp mặt chính là đối tượng hẹn hò của anh! Hơn nữa, nhất định phải đến gặp bằng được!

Đây là lần đầu tiên Diệp Đình Thâm cảm thấy bất lực, xem ra những gì nói với nhau tối qua đã không có hiệu quả. Sau này, không chừng sẽ lại phát sinh thêm chuyện gì.

"Đừng cau mày!" – Lục Khinh Lan vươn tay, thận trọng vuốt vuốt hàng lông mày đang khẽ nhíu chặt của anh mấy cái, cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ anh nhíu mày! Thật ra cô cũng hiểu rất rõ, dựa theo tính cách của Diệp Đình Thâm, mọi thứ có thể bỏ qua. Nhưng lần này anh lại không ngờ, quan hệ mẹ chồng nàng dâu của cô lại bị làm khó dễ như thế, những gì anh làm, cô đều biết rõ!

Chỉ bất quá, sao hôm nay lại..

Bỗng nhiên Lục Khinh Lan hề hề nở nụ cười, nhìn về bóng lưng ngồi chỗ kia, bĩu môi: "Đình Thâm, chúng ta đi qua đi, không nên bắt người ta phải đợi lâu thế chứ? Em cũng chưa gặp bạn trai lạ theo kiểu này a, nhìn dáng vẻ kia cũng rất khá, anh nói xem?"

Không đợi anh lên tiếng, cô lập tức đứng lên, vẻ mặt hưng phấn, lôi kéo tay anh đi tới phía trước.

Diệp Đình Thâm cũng không nhịn được, bất đắc dĩ bật cười, cô gái nhỏ của anh thật là, thật sự đã quen thuộc, càng ngày càng lớn mật! Bất quá, anh thích lắm!

"Thật ngại quá, chúng tôi đến trễ, đã đợi lâu rồi a?" – Vừa ngồi xuống, Lục Khinh Lan đã mở miệng đầu tiên, đôi mắt ẩm ướt mở to không chớp, nhìn chòng chọc người trước mặt.

Ồ, quả nhiên không sai, là một mỹ nữ nha! Toàn thân toát ra một cổ khí chất thục nữ nhẹ nhàng, dường như có chút lạnh lẽo, cô quạnh.

Lục Khinh Lan yên lặng đánh giá một cái, sau đó nhíu mày nhìn Diệp Đình Thâm.

"Cô là?" – Mỹ nữ kia cô quạnh liếc mắt nhìn Lục Khinh Lan, nghi hoặc mở miệng, chỉ bất quá, trên mặt cô ta vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, chỉ lúc cô ta đưa mắt về phía Diệp Đình Thâm, trong đó ánh lên một tia đỏ ửng.

Lục Khinh Lan chú ý tới động tác nhỏ này của cô ta, khóe miệng cong cong, hai tay cực kỳ tự nhiên khoác lấy khuỷu tay của Diệp Đình Thâm, cằm nhỏ hơi hất lên, thân mật nói:

"Đây là tiểu thúc thúc của tôi! Cũng là đối tượng hẹn hò của cô a!"

Nghe bốn chữ 'đối tượng hẹn hò', vẻ mặt của mỹ nữ cô quạnh lạnh lẽo kia càng trở nên đỏ hơn, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Diệp Đình Thâm, khẩu khí đã đỡ hơn đôi chút: "Tôi biết rồi, cô là Diệp Nhị Tinh phải không? Tôi nghe dì nhỏ nói Diệp Đình Thâm có một cô cháu gái rất hoạt bát!"

Rõ ràng là cô ta bị Lục Khinh Lan lừa gạt, đôi mắt Lục Khinh Lan cũng nhanh chóng rạng rỡ lên, sau đó cười ha ha nói:

"Đúng vậy đúng vậy! Tôi đi theo tiểu thúc thúc cùng tới xem mắt cô!"

Nghe được lời của Lục Khinh Lan, Diệp Đình Thâm nhịn không được, khóe môi giật giật một cái, cũng may, anh đã nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình thường, cho nên không ai phát hiện.

Bất quá, anh lặng lẽ để bàn tay trên đùi Lục Khinh Lan, hung hăng nhéo cô một cái, cô gái nhỏ nha, vẫn chưa gì đã muốn đem mình ném ra ngoài?

