"Lan Lan!" – Mạc Dương ngăn cô lại, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào cô. Trong ấn tượng của anh ta, Lục Khinh Lan lúc trước rất kiêu ngạo, bây giờ, cô vẫn giữ nguyên thần thái đó, lại pha đậm sự trưởng thành hơn, giống như ngay cả trong ánh mắt, cũng có ánh sáng tươi rói.
Sự thay đổi này của Lục Khinh Lan, là bởi vì Diệp thị trưởng hay sao?
Càng nghĩ, Mạc Dương càng phát hoảng!
Dựa vào cái gì chứ?
Lục Khinh Lan khẽ nhìn anh ta, trong lòng cảm thấy tức cười. Trả qua nhiều chuyện như vậy, tên Mạc Dương hài hước này vẫn ích kỷ như vậy. Bất quá cô vô cùng khinh thường con người anh ta, cả đánh trả cũng chẳng buồn làm. Mọi việc trả thù cũng chỉ làm ảnh hưởng đến bản thân mình.
Khóe miệng của Lục Khinh Lan cong lên, hờ hững, giọng nói lạnh nhạt vang lên:
"Tôi nhớ trước đó đã nói với anh rồi, gọi tôi là Lục Khinh Lan hoặc Lục tiểu thư. Tôi nghĩ chúng ta cũng không quen thân đến mức gọi tên tôi thân mật như thế ah."
Dừng mấy giây, cô nói tiếp:
"Lỡ như để vị hôn thê của anh thấy được, sẽ lại phát sinh những phiền toái không cần thiết."
"Lan.. Lục Khinh Lan." – Mạc Dương bị lời nói của cô làm cho biến sắc, hai tay không ngừng xoa vào nhau, giống như cố gắng tìm dũng khí. Không lâu sau, anh ta ngẩng đầu lên, miệng tươi cười, nhớ lại hồi ức:
"Em đừng nói như vậy, sao chúng ta lại không quen thân chứ? Dù sao, chúng ta cũng từng ở bên nhau, phải không?"
Lục Khinh Lan không muốn nghe nữa, mặc kệ anh ta, nhấc chân bước tới hướng đối diện. Nhưng cô đã xem thường trình độ mặt dày của Mạc Dương rồi.
"Lục Khinh Lan!" – Mạc Dương lại cản cô lần nữa, cau mày, nói nhanh: "Anh, anh có chuyện muốn nói với em! Đợi anh nói hết có được không?"
"Nhưng tôi thấy rằng chúng ta chẳng có gì để nói." – Hiện tại, Lục Khinh Lan cũng chỉ mỉm cười cho có lệ mà thôi.
"Vậy em hãy nghe anh nói hết thôi là được!" – Mạc Dương không nhìn đến thái độ của cô, trong lòng lại không hề chắc chắn, nuốt nước bọt, sau đó đem một mạch lời nói đã chuẩn bị sẵn nói cho Lục Khinh Lan nghe:
"Lục Khinh Lan! Chúng ta làm lại từ đầu đi! Thật ra, từ ngày đính hôn xong, anh mới phát hiện, trong lòng anh chỉ có mình em! Người anh yêu nhất cũng chỉ có em mà thôi! Lúc đó, anh bị Thẩm Bội Bội mê hoặc, mà cô ta lại dùng đứa con để áp chế anh. Nhưng bây giờ em nhìn đi, ông trời cũng không vừa mắt, cả đứa nhỏ cũng lấy lại rồi, anh cũng không cần phải chịu đựng tiếp nữa. Chúng ta làm lại từ đầu có được không? Thật sự.."
Mạc Dương nói rất nhanh, sợ nói chậm sẽ bị cắt ngang.
Anh ta tự mình kể lể, không để ý đến ánh mắt xem thường của Lục Khinh Lan càng lúc càng đậm. Từ đầu đến cuối, Lục Khinh Lan không hề nhìn đến anh ta, cô cảm thấy chuyện này thật nực cười!
Kể từ ngày anh ta biết gia thế của Lục Khinh Lan, cho đến khi Thẩm gia bị suy tàn, cái tên này, vĩnh viễn cũng chỉ vì lợi ích của bản thân mà thôi. Thẩm Bội Bội sảy thai mất con, dù sao cũng là con của anh ta ah, chẳng lẽ anh ta không thấy đau khổ chút nào sao?
Con người này, vậy mà lại là người năm đó cô yêu thích, haiz..
