Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 255: Nhà của tôi, không tới lượt cô làm loạn




"Bốp" một tiếng, ly thủy tinh rơi xuống bể toang trên mặt đất.

"Axx!" – Lục Khinh Lan bị đau khẽ kêu lên, nước mật ong khá nóng, đổ hết lên đùi cô, mu bàn chân cô lập tức xuất hiện một mảng đỏ lớn.

"Cô.. cô!" – Bỗng nhiên tiểu Dĩnh kia bụm miệng kêu lên, làm ra dáng vẻ không thể tin được, âm thanh lại ỏn ẻn ủy khuất: "Nếu như chị không muốn uống, có thể nói thẳng với tôi a, tôi, tôi.."

Lục Khinh Lan bị bỏng làm đau, cũng tỉnh táo hẳn lên, nhìn bộ dáng giả vờ giả vịt của người trước mắt, sao cô có thể không hiểu được?

Chỉ bất quá, thủ đoạn này có phải đã quá vụng về không?

Nhưng Lục Khinh Lan chưa kịp mở miệng, bà Trang Mi đột nhiên đứng lên, nổi giận đùng đùng:

"Nha đầu Lục gia kia! Tiểu Dĩnh là khách tôi đưa tới, đây là đạo tiếp khách của cô đây sao? Cô có phải đã nảy sinh tâm địa rồi không? Tiểu Dĩnh có ý tốt muốn rót nước cho cô giải rượu, cô lại ngang ngược như thế!"

Mấy câu nói kia đã triệt để làm cho Lục Khinh Lan lạnh đi mấy phần.

Bà Trang Mi cũng không hỏi rõ ràng, liền chỉ trích cô có lỗi, cô còn có thể nói cái gì?

"Dì Trang Mi!" – Tiểu Dĩnh lúc này lên tiếng, liếc mắt khiếp sợ nhìn Lục Khinh Lan, lui về sau mấy bước, sau đó cắn môi làm bộ oan ức quay người, giống như cô ta bị oan nên không cần so đo: "Bỏ đi! Con không sao! Dì đừng nóng giận! Có thể, có thể chị ấy cũng không cố ý đâu!"

Câu nói ngắn ngủn kia vừa lúc làm cho cô ta càng thêm trong sáng, còn Lục Khinh Lan lại là kẻ lòng dạ hẹp hòi.

Thật biết cách nói chuyện nha.

Lục Khinh Lan thật sự muốn tiếng lên từ từ hỏi thẳng mặt một chút, có phải cô nương đã đọc tiểu thuyết lố rồi không, cho nên thủ đoạn dùng lại y chang như vậy?

"Cái gì mà không phải cố ý?" – Bà Trang Mi bước tới, lo lắng kéo tiểu Dĩnh qua xem xét, giống như cô ta mới là người bị thương vậy: "Ta cứ coi như nó cố ý đó! Tiểu Dĩnh, qua đây, tránh xa nó một chút!"

Nghe xong tiểu Dĩnh đó khổ sở liếc mắt nhìn Lục Khinh Lan, sau đó đứng sau bà Trang Mi, bất quá lúc không ai để ý, cô ta nhếch miệng cười, điệu bộ cực kỳ khiêu khích.

Đối với dạng người này, Lục Khinh Lan chỉ cười lạnh, ánh mắt nhìn thẳng bà Trang Mi, tâm tình không chút hoang mang, hỏi:

"Bá mẫu, ý của bác là con cố ý 'buông tay, làm cho cái ly rớt bể sao?"

Bà Trang Mi không vui nhíu mày.

Thấy động tác nhỏ của bà, Lục Khinh Lan hít sâu một hơi, nói thẳng:

"Bác mẫu, xin hỏi bác một câu, vừa rồi bác ngồi đó, tình huống rõ ràng là thế nào? Bác không phân biệt tốt xấu liền chỉ trích con, bác đã hỏi qua coi xảy ra chuyện gì chưa? Nếu như con thật sự muốn làm thế, tại sao con không tránh ra, còn bị nước nóng đổ lên người?"

