Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 252: Ai nói em không vui?




"Thế nào?" – Thấy người bên cạnh có chút biến hóa, Lục Khinh Lan thuận theo hướng mắt của anh nhìn về phía trước, xem xét qua, cũng hơi ngẩng người.

Cửa nhà họ có một người đứng đó.

Là Lăng Vi.

Cô chưa kịp mở miệng, Lăng Vi đã lên tiếng cướp lời:

"Các người về rồi sao? Tôi đợi lâu rồi a!"

"Có việc ư?" – Lục Khinh Lan bước tới, trong lòng suy nghĩ, có việc cũng là chuyện công việc đi? Hiện tại cả hai cùng công tác dưới một tòa soạn, công việc dù là gì cũng có thể nói ban ngày a, cái này là tới tìm Diệp Đình Thâm thì đúng hơn?

Nghĩ thế Lục Khinh Lan hơi nhíu máy nhìn về phía Diệp Đình Thâm, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy, lí nhí: "Tìm anh đó nha! Còn không mau qua xem?"

Diệp Đình Thâm bật cười, theo thói quen giơ tay sờ sờ đầu nhỏ của cô, giống như đang trả thù cô gái nhỏ của mình dám đẩy mình đi!

Mà Lục Khinh Lan cũng không chịu yếu thế, khiêu khích trừng mắt liếc anh một cái.

Hai người người qua kẻ đáp, dường như quên mất còn có Lăng Vi đứng đó.

"Khụ khụ!" – Lăng Vi lên tiếng cắt ngang, cố ý che miệng cười nói: "Hai người đủ chưa vậy a? Có thể để ý đến cảm thụ của một người FA như tôi không?"

Dừng một chút, không đợi cả hai có phản ứng, Lăng Vi lại nói tiếp:

"Hôm nay tôi đến mời hai người lên chỗ tôi ăn cơm, tôi tự mình xuống bếp chiêu đãi a! Lần trước tại Khu nghỉ dưỡng Vinh Thiển Thủy, Lục Khinh Lan đã từng giúp tôi, tôi cũng hứa rằng xong việc sẽ mời các người ăn cơm, vậy mà lại để kéo dài như thế. Hôm nay cùng ăn, thế nào?"

Lục Khinh Lan không ngờ Lăng Vi vẫn còn nhớ kỹ chuyện này, chỉ là một bữa cơm, ăn cũng xem như xong.

Cô vừa mới chuẩn bị mở miệng, Diệp Đình Thâm đã lên tiếng từ chối trước:

"Không cần đâu."

Nghe giọng anh cự tuyệt, Lăng Vi cũng không xấu hỏ, buông hai tay nói: "Tôi viết các người sẽ nói như vậy. Bất quá tôi còn có việc muốn bàn, vừa ăn vừa trò chuyện đi, được không?"

Cuối cùng cô ta còn nói thêm một câu:

"Chuyện rất quan trọng!"

Chuyện rất quan trọng?

Lục Khinh Lan nghe mấy chữ này xong, nhìn sang chỗ Lăng Vi, thấy trên mặt cô ta là bộ dáng khá nghiêm túc, không giống như giả vờ, trong lòng cô hơi do dự.

Lăng Vi âm thầm quan sát Lục Khinh Lan, vừa thấy dáng vẻ khẽ nhíu mày của cô, liền nói tiếp:

"Với tại tôi cũng sắp dọn nhà rồi, xem như là chúc mừng tôi đi, thấy sao?"

"Cô phải chuyển nhà sao?" – Lục Khinh Lan hỏi.

"Đúng vậy a!" – Nụ cười của Lăng Vi càng thêm tươi sáng: "Dù sao cũng không phải nhà của mình mà!"

"Chúc mừng." – Diệp Đình Thâm ngẫm nghĩ, nói ra hai chữ này, nhưng trên mặt vẫn như cũ, không nhìn ra cảm xúc gì, anh dừng lại mấy giây, nói tiếp: "Bất quá.."