"Lục Khinh Lan, em.. em còn nghe anh nói không?"
Rốt cục Mạc Dương cũng nói xong, lúc này anh ta mới phát hiện bộ dáng hình như không nghe thấy của Lục Khinh Lan, trong lòng đột nhiên có chút phẫn nộ, tựa như bản thân bị xem nhẹ! Nhưng nghĩ đến mục đích ngày hôm nay, cùng lời dặn dò ở nhà, anh ta lại cố gắng nhẫn nhịn.
Sau đó anh ta nở nụ cười tự cho rằng rất quyến rũ ra, lại ôn tồn tiếp tục nói:
"Dù sao, chúng ta cũng có tình cảm nhiều năm như vậy, anh.."
"Câm miệng lại!" – Lục Khinh Lan không muốn nhẫn nại thêm nữa, lập tức lên tiếng cắt ngang, không hề che giấu sự khinh bỉ của mình: "Mạc Dương, mời anh biến khỏi mắt tôi tức khắc! Nếu không đừng trách tôi không nể mặt! Tôi đã nói rằng chúng ta không còn gì để nói nữa, đừng tiếp tục dây dưa không đáng."
"Em!" – Mạc Dương không ngờ Lục Khinh Lan lại thẳng thừng như thế, cho nên trong lòng anh ta tức giận cùng cực. Đã cố gắng dùng lời ngon tiếng ngọt mà Lục Khinh Lan vẫn cứng rắn cự tuyệt.
Định nói thêm gì đó, bỗng dưng Mạc Dương thấy bóng Diệp Đình Thâm dần dần xuất hiện. Lúc này Mạc Dương tương kế tựu kế, vội ngăn Lục Khinh Lan lại lần nữa, không cho cô có cơ hội mở miệng, lớn tiếng nói:
"Lan Lan, em biết không, kể từ ngày đính hôn, em bị ngã xuống đất, khó chịu nhìn anh, lại còn nói chuyện với anh, anh đã quyết định sẽ trở về bên cạnh em rồi! Lan Lan, anh muốn chịu trách nhiệm với em! Trước đó là anh có lỗi với em, bây giờ em cho anh cơ hội bù đắp em được không.."
Mạc Dương nắm chặt thời gian, từng lời nói vang lên, Diệp Đình Thâm nghiêm mặt bước tới bên cạnh Lục Khinh Lan, mà sắc mặt Lục Khinh Lan hiện tại cũng trở nên khó coi vô cùng.
Anh ta đoán rằng chuyện hôm đó, Lục Khinh Lan không nói cho Diệp Đình Thâm biết!
Nghĩ thế, Mạc Dương cực kỳ hưng phấn, là đàn ông, nếu nghe được chuyện người phụ nữ của mình mập mờ với người khác, trong lòng sẽ không còn đủ tỉnh táo nữa, ai lại dễ dàng chấp nhận mình bị cắm sừng chứ! Ha ha ha!
Nhưng một giây sau, anh ta cũng không cười nổi nữa.
Diệp Đình Thâm vung tay Mạc Dương ra, kéo Lục Khinh Lan lại, giọng điệu nhẹ nhàng:
"Đợi anh lâu rồi sao? Sao lại muốn chạy ra đây đợi anh vậy? Ngoài này nắng lắm!"
Giống như những lời vừa rồi của Mạc Dương không hề gây ảnh hưởng gì đến bọn họ.
Thấy vậy, Mạc Dương giật nảy mình, không ngờ có chuyện này xảy ra. Tròng mắt anh ta xoay vòng vòng, lúc này, Mạc Dương bắt đầu nói xằng nói bậy:
"Diệp.. Diệp thị trưởng! Anh tới đúng lúc lắm. Vậy chúng ta cùng nhau nói rõ ràng đi. Anh hãy thành toàn cho tôi cùng Lan Lan, trả cô ấy lại cho tôi đi! Dù sao, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, mà chúng tôi cũng.. đã.."
"Đã cái gì?" – Nét mặt Diệp Đình Thâm vẫn không thay đổi, giọng nói vô cùng uy nghiêm: "Loại người làm hỏng uy danh của phu nhân tôi như anh, tôi còn chưa truy cứu đến."
Hừ lạnh một tiếng, anh nói tiếp:
"Chắc tôi nên đi báo cho Thẩm Tùy một tiếng, người nhà Thẩm gia tự thanh lý môn hộ (xử lý) đi."