Lúc đầu Lục Khinh Lan không định nói ra câu sau cùng, nhưng nếu không nói ra, bà Trang Mi lại tưởng cô lẳng lặng thừa nhận.

Có thể thấy sau khi nghe xong câu này, sắc mặt tiểu Dĩnh đó liền đổi sang sốt ruột, hốt hoảng, Lục Khinh Lan cảm thấy nói ra câu này chưa hẳn là chuyện tốt, cũng không thể làm cho tiểu Dĩnh kia thấy rằng mình thật sự không thể làm gì cô ta a?

Ha, Lục Khinh Lan không phải dễ bị ăn hiếp nha!

Nói xong mấy câu, Lục Khinh Lan vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh, tựa như trạng thái đang nói chuyện rất bình thường, không hề có chút oan ức, cũng không làm lố lên, chỉ là nói ra sự thực, mặc kệ người nào thấy được đều sẽ không nghĩ rằng cô lại cố ý làm như thế.

Bà Trang Mi lặng lẽ đánh giá cô, mặc dù còn đang tức giận, nhưng trong lòng phải ngẫm nghĩ, không lẽ mình thật sự đã trách oan nó?

Nhất thời căn phòng trở nên yên tĩnh.

Tiểu Dĩnh bất an ngồi nhìn bà Trang Mi, thấy bà vẫn giữ im lặng, trong lòng có chút nóng nảy. Suy nghĩ một lát, cô ta chậm rãi bước tới chỗ bà, thấp giọng, làm bộ dáng sắp khóc tới nơi:

"Dì Trang Mi, là con không tốt! Con không nên nhiều chuyện! Con không nên tới thành phố A, làm cho dì phải khó xử, con xin lỗi.."

Vì mấy lời này của cô ta, tâm tư bà Trang Mi bỗng nhiên bị kéo lại, nhớ đến mục đích tới thành phố A lần này, lần nữa lại lạnh giọng:

"Tôi bất kể vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nói chung tiểu Dĩnh chỉ có ý tốt! Đều là do cô! Uống say đến như vậy mới về nhà, thật kỳ cục!"

Nói xong, bà ta xoay người từ ái nhìn tiểu Dĩnh:

"Tiểu Dĩnh à, đi nghỉ ngơi đi con!"

"Dì Trang Mi!" – Tiểu Dĩnh lắc đầu, nụ cười nở rộ trên mặt: "Dì đi tắm trước đi! Con sẽ dọn dẹp chỗ này rồi đến trò chuyện với dì!"

"Được được được!" – Bà Trang Mi thấy cô ta kiên định cũng không phản đối, huống chi, bà nghĩ Diệp Đình Thâm cũng sắp trở về.

Hiểu ý đồ của tiểu Dĩnh, cô ta cười thẹn thùng, còn hiếu thuận chạy vào nhà vệ sinh mở nước sẵn, sau đó mới trở lại phòng khách.

Chính xác mà nói, cô ta đứng trước mặt Lục Khinh Lan lần nữa.

"Cô thấy chưa!" – Tiểu Dĩnh kiêu ngạo hết cằm, không hề để Lục Khinh Lan vào mắt: "Hừ! Dì Trang Mi chỉ tin tưởng tôi, còn cô thì sao, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn tự mình chủ động chia tay Đình Thâm ca ca đi!"

Chủ động chia tay Đình Thâm?

Khẩu khí lớn thật!

Đem bộ dạng đắc ý của cô ta thu vào tầm mắt, Lục Khinh Lan bỗng nhiên nhớ tới lời hôm trước của Lăng Vi.

Đây chính là đối tượng xem mắt mà bà Trang Mi chuẩn bị cho Diệp Đình Thâm?

"Cô cười cái gì?" – tiểu Dĩnh âm thầm quan sát Lục Khinh Lan, đột nhiên thấy khóe miệng của cô cong lên dáng vẻ giễu cợt, trong lòng nổi giận.