Lục Khinh Lan biết anh muốn nói gì, cô đành mở miệng nói trước anh:

"Vậy tối nay chúng tôi đành phiền cô đi!"

Lục Khinh Lan nghĩ rằng, nếu để Diệp Đình Thâm từ chối lần nữa, Lăng Vi cũng sẽ lại lấy lý do khác tìm tới, đã như thế, không bằng đáp ứng luôn bây giờ, chẳng phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao? Không lẽ lại là Hồng Môn Yến? Còn nữa, tâm tư bên trong của Lăng Vi, cô cũng muốn biết rốt cuộc cô ta muốn làm gì.

Cứ thế, hai người đi theo Lăng Vi lên lầu trên, chính xác mà nói, là nhà của Kiều Chỉ Sam.

Vừa mở cửa, hai mắt Lục Khinh Lan không khỏi phát sáng, ba gian phòng khách trang trí rất thời thượng, rất có phẩm vị, nhìn qua cũng đủ biết người sống rất chút trọng phẩm cách.

Lăng Vi rót ba chén trà, lấy một chén đưa tới trước mặt Diệp Đình Thâm, khóe miệng tươi cười, nói:

"Anh thích nhất uống Thiết Quan Âm, nếm thử xem. Lần trước về nhà, cha bảo em mang đi, biết anh thích nên cũng đem theo, đợi sau đó sẽ đưa cho anh."

Lục Khinh Lan nhìn qua cũng không nói cái gì, tự mình cầm lấy chén trà nhỏ húp một ngụm.

Đây là?

Lục Khinh Lan hơi sững sờ, Thiết Quan Âm An Khê sao?

Vì ông Tô Chi Giang rất thích uống trà, cô từ nhỏ cũng được ông rèn giũa, có biết qua một chút, Thiết Quan Âm là danh trà nổi tiếng nhất thuộc vùng Phúc Kiến – An Khê, nhưng sản lượng sản xuất ra không nhiều, cho nên giá cả cực kỳ đắc đỏ nhiều khi muốn uống cũng cần phải đặt trước mới có thể.

Có thể uống loại trà cao cấp như thế, nhà của Lăng Vi chắc hẳn không tệ rồi.

Đột nhiên, cô nhớ tới lời bà Trang Mi từng nói, con dây của Diệp gia, nhất định phải là hàng môn đăng hộ đối!

Xem xét như thế, Lăng Vi chẳng phải là thích hợp trở thành con dâu môn đăng hộ đối kia hay sao? Lục Khinh Lan cũng không biết tại sao mình lại nghĩ vậy, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ê ẩm, nhìn sang Diệp Đình Thâm, trong mắt có chút u oán.

Diệp Đình Thâm bị ánh mắt của cô làm cho sững sờ, nắm lấy tay cô, buồn cười hỏi:

"Thế nào? Em là người muốn tới nha, giờ lại không vui sao? Nếu không, chúng ta trở về đi?"

"Ai nói em không vui? – Lục Khinh Lan mạnh miệng, kiêu ngạo xoay đầu, không thèm nhìn anh một cái.

Bị bộ dạng của cô chọc vui vẻ, Diệp Đình Thâm cố ý thổi thổi vào tai cô một cái, làm cho cô bị ngứa lên.

Lục Khinh Lan tức giận, lập tức quay đầu muốn trừng mắt anh, lại thấy Lăng Vi đang cầm nồi đất đứng trong bếp nhìn mình, trên mặt không chút lúng túng, ngược lại còn cười ôn hòa, giọng điệu hòa nhã:

" Canh xong rồi, đến ăn cơm đi! Mau qua nếm thử tài nghệ của tôi xem! "

Trên bàn ăn chỉ là bốn món ăn, một món canh đơn giản, sắc, hương, vị, đều tốt.

Khoai tây chiên, bò chua cay, bánh mật sườn heo, xà lách sốt dầu hào, canh móng heo hầm nấm đông cô. Đều là.. món mà Diệp Đình Thâm thích ăn.

