"Lục tiểu thư, nghe nói cô sẽ gia nhập Thụy Thượng, là thật sao?"
"Lục tiểu thư, nếu đã muốn gia nhập Thụy Thượng, tại sao lại muốn từ bỏ cúp Thụy Thượng Chi Vận? Chuyện này có liên quan gì?"
"Lục tiểu thư, nghe nói chiêu này cô 'lấy lui làm tiến', ép Thụy Thượng mời cô gia nhập, là như vậy phải không?"
"Lục tiểu thư, có phải những chuyện đó đều như lời đồn không? Có thể giải thích thêm một chút hay không?"
"Lục tiểu thư.."
Đủ loại vấn đề không ngừng bị ném ra, Lục Khinh Lan bị tầng tầng phóng viên bao lấy, tách tách, tiếng máy ảnh vang lên bên tai không ngừng, rất rõ ràng không cho cô cơ hội thoát khỏi.
Thật ra, Lục Khinh Lan đã bất ngờ, có chút không rõ, loại nhân vật tầm thường như mình, so với ai cũng không bằng, vậy mà nhiều lần lại bị phóng viên để mắt tới, tình huống như vậy là sao? Vả lại, chuyện cô đồng ý công tác tại Thụy Thượng, sao lại có thể xôn xao, sùng sục như thế?
Trong lúc hoảng hốt, phóng viên đặt câu hỏi lại nhiều như sấm, micro cứ liên tục đưa tới chỗ cô, quả thực cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Ngay tại lúc cô sắp không chống đỡ nổi, đột nhiêm cảm giác lòng bàn tay trở nên ấm áp, sau đó lại rơi vào vòng tay kia, hơi thở quen thuộc lập tức bao phủ toàn thân, làm cho cô an tâm trở lại.
Sau đó, âm thanh trầm thấp dễ nghe vang lên:
"Đơn giản mà nói, là vì Hướng lão tiên sinh quý người tài, cũng không phải như mọi người nói khoa trương như vậy đâu."
"Diệp thị trưởng?" – Có nữ phóng viên nghẹn ngào khẽ gọi, mang theo một tia xấu hổ, giật mình.
Diệp Đình Thâm cười ôn nhuận trên môi, vừa thành thạo ôm lấy ei Lục Khinh Lan, nhìn người phóng viên vừa rồi gật đầu, ra hiệu: "Thật ngại quá, phu nhân nhà tôi vừa xuất viện, cần nghỉ ngơi thật tốt, xin phép nhường đường."
Dừng một chút, anh quét mắt nhìn những người khác, nói tiếp:
"Về phần vấn đề của mọi người, tôi đã trả lời thay phu nhân tôi rồi."
"Nhưng Diệp thị trưởng, tôi còn có vấn đề." – Lần này đến lượt một phóng viên hơi đứng tuổi, bộ dáng không giống người khác, mặc dù người khác đã nhắc đến thân phận hai người, hắn ta cũng không sợ, trên người mang theo nhiệm vụ tới, sao có thể lùi bước không công?
Nghĩ đến chuyện này, hắn ta lập tức chen tới, hô to:
"Vừa rồi chỉ là lời một phía của Diệp thị trưởng, Lục tiểu thư từ đầu đến giờ vẫn không nói chuyện, có phải vì cắn rứt lương tâm, cho nên không dám mở miệng hay không? Chẳng lẽ sự thật đúng như lời đồn, Lục tiểu thư từ bỏ Thụy Thượng Chi Vận cũng chỉ là biểu lộ phong thái, sau đó lại càng chiếm được lợi thế, dễ dàng tiến vào Thụy Thượng?"
Lúc hắn vừa mở miệng, ánh mắt tất cả phòng viên đều "bá khí", tập trung vào Lục Khinh Lan, nhưng lại e ngại thân phận thị trưởng của Diệp Đình Thâm, cuối cùng vẫn không dám mở miệng, nhưng trong lòng quả thực rất kích động, máy chụp ảnh đã chuẩn bị sẵn sàng, rất sợ bỏ lỡ một tin tức lớn gì đó.
Nếu như vừa rồi Diệp Đình Thâm mang theo ý cười đáp lời, hiện tại, đáy mắt anh lại chiếu ra một tia băng lãnh, anh âm thầm liếc mắt thẻ công tác trước ngực của người phóng viên kia, nhớ kỹ tên gọi, đơn vị công tác của hắn.
