Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 24: Khinh lan, có nhớ anh không? (1)




“Em… em…” Lục Khinh Lan tựa lưng vào cửa xe, lúng túng không dám nhúc nhích.

Rõ ràng thời tiết tháng tư không quá nóng nhưng cô lại bị đổ rất nhiều mồ hôi, thậm chí còn cảm thấy không thở được.

Cô chợt nhớ đến khung cảnh ngày hôm đó, rồi so sánh với tình huống bây giờ, cũng không khác mấy.

Diệp Đình Thâm nhìn cô, có vẻ tâm trạng rất tốt.

Lúc cô sắp khóc không ra nước mắt thì ánh nhìn trước mắt đột nhiên tối sầm lại, khuôn mặt tuấn tú của Diệp Đình Thâm đột nhiên đến gần.

“Khinh Lan, có nhớ anh không?”

Diệp Đình Thâm áp sát tai cô, nhỏ giọng.

Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân Diệp Đình Thâm cũng sửng sốt một chút. Hai người rõ ràng chỉ mới xa nhau một ngày, nhưng ở trong lòng anh, một ngày này dài tựa như một năm.

Cố Lăng Tu từng nói rằng Lục Khinh Lan chính là độc dược của Diệp Đình Thâm.

Cậu ta nói đúng.

“Chú… không, không, Diệp Đình Thâm, cháu...” Hai người gần nhau như vậy khiến đầu óc Lục Khinh Lan hoàn toàn rối loạn, cô lắp bắp nói.

Tuy nhiên, cô cảm thấy có chút bi ai, mỗi một chứ nói ra càng làm anh đến gần hơn.

Lúc này, cô đã chạm đến chóp mũi của anh.

“Diệp Đình Thâm, chú...”

Ngay lúc Lục Khinh Lan vô cùng lo lắng, đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên, đúng lúc cho cô cái cớ, thế là cô tỏ ra thản nhiên, giả vờ nói:

“Em nghe điện thoại đã.”

Diệp Đình Thâm cười thầm một tiếng, nhìn cô thật lâu, cuối cùng cũng ngồi thẳng người lại, trở lại chỗ của mình.

Điện thoại ở trong túi xách, Lục Khinh Lan trượt tay, bối rối làm rơi xuống. Đỏ mặt vội cúi xuống nhặt nhưng cái đầu nhỏ lại vô tình va phải…

"A..."

"Phốc..."

Lục Khinh Lan đau đớn trừng mắt nhìn anh, lẩm bẩm nói: “Cái tên hạnh tai lạc họa! (cười trên nỗi đau của người khác)”

“Này...” Vội vàng ổn định lại, Lục Khinh Lan không nhìn xem ai đang gọi tới.

“Lan Lan? Con đang ngồi trong xe sao?”

Câu này lập tức khiến cô tỉnh hẳn, vô thức nhìn ra bên ngoài.

Ôi trời ơi!

Là mẫu thân đại nhân Lục Mẫn Hoa, đang đứng ở đầu cầu thang cách đó vài bước, cầm di động gọi cho cô!

Lục Khinh Lan lúng túng vạn phần, đáp:

“Mẹ... con... con ở đây...”

“Ừm, vậy mau xuống xe đi, hai đứa vào nhà đi.”

Cúp điện thoại, Lục Khinh Lan giống như trái cà tím, không còn chút tinh thần.

“Sao vậy?” Diệp Đình Thâm vừa xoa xoa vết đụng đầu trên đầu nhỏ của cô vừa cười hỏi. Chỉ là trong nụ cười này, cô gái nhỏ Lục Khinh Lan của chúng ta không nhìn ra được phần đắc ý.

“Cái gì mà sao! Mau vào nhà với cháu!” Như một đứa nhỏ, Lục Khinh Lan đưa tay mở cửa trước bước xuống xe, bĩu môi bước ra, không thèm nhìn lại.

Đương nhiên, cô cũng nhớ nụ cười gian xảo trên khuôn mặt Diệp Đình Thâm.

Sau đó một ngày, anh mới nói cho cô biết, lúc đó đã nhìn thấy mẹ cô bước ra, nhưng lại cố ý làm ra những hành động mập mờ, nghe xong thật là tức giận!

“Anh, hôm nay không đến công ty sao?” Vừa vào cửa, Lục Khinh Lan thấy Tô Viễn đang ngồi trên sô pha, thản nhiên lật xem tạp chí.

“Ừm, hiếm khi tự cho mình một kỳ nghỉ.” Trong nháy mắt, Tô Viễn tràn đầy ý cười nhìn cô, đột nhiên bị đông cứng lại khi nhìn thấy Diệp Đình Thâm bước theo sau.

Lễ phép gật đầu, hai người xem như chào hỏi nhau.

“Vào rồi à?” Lục Mẫn Hoa từ trong phòng bếp đi ra, trên tay mang theo mớ đồ ăn được bọc lại, vẻ mặt rất bình tĩnh, “Đình Thâm, qua đây, chúng ta nói chuyện một lát.”

“Dạ.” Diệp Đình Thâm cười gật đầu, đặt vài thứ đang cầm trên tay xuống bàn trà, sau đó đi vào bếp, đóng cửa lại.