Lục Khinh Lan nếm thử, rất vừa miệng, rất đáng khen. Nhưng, cô tinh tế nhai một miếng lại phát hiện, hương vị món ăn rất quen thuộc, giống như đã từng nếm qua rồi.

Ở đâu, ở đâu?

Lục Khinh Lan không nhịn được ngẫm nghĩ.

Cuối cùng nhớ ra, mùi vị kia, cùng với đồ ăn mà Diệp Đình Thâm xuống bếp, hương vị lại giống nhau như đúc!

Khó trách, tại sao cô lại cảm thấy quen thuộc, bởi vì hương vị đó mỗi ngày cô đều được ăn, sao lại có thể không nhận ra?

Thế nhưng, tại sao lại có thể như vậy?

" Thế nào? Không hợp khẩu vị của cô sao? "– Thấy Lục Khinh Lan đặt đũa xuống, đáy mắt Lăng Vi hiện lên một tia khinh thường, còn có đắc ý, nhưng trên mặt vẫn lộ ra dáng vẻ quan tâm:" Không ngon bằng Diệp Đình Thâm làm phải không? "

Cô ta cố ý nhấn mạnh mấy chữ" Diệp Đình Thâm ".

" Không phải, hương vị rất ngon! "– Lục Khinh Lan lắc đầu, kiềm chế khó chịu trong lòng, khóe miệng vòng ra nụ cười, tùy tiện lấy cớ:" Tôi nghĩ nên uống canh trước. "

Nói xong cô bưng chén lên, chuẩn bị lấy thìa.

Diệp Đình Thâm tự nhiên đón lấy chén của cô, thay khô múc nửa chén canh, ngữ khí cưng chiều:

" Đây, uống đi! "

Dừng một chút, Diệp Đình Thâm ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Vi, trong vắn không còn tình ý vừa rồi, nói ra chỉ có lạnh nhạt, không có chút phần tình cảm, thậm chí lắng nghe, cũng có thể phát hiện một tia mất kiên nhẫn:

" Cô nói có chuyện muốn nói cho chúng tôi biết, là chuyện gì? "

Thấy được sự tương phản của anh, trong lòng Lăng Vi đắng chát, tay đặt dưới bàn nắm chặt lại, cả móng tay cắm chặt vào da thịt cũng không hay.

Lăng Vi nhanh chóng che giấu sự không cam lòng, cô ta mới mở miệng:

" Chuyện thứ nhất, tôi sẽ anh tôi nói, tháng sau sẽ có Bí Thư Thị Ủy mới đến nhậm chức, nghe nói cũng là một người khó đối phó, anh hãy cẩn thận một chút. "

Lục Khinh Lan nhìn thấy lo lắng trong mắt Lăng Vi, không khỏi tò mò, hỏi:

" Bí Thư Thị Ủy rất lợi hại sao? "

Lục Khinh Lan không quên Lâm Bí Thư trước đây từng có ý định muốn kéo Diệp Đình Thâm xuống đài, cô cũng biết trong quan trường chuyện này xảy ra rất bình thường, nhưng cô vẫn sẽ lo lắng cho Diệp Đình Thâm.

" Tôi cũng không rõ lắm. Nghe nói là họ Hạ. "– Lăng Vi dừng lại, cô ta tin tưởn Diệp Đình Thâm sẽ biết, không cần chính mình nói quá rõ, nói nhiều ngược lại không tốt.

Lục Khinh Lan nhìn ra dáng vẻ không nói hết của Lăng Vi, không khỏi quay sang Diệp Đình Thâm.

Biết Lục Khinh Lan lo lắng, Diệp Đình Thâm mỉm cười với cô, ra hiệu không có việc gì, họ Hạ sao? Nếu như anh đoán không sai, anh nghĩ chắc là người kia, không ngờ vậy mà được điều đến thành phố A.

Thu hồi suy nghĩ, anh nói tiếp:

" Cảm ơn, tôi biết rồi. Còn việc gì nữa không? "

" Còn một việc nữa.. "– Lăng Vi đặt đũa xuống, giống như bất an nhìn Lục Khinh Lan một cái, định nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm nói ra:" Diệp bá mẫu vẫn đang tìm người xem mắt cho anh, đoán chừng mấy ngày nữa sẽ tới, anh định thế nào? "

Ra mắt?