Trong lúc anh chuẩn bị mở miệng lần nữa, cô gái nhỏ trong ngực đã bước lên phía trước, thanh âm vẫn êm tai như cũ, nhưng những người biết rõ cô, đều thấy rõ trong đó đã ẩn chứa không còn kiên nhẫn:
"Các vị bằng hữu phóng viên, thật sự đã quá để mắt đến tôi rồi. Ngay cả công việc của tôi cũng quan tâm kỹ tới vậy, cảm ơn mọi người. Chỉ là, vừa nãy cũng đã nói xong, mọi chuyện không hề khoa trương như lời mọi người. Dù sao, trong vòng thi tuyển, tôi cũng chỉ là một tân binh, Hướng lão tiên sinh cho tôi một cơ hội học tập để cải thiện, lý do là vậy thôi."
Thái độ Lục Khinh Lan không hề ngạo mạn, đứng ở đó nói ra một chuyện vô cùng bình thường.
Ngoại trừ người phóng viên vừa rồi, tất cả tính toán trong lòng người khác, thứ gọi là tin tức tất yếu có để tiếp tục hay không.
Trầm mặc mấy giây, có vài phóng viên đã chậm rãi lùi về sau một chút.
Diệp Đình Thâm sắc bén, lập tức phát hiện ra động tác của bọn họ, không khỏi nhếch miệng, cô gái nhỏ của anh thật sự rất lợi hại.
Lấy giọng một tiếng, Diệp Đình Thâm khôi phục lại dáng vẻ ôn nhuận nhìn về đám người phía trước, chỉ là hai đầu lông mày có chút lo lắng, nói:
"Các vị, phu nhân tôi không tiện đứng lâu, cần phải về nghỉ ngơi."
Giống như phối hợp lời anh nói, Lục Khinh Lan ho khan vài tiếng bước theo, làm cho thân thể có chút không khỏe, yểu xìu bước tới.
Vì thế nên không còn phóng viên nào dám cản trở, càng không nhao nháo lên, lập tức tránh ra.
Nhưng trong số đó, cũng không có người phóng viên khơi màn lúc nãy.
Chỉ thấy tròng mắt hắn nhanh chóng thay đổi, một tia đắc ý bước tới, chặn đường hai người họ, lần nữa hô lên:
"Lục tiểu thư, tôi còn một vấn đề cuối cùng! Nghe nói tiểu hoa đán Giang Nhiễm Nhiễm có cô là bạn thân duy nhất, có tin tức cho rằng, cô ấy chưa kết hôn mà đã có con, chuyện này cô có biết hay không? Cha của đứa trẻ rốt cuộc là ai? Nghe nói cô ấy và Cố đạo diễn – Cố Lăng Tu đã chia tay, là thật sao? Có thể hé lộ chút tin tức hay không?"
Lục Khinh Lan đang khăng khăng chuẩn bị rời đi, lại nghe người này đặt câu hỏi lần nữa, sắc mặt trong nháy mắt liền trầm xuống, cũng may, cô đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, cô bình tĩnh đáp:
"Dao ngôn chỉ vu trí giả* ! Còn nữa, có phải chia tay hay không cũng là chuyện đời tư của người khác, tôi không trả lời thay cho Nhiễm Nhiễm bất cứ chuyện gì."
(*Nguyên văn là 谣言止于智者 - "Dao ngôn chỉ vu trí giả" nguyên gốc là "Lưu ngôn chỉ vu trí giả", là thành ngữ, trong "Tuân Tử - Đại lược" nói rằng: "Lưu hoàn chỉ vu âu du, lưu ngôn chỉ vu trí giả."
Có nghĩa là lời đồn vô căn cứ, truyền đến tai những người biết suy nghĩ thì không lưu lại dấu tích gì. Đã gọi là tin đồn thì không cần phải phân tích thêm)
Nói xong, Lục Khinh Lan mặc kệ người phóng viên kia còn có vấn đề gì, được Diệp Đình Thâm che chở, nhanh chóng bước lên xe rời đi.
Mãi đến khi lái xe được một đoạn đường, từ kính chiếu hậu, cô có thể nhìn thấy đám phóng viên vẫn không chịu tản đi, ngược lại là vây quanh người phóng viên kia, hỏi thăm điều gì đó, không cần đoán cũng biết, chắc chắn là chuyện của Giang Nhiễm Nhiễm.