Đột nhiên bị đau Lục Khinh Lan rít lên một hơi, sau đó khôi phục lại, cô lập tức ngẩng đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Đình Thâm mặt mày vô tội đang liếc qua mình.

"Cô không sao chứ?" – Mỹ nữ cô quạnh kia nhíu mày hỏi, trong lòng ẩn ẩn sinh ra chút bất mãn, coi như hai người là thúc cháu, lại có thể có những điểm thân mật như vậy sao? Nếu người ngoài không biết, còn tưởng bọn họ là gian tình đang tán tỉnh ve vãn nhau đi?

"À, không có việc gì, không có gì!" – Lục Khinh Lan vội vã xua tay, thu hồi ánh mắt uy hiếp nhìn Diệp Đình Thâm, quay sang nhìn về phía mỹ nữ cô quạnh, chớp chớp mắt, giống như đang tò mò hỏi: "Tại sao cô lại phải tới xem mắt vậy?"

"Chuyện này.." – Giống như bị nhắc tới chuyện không vui, mỹ nữ cô quạnh nhất quyết quay đầu, dáng vẻ không muốn nhiều lời.

Nói thế nào, chẳng lẽ nói rằng mình sắp ba mươi rồi, ánh mắt quá lạnh, tính cách cũng quá lạnh lùng, cho nên vẫn không tìm được người thích hợp sao? Hay là nói, vì dì nhỏ của mình tận tình khuyên bảo, dặn dò thời gian, sau đó còn đưa ảnh chụp của Diệp Đình Thâm cho xem, từ đó mình đã bị hấp dẫn, cho nên bon bon chạy tới xem mắt sao?

Nghĩ thế, cô ta lặng lẽ sâu kín, giữ im lặng không nói lời nào, thấy Diệp Đình Thâm vẫn không cảm xúc, sau đó trong lòng lại cảm thấy xấu hổ, đứng lên.

Cô ta vẫn còn nhớ rõ bộ dáng trong ảnh, là một quý công tử ưu nhã, không ngờ lúc chính thức đi gặp lại thật sự là một người càng đáng thu hút.

Bất quá không nhịn được, cô ta nghĩ rằng, hai người họ đứng với nhau thật phù hợp, khẳng định là trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi.

Lục Khinh Lan vẫn chú ý tới biểu hiện của mỹ nữ cô quạnh này, rất hứng thú, chống cằm lên, nháy mắt với Diệp Đình Thâm một cái, dùng khẩu hình miệng nói với anh:

"Người ta thật sự nhớ thương, xem trọng anh, phải làm sao?"

"Làm sao? Rau trộn (nghĩa là bất lực rồi), mọi chuyện chẳng phải do em gây ra hay sao?" – Diệp Đình Thâm cũng không tiếng động đáp trả cô.

"Hừ! Diệp hồ ly hư hỏng, gian manh!" – Lục Khinh Lan kiêu ngạo quay đầu, nhìn qua mỹ nữ cô quạnh, liền đổi thái độ: "Tôi có nên hỏi chuyện nay không nhỉ, thật ngại quá! Tôi không cố ý đâu!"

"Không sao, không hề gì!" – Thấy bộ dáng ngây thơ u mê của Lục Khinh Lan ngây thơ, mỹ nữ cô quạnh kia cũng không biết nên trả lời thế nào, dù sao cô cũng là cháu gái của Diệp Đình Thâm, nói không chừng cũng sẽ nhanh chóng trở thành người một nhà. Cho nên khẽ lắc đầu, đỏ mặt, liền to gan hướng về Diệp Đình Thâm, ngượng ngùng hỏi: "Anh thích uống cà phê nào?"

Thanh âm nhu hòa kia giống như có thể bóp ra nước, hoàn toàn khác xa với điệu bộ lạnh băng lúc đầu.

Tấm tắc khen, đúng là một con hồ ly hại người!

Trong lòng Lục Khinh Lan thầm gắn cho Diệp Đình Thâm một cái nhãn hiệu, đồng thời nhìn sang theo dõi anh, muốn xem xem anh sẽ làm cái gì.

"Tôi không thích uống cà phê." – Diệp Đình Thâm bình thản ném ra vài từ, cũng không lo rằng người đối diện sẽ thất vọng, anh dừng một chút, khóe miệng anh cong lên, cưng chiều nhìn qua Lục Khinh Lan, nói: "Bất quá, cháu gái nhỏ của tôi đây rất thích uống, càng đắng càng thích uống!"

