Nhìn màn hình nhấp nháy ba chữ 'Cố Lăng Tu' lại thấy dáng vẻ phiền muộn của Giang Nhiễm Nhiễm, trong lòng Lục Khinh Lan lửa giận bốc lên ngùn ngụt, khẩu khí bực bội lên tiếng:
"Có chuyện gì?"
Không ngờ, đầu bên kia lại là giọng của Diệp Đình Thâm:
"Khinh Lan?" – Anh có chút sững sờ, sau đó cười cười nói tiếp: "Sao vậy? Ai chọc giận em à?"
Còn có thể là ai nữa? Không phải là người anh em tốt của anh Cố Lăng Tu sao!
Bất quá lời này cô không nói ra, cố đè nén lửa giận trong lòng, khẽ đáp:
"Không có gì. Sao anh lại dùng điện thoại của Cố Lăng Tu gọi cho em vậy?"
Diệp Đình Thâm không nhận ra vẻ bất thường của cô, anh sờ tay lên cằm, nói:
"Điện thoại anh hết pin." – Dừng một chút, anh vừa cười vừa nói: "Vừa rồi thấy hai người các em ở ngoài phòng ăn."
"Anh cùng Cố Lăng Tu đang ở bên ngoài sao?" – Lục Khinh Lan ngạc nhiên cao giọng, ba chân bốn cẳng phóng ra ngoài cửa, mở cửa phòng ăn ra.
Quả nhiên, Diệp Đình Thâm đang cầm điều thoại của Cố Lăng Tu, ánh mắt tràn đầy cưng chiều nhìn cô, mà Cố Lăng Tu đang đứng bên cạnh anh, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn vào trong, một tia lo lắng xẹt qua đáy mắt.
Lục Khinh Lan biết Cố Lăng Tu đang nhìn là ai, cô còn chưa kịp hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không cần nói gì thêm, nhưng chỉ cần nghĩ tới bộ dạng luống cuống vừa rồi của Giang Nhiễm Nhiễm, trong lòng cô lại dâng lên hỏa khí, nhìn qua Cố Lăng Tu, ánh mắt khó chịu, hờ hững lạnh lẽo.
Diệp Đình Thâm nhạy cảm lúc này mới phát hiện có điều gì đó không ổn, anh bước đến trước cửa ôm lấy Lục Khinh Lan, nhanh chóng nhìn lướt qua Giang Nhiễm Nhiễm đang ngồi hơi thẫn thờ, không nói lời nào, nháy mắt với Cố Lăng Tu một cái:
"Nhiễm Nhiễm, sao không nghe điện thoại của anh?" – Cố Lăng Tu bước tới phía trước, giống như một chàng trai vừa mới biết yêu, có vô số chuyện muốn nói, vô số sợi tương tư đan kết nhưng hết lần này đến lần khác đối diện người kia, một câu cũng không thể thốt nên lời.
Giang Nhiễm Nhiễm không nhìn ra điểm này, cô vẫn giữ im lặng.
Trong lòng Cố Lăng Tu buồn bực gấp trăm lần nhưng không dám ép buộc cô, đành chỉ thận trọng hỏi:
"Nhiễm Nhiễm, nói vài câu với anh, được không?"
Rốt cuộc Lục Khinh Lan cũng phát hiện hai người này có chút quái dị, cô nhớ lại những chuyện trước đây, một ý niệm liền xông ra.
Cô không thể tưởng tượng nổi, quay đầu lại thì thấy Diệp Đình Thâm chậm rãi gật đầu với mình, im lặng, sau đó nói một câu:
"Em đoán đúng rồi."
Tâm tình Lục Khinh Lan lập tức trở nên phức tạp. Không phải vì mình là người biết cuối cùng nên nổi giận, mà là khổ sở! Giang Nhiễm Nhiễm là một người cực kỳ trọng tình nghĩa, sau khi chia tay người kia, cô ấy vô cùng cương quyết không hề gặp lại, tựa như không thèm để ý thêm nữa.
Mà Cố Lăng Tu cũng là người đàng hoàng, Lục Khinh Lan cũng nhiều lần có ý định thuận nước đẩy thuyền cho bọn họ. Nhưng sau đó lại phát sinh thêm chuyện của Bạch Thư, không biết Nhiễm Nhiễm có biết chuyện về Bạch Thư hay chưa?
