Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 227: Phỏng vấn




Khóe miệng Lục Khinh Lan hiện lên ý cười nhàn nhạt, cô gật đầu, chào hỏi đơn giản:

"Ừm, thật trùng hợp."

"Tôi có quấy rầy hai người không?" – Lăng Vi vừa cầm đĩa thức ăn vừa tự nhiên nói chuyện: "Tôi có hẹn làm phỏng vấn ở đây, còn hai người? Đến nghỉ ngơi à?"

"Đúng vậy, nhân lúc rảnh rỗi đến đây thư giãn!"

Vừa nghe đến hai chữ phỏng vấn, Lục Khinh Lan hơi sững sờ, trong lòng có chút ngưỡng mộ.

Từ đầu đến cuối Diệp Đình Thâm không rời mắt khỏi cô, cho dù Lăng Vi bước tới, anh cũng chỉ nhướng mí mắt một cái, động tác nhỏ này của Lục Khinh Lan làm sao anh không nhìn thấy được.

"Ăn nhiều một chút." – Diệp Đình Thâm kẹp một miếng đồ ngọt nho nhỏ gắp vào đĩa cho Lục Khinh Lan, nhanh chóng đổi đề tài: "Ăn no rồi chúng ta còn đi tiếp."

Từ lúc nhìn thấy Diệp Đình Thâm trong đại sảnh, ánh mắt Lăng Vi vẫn dán trên người anh, nhưng cô ta vạn lần không nghĩ tới, Diệp Đình Thâm chưa từng nhìn cô dù chỉ một điểm.

Diệp Đình Thâm, anh thật sự bảo vệ Lục Khinh Lan, coi em như người tàn hình hay sao?

Nắm chặt cái nĩa trong tay, thâm tâm của Lăng Vi tựa như đang bị hàng vạn kim châm đâm tới, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười vui vẻ.

Cô ta đứng thẳng người, cố gắng nói chuyện thật bình thường:

"Tôi dùng xong rồi, còn phải trở về chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn, hai người từ từ ăn."

Sự tới lui ngẫu nhiên của Lăng Vi cũng không làm ảnh hưởng đến cả hai.

Ngồi một hồi lâu, chợt nhớ rằng quên đem theo máy ảnh, hai người mới đứng lên trở về phòng.

Vừa lúc đi ngang qua một gian phòng đang mở cửa, đột nhiên nghe thấy một trận hoảng hốt kêu lên.

"Lăng chủ biên, chị sao thế? Đau ở đâu?"

Lục Khinh Lan nhạy cảm, lập tức biết rằng người kia là Lăng Vi, đang định mở miệng hỏi thăm, lại nghe được tiếng thủy tinh rơi xuống đất, sau đó còn có tiếng la lớn vang lên.

Thuận thế nhìn lại, đã thấy Lăng Vi ngã trên mặt đất, bên cạnh là cô trợ lý nhỏ, tay chân luống cuống.

Lục Khinh Lan nhanh chóng đi vào, lúc này mới phát hiện Lăng Vi ôm bụng, dáng vẻ rất đau đớn, trên mặt còn nổi lên nhiều nốt mụn màu đỏ, xem kỹ mới có thể thấy rõ.

"Chắc là dị ứng rồi."

Diệp Đình Thâm bước theo sau, xem xét sơ bộ liền phán đoán được, trước kia anh từng công tác trong quân ngũ, tình huống này cũng đã từng trải qua vài lần.

Lập tức không nói hai lời, anh bước tới điện thoại của khách sạn bấm gọi, anh nhớ rõ nơi này cũng có bố trí sẵn nhân viên y tế.

Lúc bọn họ đến nơi, kiểm tra một chút, quả thật là dị ứng. Hỏi thông tin, mới biết sáng nay đã ăn trúng vài thứ.

Họ lấy thuốc cho Lăng Vi uống, tình trạng mới đỡ hơn một chút.

Bất quá, sắc mặt thật sự khó coi, thậm chí ngay cả giơ tay lên cũng không còn sức.