Cuối cùng Lục Khinh Lan cũng hiểu được 'gậy ông đập lưng ông' rồi!

Ai nói cô thích uống cà phê đắng vậy? Hừ! Cái đồ cầm thú hẹp hòi!

"Tình cảm thúc cháu của hai người thật tốt!" – Mỹ nữ cô quạnh u oán liếc mắt nhìn Lục Khinh Lan, miễn cưỡng nói lời này, sau đó gọi phục vụ bàn tới, gọi một ly cà phê nóng.

Nghe giọng cô ta, Lục Khinh Lan lại nảy ra chủ ý, nhìn về phía mỹ nữ cô quạnh, thành khẩn nói:

"Tiểu thúc thúc này của tôi a, cô đừng xem bề ngoài lạnh lùng không thích nói chuyện, lúc quen biết rồi sẽ khác! Cực kỳ hòa đồng, tốt tính nha!"

"Là vậy sao?" – Mỹ nữ cô quạnh kia giống như nhìn thấy hy vọng, trong lòng nhảy loạn không thôi, lại lấy can đảm nhìn vào mắt Diệp Đình Thâm, căng thẳng nói: "Thực ra, lúc tôi ở thành phố B, cũng đã nghe dì nhỏ nhắc tới, nói anh rất tốt.."

Dừng một lát, cô ta định nói tiếp: "Còn nói.."

Lục Khinh Lan cắt ngang cô ta, đem do dự viết lên trên mặt:

"Vậy trước khi cô tới, có ai nói với cô rằng thúc thúc tôi đã có vị hôn thê chưa?"

Mỹ nữ cô quạnh không ngờ Lục Khinh Lan sẽ hỏi một câu như thế, đôi mày to nhíu chặt, cuối cùng miễn cưỡng đáp:

"Ừm, đã nghe nói qua. Bất quá, chẳng phải nói trong nhà không đồng ý sao?"

Thì ra cô ta biết nha!

Đã biết nhưng vẫn bất chấp đạo nghĩ chạy tới xem mắt, mị lực của tiểu thúc thúc nhà cô quả thực không phải tầm thường đâu!

Nghĩ thế, Lục Khinh Lan nhướng mày nhìn về phía Diệp Đình Thâm, tựa như muốn nói, anh xem đi, lại là một đóa hoa đào thối!

Diệp Đình Thâm chỉ xem như không thấy sự khiêu khích của cô, bưng ly nước ấm uống một ngụm, xem như không có chuyện gì xảy ra.

Ực ực..

Lục Khinh Lan ngồi gần đó, nghe âm thanh nuốt xuống cổ của anh, thấy yết hầu dưới cổ trượt lên xuống. Rõ ràng đây chỉ là một động tác vô cùng bình thường, nhưng khi để cho Diệp Đình Thâm làm, thật đúng là.. khiêu gợi chết người!

Nhất là đôi môi mỏng của anh, dính nước ẩm, khiến người ta không nhịn được, muốn ăn hiếp một chút..

Căm hận nghiêng đầu qua, Lục Khinh Lan ép buộc mình không nhìn tới anh!

Hừ! Đúng là một con hồ ly đen tối! Trước đó còn cố ý dùng mỹ nam kế để mê hoặc chính mình!

"Sao vậy? Sao lại đỏ mặt?" – Diệp Đình Thâm sao lại không biết ý nghĩ trong lòng Lục Khinh Lan, anh nhịn cười, giơ tay ra sờ sờ trán cô, cuối cùng nhíu mày nói: "Không phải phát sốt chứ?"

Lục Khinh Lan khóc không ra nước mắt, người kia thực sự quá hay rồi! Còn dám không biết xấu hổ như thế!

Giật giật môi, cô định nói lại hai câu, không ngờ mỹ nữ cô quạnh đã lên tiếng trước, bộ dáng cũng mang theo lo lắng:

"Nhị Tinh? Hay là cô đến bệnh viện xem sao?"

Cô ta nói là "cô", chứ không phải "chúng ta" nha.

Lục Khinh Lan lập tức hiểu ý, cảm tình đã không ngại thắp bóng đèn, cô còn đứng đây làm kỳ đà cản mũi sao?