Chuyện Giang Nhiễm Nhiễm mang thai có thể nói không có người ngoài biết chuyện, quan hệ trước đó với Cố Lăng Tu vẫn chưa xử lý xong, Giang Nhiễm Nhiễm cũng không có ý định công bố chuyện này, cho nên lúc bị người phóng viên kia hỏi tới, Lục Khinh Lan liền nghi ngờ.
"Em muốn gọi điện thoại cho Giang Nhiễm Nhiễm sao?" – Diệp Đình Thâm thấy động tác sờ sờ điện thoại của cô, cười, nói: "Anh đã nói với Cố Lăng Tu, chuyện này để cậu ta giải quyết đi."
Lục Khinh Lan không chút suy nghĩ, trực tiếp trả lời:
"Nhưng em vẫn lo cho Nhiễm Nhiễm a.."
Nghe xong, Diệp Đình Thâm sờ một tay lên đầu nhỏ của cô, lúc này mới giải thích:
"Chuyện này dù sao cũng có liên quan tới Cố Lăng Tu, hoằ nói là chuyện xảy ra của bọn họ, nếu như Cố Lăng Tu thật lòng muốn ở bên cạnh Giang Nhiễm Nhiễm, tất nhiên cậu ta sẽ có thể xử lý phiền phức. Chuyện của bọn họ, từ đầu đến cuối đều nên tự mình giải quyết. Thử nghĩ xem, nếu như Giang Nhiễm Nhiễm gặp phải chuyện gì, em cũng là người xông lên trước tiên, em sẽ an tâm giao Giang Nhiễm Nhiễm cho Cố Lăng Tu sao? Vả lại, Giang Nhiễm Nhiễm sẽ yên tâm đối với Cố Lăng Tu không? Cho nên, chuyện này em không cần phải để ý tới, được chứ?"
"Còn nữa." – Dừng trước đèn đỏ, Diệp Đình Thâm nghiêng người sang nói tiếp:
"Cô ấy là người trong giới giải trí, những chuyện này xảy ra khá phổ biến, là một minh tinh, chuyện gì cũng đều phải dựa vào cái nhìn của địa chúng. Dù gì, bên cạnh cô ấy vẫn còn ekip toàn đội, lại có em là bạn thân, lúc cô ấy cần thì em có mặt là được rồi, có hiểu không?"
"Em hiểu rồi." – Lục Khinh Lan cau mày, suy nghĩ thêm, gật gật đầu, nhưng hai tay cô vẫn đang siết chặt, cho thấy vẫn còn lo lắng.
Diệp Đình Thâm bật cười lắc đầu cũng không nói nhiều. Trùng hợp lại có cuộc gọi đến, vừa nhìn màn hình báo số gọi là Từ Thừa, anh nheo mắt lại:
"Đã tra được?"
Từ Thừa có chút hổ thẹn trả lời:
"Thị trưởng, tôi điều tra được sáng nay, Tạp Chí Tinh Hoa nhận được một thư nặc danh, báo về tin tức liên quan đến Giang tiểu thư, còn có tin tức muốn gia nhập Thụy Thượng của Diệp phu nhân. Những truyền thông khác lúc hay tin, cũng chỉ đến lấy tin tức. Kẻ chủ mưu sau lưng quả thực cẩn trọng, nhất thời không điều tra được gì.
Diệp Đình Thâm trầm ngâm một hồi mới lên tiếng:
" Đem sự tình điều tra báo cho Cố Lăng Tu một chút, để cậu ta xem qua. "
" Được. "
" Những hoài nghi của phóng viên hôm nay, sao lại xuất hiện trùng hợp đến vậy? "– Thấy anh cúp điện thoại, Lục Khinh Lan liền hỏi, trong đầu hồi tưởng lại tình huống vừa rồi.