Thấy mọi thứ đã xong, Lục Khinh Lan định bước ra ngoài, nào ngờ bị gọi lại:

"Lục Khinh Lan! Tôi nghĩ tôi cần cô giúp một chuyện." – Lăng Vi cắn môi, tức tốc mở miệng: "Bộ dạng tôi như vầy, e rằng không thể tham gia phỏng vấn được rồi. Ở nơi đây, người quen với việc phỏng vấn cũng chỉ có mình cô, cô có thể thay tôi làm việc này không?"

"Tôi?" – Lục Khinh Lan nghi ngờ dừng bước, đối diện với ánh mắt khẩn cầu của Lăng Vi, suy nghĩ một chút, cô từ chối: "Thật xin lỗi, tôi không phải nhân viên thuộc tạp chí của cô, tôi không giúp được. Cô có thể gọi về báo bọn họ cho người tới là được."

Lục Khinh Lan biết rõ Lăng Vi hiện tại là chủ biên của Tạp chí Thụy Thượng tại thành phố A, mà chuyện ở Thụy Thượng, cô thật sự không muốn nhúng tay vào. Dù sao đoạn thời gian trước cô cũng là người chủ động cự tuyệt cúp quán quân, huống chi, cô cùng Lăng Vi cũng không quen thân đến mức phải giúp cô ta xử lý công việc.

Nói Lục Khinh Lan lạnh lùng cũng tốt, không có tình người cũng được, cô vẫn cảm thấy người giúp Lăng Vi không nhất thiết phải là chính mình.

Lăng Vi biết rõ Lục Khinh Lan sẽ nói như thế, cô ta vội vàng ngồi dậy, sắc mặt đỏ bừng nói tiếp:

"Nhưng hiện tại không kịp nữa rồi. Chỉ còn hai mươi phút nữa là bắt đầu, nếu phái người khác đến thì không đủ thời gian. Lục Khinh Lan, cô có thể giúp đỡ lần này không? Trợ lý của tôi đã gọi điện báo cho Tần tổng rồi, xem như, cô nể mặt Tần tổng lần này được không?"

Nhắc tới tên Tần Tân, Lục Khinh Lan muốn từ chối cùng khó lòng mở miệng.

Lúc này, Diệp Đình Thâm cầm điện thoại bước tới, nhẹ giọng nói:

"Tần Tân muốn nói vài câu với em." – Dừng một chút, anh nói tiếp: "Nếu như không muốn nghe, anh sẽ thay em trả lời cậu ta, không cần phải miễn cưỡng."

"Không cần đâu." – Lục Khinh Lan bất đắc dĩ lắc đầu, cầm lấy điện thoại mà Diệp Đình Thâm đưa cho, lặng lẽ đáp: "Em ra ngoài nghe."

Lát sau, cô trở lại căn phòng, trên mặt không biểu hiện cảm xúc gì:

"Đưa bản thảo phỏng vấn cho tôi đi, tôi cần xem qua một chút. Phiền cô nói với tôi cần chú ý những điểm nào nữa."

Lăng Vi vui mừng, ánh mắt đầy cảm kích:

"Cảm ơn cô."

* * *

Tại phòng họp.

"Làm việc cũ lần nữa sao?" – Từ phía sau Diệp Đình Thâm ôm lấy Lục Khinh Lan, hôn nhẹ lên vành tai cô.

"Ừm."

Lục Khinh Lan không ngạc nhiên việc anh có thể nhìn thấu tâm tư mình, rời khỏi công việc yêu quý lâu như vậy, xem ra hiện tại cũng đến lúc trở lại nghề cũ một chút:

"Em xem bản thảo một lát, xong việc sẽ tìm anh."

"Được, phỏng vấn thuận lợi."

Diệp Đình Thâm khẽ hôn môi cô, rồi bước ra ngoài.

Đợi đến khi trong phòng họp chỉ còn lại mình cô, Lục Khinh Lan mới chăm chú lật xem bản thảo mà trợ lý của Lăng Vi đưa tới, ngẫm nghĩ một lát, quả thực mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo.

Lăng Vi nói, cuộc phỏng vấn lần này chính là dành cho tiểu hoa đán đang nổi danh Vương Tẩm, không được có sai sót, một khi quá trình phỏng phất có điều gì bất lợi, hậu quả nhận lấy tương đối nghiêm trọng.

Lục Khinh Lan xem qua bản thảo một lượt, đôi mày khẽ nhíu lại.