Bị Lục Khinh Lan nhìn thấy ngại, mỹ nữ cô quạnh kia quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Diệp Đình Thâm, trong mắt có chút vội vàng:

"Chuyện đó.. Hôm nay chúng ta gặp nhau, anh.. anh thấy em thế nào?"

Nói hết lời, khuôn mặt cô ta cũng đỏ như lửa cháy.

Không thể trách cô ta lại vội vã như vậy. Trước khi tới, dì nhỏ đã dặn đi dặn lại, người mơ về Diệp Đình Thâm quá nhiều, nhất định cô ta phải tranh thủ nắm lấy cơ hội, tuy rằng thấy mình cũng đủ ưu tú để xứng với Diệp Đình Thâm, có thể cùng anh trở thành một mối tương thân, nếu không nhanh chân sẽ bị người khác cướp mất thì phải làm sao?

Còn nữa, từ lúc gặp mặt đến giờ, cô ta vẫn chưa nghe anh nói chuyện về mình, một mực chỉ nói với Diệp Nhị Tinh, hại cô ta không có cơ hội biểu hiện, cho nên nhất định phải chủ động mới được!

Cứ như thế, trong lòng mỹ nữ tràn đầy chờ mong câu trả lời của Diệp Đình Thâm, cô ta tin tưởng, mọi thứ đều tốt, khẳng định không có vấn đề gì.

Thật không ngờ..

"Không được tốt cho lắm!" – Diệp Đình Thâm bình tĩnh liếc nhìn cô ta một cái, trả lời gọn gàng dứt khoát.

Quả thật đúng là có chút khó khăn cho anh, từ lúc ngồi đây đến giờ, căn bản anh vẫn không nhìn tới cô ta một cái (nên sao có thể đưa ra nhận xét được J) .

"Tôi.. tôi.." – Mỹ nữ cô quạnh chợt ngẩng đầu, trong mắt hiện ra một tia tổn thương, lại giống như không thể tin được: "Anh cảm thấy tôi không được sao?"

Một hỏi một đáp, bầu không khí có chút thay đổi, trở nên khẩn trương.

Lục Khinh Lan không hề thấy mỹ nữ cô quạnh đó đáng thương chút nào. Diệp Đình Thâm là vị hôn phu của mình, người khác lại có thể giữa ban ngày ban mặt tơ tưởng tới trước mặt mình. Cô cũng không phải thánh mẫu mà tới đồng cảm với cô ta.

Huống hồ, từ đầu đến cuối, Lục Khinh Lan cảm thấy, nếu như đã biết Diệp Đình Thâm có vị hôn thê, còn đồng ý tới xem mắt, bản thân cũng lập tức không cần phải nể mặt.

Lục Khinh Lan cho Diệp Đình Thâm một cái nháy mắt, ra hiệu, mọi chuyện còn lại anh tự giải quyết đi.

Diệp Đình Thâm nhướng mày, cứ thế bỏ rơi anh sao?

Mỹ nữ cô quạnh kia chú ý đến động tác của hai người, không biết lửa giận ở đâu xông tới, lớn giọng quát:

"Vị hôn thê của anh không tốt, sao có thể so được với tôi?"

"Mặc kệ trong mắt người khác, cô ấy kém hơn cô, nhưng trong lòng tôi, cô ấy chính là tốt nhất." – Diệp Đình Thâm lạnh lùng nhìn cô ta, từng lời đáp trả, so với hàn băng còn lạnh hơn gấp trăm lần: "Huống chi, tôi cảm thấy cô không có gì so được với cô ấy."

Cái gì gọi là tổn thương, cái gì gọi là không đáng, chuyện là như vậy đó!

Lục Khinh Lan không nhịn được, nghĩ, tiểu thúc thúc nhà mình, thật dữ tợn, có điều.. cô rất thích!

"Anh, anh.. Tôi.." – Mỹ nữ cô quạnh rõ ràng đã bị tổn thương, tan nát cõi lòng, một câu cũng nói không nên lời.

Cô ta ưu tú như vậy, nhưng hôm nay, tự nhiên, tự nhiên bị nói đến ngay cả nhân cách cũng không xứng!

Chuyện này sao có thể dễ dàng nhịn được?

Cô ta đứng lên, quật cường căm tức nhìn người trước mặt:

"Diệp Đình Thâm, anh.."

Chỉ bất quá, lời còn chưa dứt, đã bị một âm thanh xa lạ cắt ngang!