Lục Khinh Lan khổ sở tự trách, mình thật sự tệ hại khi không ở bên cạnh Giang Nhiễm Nhiễm! Cô đúng là một kẻ "trọng sắc khinh bạn", có Diệp Đình Thâm quan tâm thì không còn để ý nhiều đến bạn thân mình!
"Đừng như thế!"
Diệp Đình Thâm hiểu rõ cô đang nghĩ gì, thấy cô khẽ cắn môi không nói lời nào, anh liền biết được cô đang nghĩ gì đành khẽ thở dài một tiếng, không biết là vì Lục Khinh Lan đang khổ sở hay là vì xấu hổ trước hai người Cố Lăng Tu và Giang Nhiễm Nhiễm đây!
"Nhiễm Nhiễm.." – Cố Lăng Tu nhìn chằm vào Giang Nhiễm Nhiễm, thấy sắc mặt cô ấy không tốt, lại hỏi dò tiếp: "Có phải thấy không khỏe hay không? Anh đưa em đi bệnh viện được không?"
Gần đây, Cố Lăng Tu đã suy nghĩ rất lâu, lúc này anh mới nhận ra bản thân thật sự đã yêu thích Giang Nhiễm Nhiễm!
Lần đầu tiên gặp nhau ở sân bay, có rất nhiều phóng viên chĩa mũi vào Giang Nhiễm Nhiễm nhưng cô ấy không hề nghĩ ngợi, một mực bảo vệ, che chắn cho Lục Khinh Lan đứng sau, mặc kệ bản thân có xảy ra chuyện gì, Giang Nhiễm Nhiễm vẫn luôn ưu tiên bảo vệ cho Lục Khinh Lan! Cố Lăng Tu nghĩ có thể lúc đó đã bị cô ấy thu hút ah!
Nhưng Giang Nhiễm Nhiễm vẫn chưa rõ ràng, cô vẫn liên tục trốn tránh Cố Lăng Tu! Hôm nay, bất luận thế nào, anh sẽ bất chấp nói hết mọi chuyện.
Nhưng Cố Lăng Tu lại không ngờ, từ lúc Giang Nhiễm Nhiễm nghe được giọng anh, sắc mặt càng ngày càng khó coi, đột nhiên cô đứng dậy, cầm lấy túi xách bước ra khỏi cửa!
"Nhiễm Nhiễm!" – Lục Khinh Lan vội vàng gọi, mặc kệ Cố Lăng Tu muốn nói gì, cô hất tay Diệp Đình Thâm ra, đuổi theo.
Không ai ngờ tới, thời điểm sắp bước tới cửa, Giang Nhiễm Nhiễm lăn ra hôn mê bất tỉnh!
"Nhiễm Nhiễm!"
"Giang Nhiễm Nhiễm!"
* * *
Tại Bệnh viện Thành Phố, phòng cấp cứu.
Lục Khinh Lan đứng bên ngoài căng thẳng cực kỳ, thỉnh thoảng chạy tới trước cổng muốn xem tình hình bên trong.
Diệp Đình Thâm nắm một tay cô lại, nhẹ giọng an ủi:
"Em đừng gấp! Bác sĩ đang kiểm tra, sẽ không sao đâu!"
"Sao em có thể không gấp được chứ? Nhiễm Nhiễm nàng.."
Lời định nói ra, vừa tràn tới cửa miệng liền bị cô nuốt xuống, chỉ là cô muốn róc xương róc thịt tên Cố Lăng Tu kia ah!
"Cháu gái nhỏ Khinh Lan! Em ấy.."
Ngày thường Cố Lăng Tu là người rất biết cách nói chuyện lúc này cũng không biết nên mở miệng thế nào. Cuối cùng, anh đứng lên, thần sắc vô cùng cương quyết, giọng điệu kiên định nói:
"Anh thích Giang Nhiễm Nhiễm!"
Lục Khinh Lan không để ý, càng không sẽ nhìn Cố Lăng Tu bằng cặp mắt tốt đẹp, cô hừ một tiếng, ngồi bên cạnh Diệp Đình Thâm, xoay lưng về phía bọn họ.
Thấy thế, Cố Lăng Tu bối rối, gãi đầu một cái, ủy khuất nhìn sang tứ ca nhà mình, tựa như chuyện xảy ra hôm nay đều không rõ ràng.