"Tôi cười a.." – Kỳ thực Lục Khinh Lan căn bản không hề xem cô ta là gì, bất quá đã chủ động đưa tới cửa, tất nhiên phải thu chút lợi ích, để cho cô thấy rõ ràng nha!

Nghĩ thế, Lục Khinh Lan nhếch môi sâu hơn, kéo dài âm điệu, vô cùng chân thành nói:

"Tôi cười, vì cô chẳng có gì đặc biệt. Đình Thâm ghét nhất chính là loại người như cô a."

"Cô! Cô!" – Tiểu Dĩnh bị tức run lẩy bẩy, định mở miệng phản bác, thính tai nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân.

Cô ta bỗng nhiễn nở nụ cười.

Lấp tức cô ta đẩy bả vai Lục Khinh Lan một cái, sau đó cả người bị ngã ngược về phía sau cửa!

"Áaaa!"

Bị đau, thét lên một tiếng chói tai!

Ngoài cửa.

Ta phải vừa mới chạm vào chốt cửa, Diệp Đình Thâm đã nghe thấy âm thanh trong nhà, đôi mày nhíu chặt vào nhau, không chút suy nghĩ, trực tiếp đẩy cửa vào!

"Khinh Lan!"

Chứng kiến thân ảnh quen thuộc đang lắc lư, Diệp Đình Thâm kinh hoảng, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới phía sau Lục Khinh Lan, ôm cô thật chặt vào lòng:

"Sao vậy? Có sao không?"

"Không có, em không sao!" – Được hơi thở quen thuộc ôm lấy, Lục Khinh Lan lập tức an tâm, liền lắc đầu nhìn anh, bảo mình thật sự không có gì.

"Đình Thâm ca ca.." – Tiểu Dĩnh bị té xuống đất, lộ ra ánh mắt si mê, nhìn chằm chằm vào Diệp Đình Thâm, đầy mong đợi.

"Cô là ai?" – Diệp Đình Thâm nhíu mày, nghe xưng hô này của cô ta, ngàn vạn phần không thích.

"Em, em.." – tiểu Dĩnh kia lập tức đỏ mặt, một giây kế tiếp, lại đổi sắc mặt, nghẹn ngào, suýt chút khóc thành một dòng sông: "Cô ta, cô ta đẩy em, đau.."

"Thật không?" – Diệp Đình Thâm hừ lạnh, ánh mắt bất thiện, nhìn thẳng tiểu Dĩnh, cô ta chột dạ quay đầu chỗ khác: "Khinh Lan, cô ta nói em đẩy cô ta, vậy em qua đẩy một cái đi, như vậy mới hợp lý chứ?"

"Cái gì?" – Tiểu Dĩnh không thể tin được ngẩng đầu, chỉ thấy khóe miệng Lục Khinh Lan mỉm cười, giống như muốn thật sự làm thế, cô ta lập tức đứng lên, vẻ mặt đề phòng, khẩn trương: "Cô, cô đừng qua đây!"

Nói hết lời, cô ta mới nhận ra bộ dạng nhu nhược vừa rồi của mình, nhanh chóng xua tay định giải thích: "Em, em.."

"Đi ra ngoài!" – Diệp Đình Thâm không chút kiên nhẫn xem cô ta diễn trò, không hề khách khí đuổi khách: "Hoặc là cô tự mình ra khỏi đây, hoặc là tôi sẽ gọi bảo vệ! Nhà của tôi, không tới lượt cô gây chuyện!"

Nghe xong lời anh, sắc mặt tiểu Dĩnh lập tức biến sắc, môi không ngừng run rẩy.

"Đã xảy ra chuyện gì?" – Bà Trang Mi nghe được tiếng thét, lập tức ngừng tắm, đúng lúc bước ra đã thấy bóng lưng tiểu Dĩnh kia run rẩy.

"Mẹ." – Diệp Đình Thâm nhàn nhạt kêu bà một tiếng, lúc nghe được tiếng bà, anh cũng đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, trong lòng tức khắc liền nổi giận: "Con bảo cô ta ra ngoài."

