Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 156: Nên gọi tôi là diệp đình thâm




Lăng Vi vừa nói xong, Lục Khinh Lan dừng bước, bất quá tiếp tục bưng hoa quả tới, xem như không hề nghe thấy chuyện gì. Nhưng bà Trang Mi vẫn luôn quan sát Lục Khinh Lan, thấy cô khẽ động, trong lòng vui mừng, suy nghĩ một chút, nói:

"Đình Thâm à, lần này mẹ tới là muốn thương lượng với con chuyện này."

Diệp Đình Thâm cũng chú ý tới phản ứng vừa rồi của Lục Khinh Lan, khi cô bày hoa quả xuống bàn, muốn rời đi, nhưng anh đã giơ tay, kéo người cô lại, một tay tự nhiên đem cô vào lòng, hỏi bà Trang Mi:

"Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Nhìn thấy động tác nhỏ của hai người, trong lòng bà Trang Mi không vui, nhưng nghĩ đến chuyện vẫn luôn chờ mong kia, cố gắng đè nén bất mãn, nói:

"Nhị Tinh muốn ở thành phố A chơi vài ngày, để nó ở lại chỗ con đi, dù sao cũng là cháu gái của con, có con quan tâm nó mẹ cũng yên lòng."

"Nhị Tinh?" - Diệp Đình Thâm nhìn qua, kỳ thật lần trước chuyện này, lúc trở về Diệp gia cũng đã từng nói tới, lúc đó chẳng phải anh đã nói rõ ràng rồi sao?

"Tứ thúc, thúc cho con ở đây được không, con sẽ không làm loạn đâu! Được không?" – Diệp Nhị Tinh xích lại gần Diệp Đình Thâm, cấp tốc nói: "Tứ thúc, thật ra con đến là muốn đi xem Thụy Thượng Chi Vận trao giải a!"

"Cô cũng muốn đi sao?" – Lục Khinh Lan hỏi.

"Đúng vậy. Tôi sẽ đi." - Nếu như có thể, Diệp Nhị Tinh cũng không muốn trả lời cô, nhưng nghĩ đến việc đang cầu xin Tứ thúc, cho nên ráng nhịn, trả lời.

"Được rồi, được rồi!" – Bà Trang Mi khoát khoát tay, sắc mặt không được tốt, "Không nói chuyện này nữa, cứ quyết định vậy đi. Nhị Tinh ở đây vài ngày, còn có Tiểu Vi đi cùng nữa, đúng lúc con bé cũng được dự lễ trao giải."

Lăng Vi muốn ở lại đây?

Cảm giác không thoải mái sau khi nghe được lời này lại xuất hiện, Lục Khinh Lan nhìn về phía Diệp Đình Thâm.

"Mẹ, chuyện này không được." – Diệp Đình Thâm nắm chặt tay cô gái nhỏ bên cạnh anh, giống như truyền năng lượng cho cô, kiên quyết nói: "Lăng Vi không thể ở đây."

"Sao lại không được?" – bà Trang Mi lập tức đứng lên.

"Mẹ." – Diệp Đình Thâm nhíu mày nhìn bà, không hề nhượng bộ: "Nam nữ khác biệt, thanh danh sẽ không tốt."

"Con!"

"Bá mẫu!" – Lăng Vi đứng lên, ôm bà, khuyên nhủ: "Ý tốt của bác con xin nhận, nhưng nơi này, quả thật ở lại không tiện. Đình Thâm nói đúng. Huống chi còn có vị hôn thê của anh ấy. Lỡ như có người nảy sinh lợi dụng.."

Cố ý ngập ngừng, Lăng Vi mỉm cười chờ phản ứng của bà Trang Mi. Kỳ thật ngay từ đầu, bà Trang Mi đã biết con trai mình sẽ không đồng ý, nhưng bà vẫn muốn nói.

Nói không chừng, ép một chút sẽ được. Nhưng hiện tại, những lời của Lăng Vi cũng làm bà có chút do dự. Thấy vậy, Lăng Vi lại cười nói:

"Huống chi, bá mẫu, con còn có một người bạn thân ở thành phố A! Cô ấy vừa về nước, chúng con cũng muốn gặp nhau trò chuyện một chút."