" Ừm. "– Diệp Đình Thâm gật đầu, khởi động xe, mắt không chớp nhìn về phía trước, nói:" Anh có cảm giác, người đứng sau không chỉ nhắm vào em mà còn nhắm vào Giang Nhiễm Nhiễm. Quan hệ của Từ Thừa có hạn, anh để cho Cố Lăng Tu đi thăm dò. Bất luận là ai, anh cũng sẽ không để bọn họ làm tổn thương em. "
Nghe lời anh nói, nghĩ đến vừa rồi anh xuất hiện kịp thời, Lục Khinh Lan khẽ nhếch miệng lên, lộ ra điệu bộ rất cao hứng, hai má lúm đồng tiền ẩn hiện hai bên, làm cho người khác có nhìn cũng không rời mắt.
" Đúng rồi, Đình Thâm. Báo cáo kiểm tra sức khỏe hôm nay khi nào thì có a, để em sắp xếp đi lấy. Em thấy bệnh viện cũng cách Tòa Tạp chí Thụy Thượng không xa. "
Giống như một đứa nhỏ đang vuốt vuốt đồ trang sức nhỏ trong xe, Lục Khinh Lan ngẫm nghĩ một lát, nói ra nghi hoặc trong lòng mình:
" Trước đây em cũng từng làm kiểm tra sức khỏe rồi a, nhưng sao em cảm thấy lần này có hơi rườm rà, mà lúc cuối cùng bác sĩ kiểm tra cho em, cứ cảm thấy ánh mắt nhìn em có chút kỳ quái! "
Diệp Đình Thâm giật mình, một giây sau anh nắm chặt tay lái, giống như trước, đáp:
" Vì là Ngô viện trưởng an bài, nên sẽ kỹ lưỡng hơn một chút. Báo cáo cũng chưa nói khi nào có, để anh đi lấy cũng được. "
" Được rồi. "– Lục Khinh Lan nghe anh nói thế cũng không kiên trì thêm, tùy tiện hàn huyên vài chuyện khác, rất nhanh xe đã về đến nhà.
Khoảng cách đến lúc báo danh Thụy Thượng còn ba ngày, Lục Khinh Lan định thừa dịp còn mấy ngày nghỉ ngơi thật kỹ một phen.
Thời gian trôi đi, nhanh chóng đã đến thứ hai.
" Em đến rồi. "– Thấy sự kiên trì muốn đưa mình đi làm của Diệp Đình Thâm, trong lòng Lục Khinh Lan cảm thấy rất ngọt ngào, cô liền nâng khuôn mặt tuấn tú của anh lên xoa bóp, cười nói:" Đình Thâm, em xuống xe trước đây. "– Nói xong định buông tay ra.
Không ngờ Diệp Đình Thâm lại tóm chặt lấy tay mình, triển khai một nụ cười mê người, âm thanh tràn đầy mị hoặc:" Mới vậy đã muốn đi rồi sao? Có phải Khinh Lan đã quên thứ gì rồi không? "
Dù là mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, Lục Khinh Lan cũng không hình thành miễn dịch, cô liền đỏ mặt, mất hết tiền đồ, ngốc ngốc hỏi:" Em quên cái gì chứ? "
Khóe miệng của Diệp Đình Thâm khẽ cong, chỉ chỉ tay vào mặt mình, sau đó ánh mắt lại dừng trên đôi môi đỏ hồng của cô, ra hiệu, tự em nhìn xem quên cái gì.
Thì ra là cái này.
Lục Khinh Lan hiểu được, mặt càng đỏ hơn, nhìn thấy bốn phía không có ai, nhanh chóng dùng môi xẹt tới.
" Được chưa? "– Lục Khinh Lan mỉm cười một cái, lại lườm anh.
Diệp Đình Thâm chớp chớp mắt, bờ môi xinh đẹp nói ra hai chữ:
" Chưa được! "
" Anh!.. Ưʍ.. ưm! "– Lục Khinh Lan còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy khuôn mặt thanh thoát của anh phóng đại trong tầm mắt, ngay sau đó hô hấp bị người kia đoạt đi.
Cho đến khi Lục Khinh Lan cảm thấy sắp không thở nổi, Diệp Đình Thâm mới buông tha cô, lại không ngừng nhìn lên cánh môi cô liếm một chút, sau đó trầm thấp cười nói:" Sau này đừng quên như thế, nhớ chưa? Được rồi đó, em đi làm đi."
Lục Khinh Lan kiêu ngạo nguýt anh một cái, hít sâu một hơi, tâm tình bình phục lại mới lấy túi xách của mình mở cửa xuống xe.
Không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bị người trước mặt làm cho giật mình kêu lên!