"Đình Thâm!" – Thấy con trai mình không vui trên mặt, bà Trang Mi nhất thời không thể tự tin đưa ra quyết định, lúc lâu, chỉ ngượng ngùng nói: "Tiểu Dĩnh là mẹ đem tới, là khách, con không thể làm vậy!"

Bất quá vừa nói xong, bà Trang Mi tự mình thấy nhột.

Tiểu Dĩnh cố ý làm khó dễ Lục Khinh Lan, bà ta có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng bây giờ, Đình Thâm đã trở về, mọi chuyện không thể giống nhau được.

"Mẹ." – Giọng Diệp Đình Thâm kiên định lạ thường: "Nơi nhà là nhà của con và Khinh Lan, mẹ là mẹ của chúng con, mẹ muốn tới ở, chúng con trăm phần chào đón. Cô ta thì khác, chỉ là một người xa lạ, còn ỷ thế cùng mẹ làm chuyện xằng bậy, dù thế nào đi nữa cũng không thể ở lại."

Dừng một chút, anh bình tĩnh lại, nói tiếp:

"Mẹ! Tính khí của con mẹ cũng biết rồi."

Dứt lời, anh không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của tiểu Dĩnh kia, cong người ôm Lục Khinh Lan bế lên, đi vào phòng ngủ.

"Dì Trang Mi, con, con.." – tiểu Dĩnh trơ mắt nhìn Diệp Đình Thâm đi vào, ánh mắt anh chưa từng nhìn tới mình, trong lòng tức muốn chết, lại không dám biểu lộ ra ngoài: "Con sợ.."

Bây giờ, cô ta cũng chỉ có thể dựa vào bà Trang Mi, phải tóm cho chặt! Cô ta cũng không muốn tối nay phải ngủ tại khách sạn!

Huống chi, Diệp Đình Thâm lại mê người như vậy, không được lãng phí cơ hội vô ích!

Càng nghĩ càng thấy đúng, tiểu Dĩnh tự mình hạ quyết tâm, lập tức làm ra bộ dáng đáng thương nhìn bà Trang Mi, muốn dùng khổ nhục kế để đá động bà:

"Dì Trang Mi, vừa rồi con bị chị ta đẩy, còn đau quá, con.."

"Được rồi!" – Trong lòng bà Trang Mi cũng rất phiền não, không kiên nhẫn cắt ngang lời cô ta, những lời vừa rồi của Diệp Đình Thâm không ngừng xuất hiện trong đầu bà, vì thế, bà cũng cảm thấy tiểu Dĩnh này thật không vừa mắt: "Ta sẽ gọi người đặt phòng khách sạn cho con, đưa con tới đó, ngày mai trở về thành phố B!"

"Dì Trang Mi!" – Tiểu Dĩnh không muốn, mạnh mẽ lắc đầu: "Không phải đã nói rằng.."

"Không cần nói nữa."

Tính bà Trang Mi một khi đã quyết định thường rất ít thay đổi. Kế hoạch của bà là dùng chuyện xem mắt này để bức ép Lục Khinh Lan, có thể biểu hiện của nha đầu tiểu Dĩnh kia cũng đã làm cho bà thất vọng, nên không còn giá trị tiếp tục nữa.

Huống chi, con trai bà đã nói như thế, còn có thể để cô ta lại đây hay sao?

Trong phòng ngủ, Diệp Đình Thâm nhẹ nhàng thả cô gái trong lòng xuống giường, không thèm để tâm tình huống bên ngoài.

"Khinh Lan, em uống rượu sao?" – Trong lòng Diệp Đình Thâm khẩn trương đã bình tĩnh trở lại, bất tri bất giác anh ngửi được mùi rượu trên người Lục Khinh Lan, nghĩ lại, mới nhớ ra là vì chúc mừng cùng phòng ban số tạp chí vừa rồi.

"Con sâu rượu.." – Diệp Đình Thâm cưng chìu nhéo nhéo mặt cô, định lên tiếng hỏi chuyện, đột nhiên sắc mặt trở nên nghiêm trọng!