Vừa nghe đến hai chữ này, trong lòng Lục Khinh Lan lại ăn liên hoàng đắng chát, cảm thấy dường như bị một tảng đã lớn chặn trong lòng, rất buồn bực. Cô không rõ, lần trước trở về nhà thương lượng chuyện đính hôn, bà Trang Mi cũng không phản đối, tại sao sắp đính hôn rồi còn bày ra một màn như vậy?

Bà ấy vẫn không muốn mình trở thành con dâu của Diệp gia hay sao?

Lúc này Lục Khinh Lan căn bản đã quên, nếu như một người không thích mình, dù trong mắt người khác mình có tốt đến đây, cũng đều vô dụng. Không thích chính là không thích, nói nhiều như vậy làm gì.

Càng nghĩ càng buồn bực, khẩu vị uống canh của Lục Khinh Lan cũng không có, nghĩ lại một chút, tại sao Lăng Vi lại biết chuyện này, còn nói ra với mình?

Bất quá, cô không ngờ tới, Diệp Đình Thâm cũng suy nghĩ, trầm tư một phen, anh liền có đối sách.

Buông đũa buống, lấy tay nắm bàn tay cô gái nhỏ bên cạnh, đặt trong bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi:

" Đừng đoán mò! Em không tin anh sẽ xử lý thật tốt hay sao? "

Nghe xong, Lục Khinh Lan ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thẳng vào đôi mắt đầy thâm ý của Diệp Đình Thâm, trong đó vẫn chứa đựng sự kiên định quen thuộc.

Không phải cô không tin anh, chỉ là nhất thời cảm thấy không thoải mái mà thôi.

Nhưng cô cũng không muốn làm anh lo lắng, liền cong cong môi cười nói:

" Em không sao a! "

Lăng Vi nhìn điệu bộ thì thầm không xem ai ra gì của họ, khóe miệng bất giác cong lên một tia trào phúng, cũng lập tức nhanh chóng tiêu tán đi.

Giống như bất chợt nhìn thoáng qua Lục Khinh Lan, Lăng Vi lên tiếng cắt ngang bọn họ:" Thật ngại quá, có phải tôi nói chuyện này không đúng lúc không? "

" Không phải. "– Diệp Đình Thâm nhàn nhạt trả lời, vẫn không chút cảm xúc:" Vẫn phải cảm ơn cô đã nói cho chúng tôi biết. Cũng cảm ơn tối nay đã chiêu đãi chúng tôi, bất quá, chúng tôi cũng nên về rồi. "

" Ăn chưa xong đã về rồi sao? "– Nụ cười trên mặt Lăng Vi có chút khó khăn, không nhịn được siết chặt đũa:" Anh nhìn xem, một mình em cũng không ăn hết đâu! Đây đều là những món anh thích ăn a! "

Nói đến cùng, vẫn mang theo một tia thỉnh cầu.

Diệp Đình Thâm từ đầu đến cuối đều không cho Lăng Vi một sắc mặt tốt, thần sắc chỉ nhu hòa trước một mình Lục Khinh Lan. Nghĩ đến đây thôi, Lăng Vi sợ rằng mình sẽ không nhịn được mà mất khống chế.

" Không cần. "– Diệp Đình Thâm lắc đầu, nhìn Lăng Vi tựa như người xa lạ, sau đó ôm Lục Khinh Lan đứng lên:" Thật ra trước khi về đến nhà chúng tôi cũng đã ăn xong rồi, cảm ơn hảo ý của cô. Chúng tôi đi trước, tạm biệt."

Lúc này Lục Khinh Lan mới tỉnh thần lại, nhớ đến lời vừa rồi của Lăng Vi, liền ngượng ngùng xoay người.

Chỉ bất quá, Lục Khinh Lan chưa kịp xoay người, phía sau đã truyền đến một âm thanh thật lớn.

Ầm!