Cuối cùng, cô ta còn làm nũng với bà Trang Mi:

"Bá mẫu, con ở cùng bạn của con rồi, bác yên tâm được không?"

Bà Trang Mi rốt cục nở nụ cười, nhìn Lăng Vi một cái, điểm trán cô ta:

"Được rồi, được rồi, coi cái miệng dẻo của con đó!"

"Con không có ah!" - Lăng Vi phối hợp nở nụ cười, cuối cùng mới nhìn về phía Diệp Đình Thâm, nói: "Đình Thâm, anh thấy như vậy có được không?"

Một tiếng 'Đình Thâm', Lục Khinh Lan cảm thấy đặc biệt chói tai, lúc trước đã ghen vì chuyện này rồi. Nhưng không phải ghen tuông, mà là nghe không lọt tai!

Giống như biết cô nghĩ thế nào, ngón tay của anh vẫn âm thầm vuốt ve trong lòng bàn tay cô, Diệp Đình Thâm ngỏ ý bảo cô yên tâm. Ngẩng đầu lên, ngoại trừ vài lần nhíu mày không rõ ra, trêи mặt Diệp Đình Thâm không có chút biểu tình dư thừa nào, cất giọng:

"Nên gọi tôi là Diệp Đình Thâm, đừng để người khác hiểu lầm!"

Vừa nghe câu nói, cả đám người ai cũng biểu lộ vẻ mặt khác nhau.

Lục Khinh Lan hơi ngạc nhiên nhìn về phía anh, trong lòng không nhịn được tự hỏi, anh ấy vẫn còn nhớ chuyện xưng hô của Lăng Vi sao?

Mà Lăng Vi, tuy trêи mặt vẫn duy trì nụ cười, nhưng không ai biết, giờ phút này trong lòng cô ta có bao nhiêu phẫn nộ cùng ghen tị! Đống cảm xúc khổ sở không ngừng đan xen nhau, tựa như muốn nuốt chửng cô ta!

Nhưng hết lần này tới lần khác, cô ta không phản bác được! Móng tay đã sớm cắm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn cũng không còn cảm nhận được nữa:

"Đình Thâm.. anh!"

Nhìn thấy bả vai Lăng Vi hơi run rẩy, bà Trang Mi không chút suy nghĩ, liền lên tiếng:

"Không phải chỉ là cách xưng hô thôi sao?"

"Mẹ!" – Diệp Đình Thâm cắt ngang lời bà, đơn giản gọi một tiếng.

Chuyện đề nghị ở lại cứ như vậy trôi qua, tuy rằng không đạt được mục đích ban đầu, nhưng bà Trang Mi cũng cảm thấy coi như không uổng một chuyến đi.

Buổi chiều, Từ Thừa gọi điện thoại, nói cuộc điều tra vụ án của Thẩm Khánh Sơn còn cần có sự hướng dẫn của anh, anh nói:

"Khinh Lan, anh phải đi đến văn phòng một chuyến, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh được không?"

Sửa soạn vài thứ cầm theo, Diệp Đình Thâm bóp mặt người bên cạnh:

"Đợi anh về nấu cơm tối cho em, muốn ăn gì thì nói cho anh biết!"

"Không muốn!" – Lục Khinh Lan ôm eo anh, làm nũng: "Hôm nay đến lượt em xuống bếp, được không? Lần trước bị thất bại một lần rồi!"

"Được!" – Ôm mặt cô hôn hít một trận, Diệp Đình Thâm lưu luyến buông ra, chuẩn bị rời đi, nói: "Cứ đi siêu thị dưới nhà, đừng đi xa. Thấy không thoải mái thì về nghỉ ngơi."

"Ừm." – Lục Khinh Lan nặng nề gật đầu một cái.

Một mình đọc sách đến chiều, lúc chạng vạng cô dọn dẹp sơ nhà cửa một chút, liền ra siêu thị mua ít đồ.

"Lục Khinh Lan, là cô sao? Thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi!"