Diệp Đình Thâm đi về phía trước, thì phát hiện có điện thoại của Lăng Vi gọi tới, còn nói muốn gặp Lục Khinh Lan:
"Tìm tôi sao?" – Lục Khinh Lan hiếu kỳ nhận lấy điện thoại, hỏi: "Lăng Vi? Có chuyện gì không?"
"Ừm, có chút chuyện." – Âm thanh Lăng Vi không lớn, nhưng rất rõ ràng: "Là vầy, lão sư tôi tỉnh lại rồi, nhất định muốn gặp cô nói cảm ơn."
"Không cần khách sáo đâu." – Lục Khinh Lan xoay người sang Diệp Đình Thâm, dùng khẩu hình miệng giải thích với anh một chút, đến lúc thấy mặt anh có chút kinh ngạc, thì cô nói tiếp: "Dù ai gặp tình huống đó cũng sẽ làm như vậy thôi."
Nhưng Lăng Vi rất kiên nhẫn:
"Nhưng lão sư tôi nói nhất định muốn gặp cô, túi xách của cô cũng bỏ quên trong phòng bệnh của lão sư tôi. Vậy nhé, tôi ở đây đợi cô."
"Sao rồi?" – Diệp Đình Thâm thấy cô nhíu mày, còn tưởng có chuyện gì.
"Đình Thâm." – Lục Khinh Lan liếc mắt sang chỗ anh, sau đó cúi đầu, ngượng ngùng, lí nhí nói: "Chuyện là, túi xách của em để quên trong phòng lão tiên sinh lúc nãy rồi."
Hèn gì, bảo sao lúc ra khỏi đó, cô cứ có cảm giác là bỏ quên thứ gì, thì ra là túi xách!
Diệp Đình Thâm nhịn không được, mỉm cười.
Anh xoa xoa mặt cô, bất đắc dĩ cười nói:
"Em ah! Thật là quỷ hồ đồ (lơ tơ mơ) . Vậy cùng nhau đi lấy đi."
Lục Khinh Lan mắc cỡ, đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn anh, giơ nắm tay nhỏ lên trước mặt anh, quơ quơ:
"Không được cười!"
"Được được được, anh không cười!" – Diệp Đình Thâm giơ tay lên, làm bộ dáng đầu hàng, còn nói thêm: "Vậy thì, sẵn tiện đi thăm ông cụ lần nữa."
"Được!" – Lục Khinh Lan nhìn sang bộ dạng Diệp Nhị Tinh đang nhìn về phía hai người họ, có chút xấu hổ: "Anh không cần phải đi cùng em đâu! Một mình em đi được rồi. Trễ trễ em còn hẹn Giang Nhiễm Nhiễm ăn cơm."
Diệp Đình Thâm vốn không yên tâm, nhưng nghe đến việc cô có hẹn ăn cơm cùng Giang Nhiễm Nhiễm, lúc này mới có thể an tâm đôi chút:
"Vậy cũng được. Khi nào quay về thì gọi cho anh, anh đến đón em."
Lục Khinh Lan cười ngọt ngào, đồng tiền trêи má khẽ lúm:
"Được!"
Nhìn hai người 'người qua tiếng lại', trong lòng Diệp Nhị Tinh khinh thường, cho nên cơm gì cũng không ăn vô. Ăn cơm xong, Lục Khinh Lan tự mình lái xe đến bệnh viện.
Không ngờ, Lăng Vi đã đứng ở cửa đợi mình.
"Đến rồi sao?" – Lăng Vi mở cửa đón, "Mau vào đi, lão sư tôi đợi cô lâu rồi đó."
Trong phòng bệnh, không thấy Kiều Chỉ Sam, chỉ có lão tiên sinh đang nằm trêи giường, đã tỉnh, đeo mắt kính, lật lật tạp chí trong tay xem qua, khắp người tỏa ra một cổ khí phái của người đọc sách.
"Lục tiểu thư đã đến rồi à?" – Lão tiên sinh dừng tay, vẫy vẫy cô, ra hiệu bước tới.
Bước đến gần, Lục Khinh Lan mới phát hiện tờ tạp chí trêи tay ông là Tạp chí Thụy Thượng.
Cô chưa kịp phản ứng, nét mặt nghiêm túc trêи mặt ông đã đổi thành khẽ mỉm cười:
"Có phải rất ngạc nhiên khi thấy lão già ta đây lại xem tạp chí mốt thời thượng?"
"À.." – Bị nói trúng tim đen, Lục Khinh Lan ngượng ngùng cười cười, xem như thừa nhận. Ông không nói tiếp, ngược lại chuyển chủ đề:
"Nghe Chỉ Sam nói, Lục tiểu thư cũng bị thu hút vào công cuộc tuyển người của Thụy Thượng Chi Vận? Thế nào, có lòng tin chứ?"
Nghe xong, Lục Khinh Lan có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút, cô lễ phép nói:
"Chỉ là, cố gắng hết sức mà thôi."
"Ừm." – Lão tiên sinh giống như rất hài lòng về câu trả lời này, "Người trẻ tuổi, nên như vậy."
Dừng một chút, ông lại cười nói:
"Cô nhìn xem, người già hay quên! Cho nên mới gọi cô đến nói lời cảm ơn. Hôm nay nhờ có cô cùng tiên sinh nhà cô giúp đỡ."
"Lão tiên sinh đừng khách sáo!" – Lục Khinh Lan vội khoát tay, "Chỉ là tiện đường thôi."
Không biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy đôi lúc, ông cụ lại dùng ánh mắt xem xét mình, nhưng nếu nhìn kỹ, thì lại không phát hiện ra cái gì. Tinh thần ông có chút không tốt, nói thêm một lát, hơi buồn ngủ. Lục Khinh Lan thừa dịp nói lời tạm biệt.
Lăng Vi đưa cô đến cửa thang máy.
"Túi xách của cô đây, lần sau đừng vứt bừa bãi nữa."
"Cảm ơn cô." – Nhận lại túi xách xong, Lục Khinh Lan lễ phép cảm ơn, sau đó không nói gì nữa. Dù sao giữa cô và Lăng Vi cũng không phải có quen biết gì.
Thang máy còn chưa tới, Lăng Vi bỗng nhiên mở miệng:
"Sắp đến sinh nhật Diệp Đình Thâm rồi à?"
Khẽ nhíu mày, Lục Khinh Lan ngẩng đầu nhìn cô ta, đều đều giọng, đáp:
"Đúng vậy."
"Trước kia, đều là Cố Lăng Tu cùng nhau đón sinh nhật cùng anh ấy, năm nay có cô rồi, chắc khác nhỉ?" – Thấy Lục Khinh Lan không có phản ứng, Lăng Vi lại thăm dò: "Năm nay cô định làm sinh nhật thế nào cùng anh ấy? Trước kia có một vài người bạn cùng nhau gặp lại, không biết lần này tôi có được vinh hạnh tham dự lần nữa hay không?"