Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 148: Kẻ địch tương trợ




Điện thoại, đúng rồi, gọi điện cho Cố Lăng Tu!

Vội vã tìm điện thoại, mới phát hiện, điện thoại đang nằm trong túi giấy rơi bên cạnh. Mà túi giấy đó, lại đang nằm dưới chân Mạc Dương!

"Em muốn làm gì?" – Mạc Dương trừng mắt nhìn cô, sau đó tựa như phát hiện Lục Khinh Lan đang đè nén điều gì đó.

Nhìn đến da thịt trêи người cô, một màu hồng phấn đến mê người, càng muốn để cho người khác không nhịn được, muốn âu yếm một chút! Mạc Dương không kìm lòng nổi, nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng nhúc nhích lên xuống.

Mẹ kiếp, quyến rũ cho ai không biết?

Một giây sau, anh ta nghe theo ham muốn của bản thân, giơ tay muốn sờ lên người cô.

Ý nghĩ tà ác đó liên tục thúc giục, 'sờ đi, thoải mái sờ đi, giống như vị hòa thượng mấy năm không va chạm nữ sắc, cơ hội ngàn vàng trước mắt, ha ha, không tận dụng thì phí phạm cả đời!'

Mắt thấy bàn tay ghê tởm cách mình càng ngày càng gần, Lục Khinh Lan liều mạng muốn tránh về phía sau. Nhưng bây giờ, một chút sức lực cô cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

"Anh đừng tới đây!" – Lục Khinh Lan dùng hết sức gồng lên nói.

Nhưng cô không biết, âm thanh của mình lại trở nên vô cùng mị hoặc đối với tên Mạc Dương kia.

"Ha ha ha, Lan Lan, em nói cái gì?" – Hoàn toàn bị men say khống chế, Mạc Dương cười đắc ý, không thèm để ý cái gì khác, trực tiếp giơ tay sờ mặt cô.

"Cậu đang làm gì vậy?" - Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc vang lên!

Sau đó, Lục Khinh Lan chỉ thấy trước mắt trở nên tối sầm lại. Đợi khi cô kịp phản ứng thì Mạc Dương đã bị đạp văng sang bên cạnh!

"Oái!" – Mạc Dương bị đau, định đánh trả, nhìn lên thấy người trước mắt, vô cùng hoang mang: "Anh.. anh cả!"

Thẩm Tùy hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Dương một cái: "Cậu câm miệng cho tôi!"

Lại là Thẩm Tùy. Lục Khinh Lan nhìn anh ta, khó khăn nói:

"Đưa điện thoại giúp tôi."

Năm đó, Thẩm Tùy cũng từng làm nhiệm vụ trong quân đội, các loại tình huống nào cũng đã gặp qua, liếc mắt một cái, liền nhận ra vấn đề của Lục Khinh Lan.

Lúc này, một ý niệm không bình thường hiện lên!

Cô là người của Diệp Đình Thâm, nếu xảy ra chuyện xấu gì, danh tiếng Diệp Đình Thâm sẽ bị mất sạch, nhưng đồng dạng, nhà họ Thẩm cũng..

Thẩm Tuỳ im lặng khiến Lục Khinh Lan kinh hãi, nghĩ đến ân oán của bọn người này, lòng cô chợt chùng xuống.

Cùng lúc đó, cô càng thấy không thoải mái.

Giống như, bản thân sắp không chịu nổi nữa!

Ngoài dự liệu, Thẩm Tuỳ cúi người ôm cô lên!

"Anh.. anh muốn làm gì.." – Định đẩy anh ra, nhưng lại bị anh ta lạnh giọng đáp:

"Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với cô. Chỉ là, không muốn cô làm liên luỵ nhà họ Thẩm!"

"Còn cậu nữa!" – Thẩm Tuỳ quay đầu, mặt không cảm xúc: "Mau tỉnh rượu đi!"

Lúc Thẩm Tuỳ ôm Lục Khinh Lan, anh cảm thấy vô cùng căm ghét, giống như bản thân đang bị sỉ nhục. Lục Khinh Lan không để ý nhiều như thế, cô nhất định phải khống chế bản thân!

Hai tay nắm chặt lại, đầu ngón tay trực tiếp đâm trong lòng bàn tay, nhưng lúc này vẫn vô cùng khó chịu! Giống như biết cô đang khó khăn khống chế chính mình, Thẩm Tuỳ bước nhanh hơn, Cố Lăng Tu cũng đứng đó không xa, nhìn qua với vẻ không tốt!

Không ngờ, tay vừa giơ lên tay nắm cửa, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân vội vàng!

Bịch, bịch.

Tim Lục Khinh Lan đập nhanh hơn, dường như có dự cảm không tốt. Thẩm Tuỳ cũng nhướng mày dừng bước, không biết tình huống bên ngoài như thế nào, nên không dám tuỳ tiện bước ra.

Cùng một vấn đề, Lục Khinh Lan cũng đang suy nghĩ, nhất là lại rơi vào tình huống khó xử này! Chỉ bất quá, không chờ cho bọn họ nghĩ xong, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nữ sắc bén:

"..."

Một tiếng hét cất lên, tựa hồ muốn xuyên thấu màng nhĩ của người khác.

Sau đó, là âm thanh hỗn loạn, lại kèm theo tiếng phụ nữ đang khóc. Sắc mặt Thẩm Tuỳ càng không tốt, không lo gì khác, chỉ là âm thanh đó vang lên là của em gái anh ta.

Nghĩ đến trêи người Thẩm Bội Bội còn đang mang thai, lỡ xảy ra chuyện gì khó lường, Thẩm Tuỳ e ngại, nhanh chóng bước về phía trước, chuẩn bị bước ra ngoài.

"Trước mắt đừng đi ra đó!" – Lục Khinh Lan nhìn động tác của anh, gắng sức nói: "Làm phiền anh chờ một lát, được không?"

Cô không thể để bản thân lộ diện trong bộ dạng này, chí ít cũng không phải bây giờ!

Nhưng cũng có lúc, hết lần này đến lần khác, ông trời đều không nghe lời nguyện cầu của chúng ta, cứ ngang nhiên cho sự việc xảy ra theo hướng đối nghịch!

Lúc Thẩm Tuỳ xông vào, cửa cũng chỉ đóng lại, không khóa. Khi cả hai còn đang ngẩng ra, cửa liền bị đẩy vào. Hoặc là, đám người bên ngoài nhốn nhao, không cẩn thận đã xô cửa vào.

Một khắc sau, vẻ nhốn nháo lập tức yên tĩnh, tầm mắt của bọn họ lại rơi vào trêи người Thẩm Tuỳ và Lục Khinh Lan.

"Anh, anh.." – Thẩm Bội Bội kinh ngạc, khi nhìn thấy người trong ngực Thẩm Tuỳ, lập tức hỏi: "Sao các người lại ở cùng nhau?"

Thẩm Tuỳ nhíu mày, cảm thấy cơ thể người trong lòng càng lúc càng nóng, lại hơi khô khốc, xung quanh lại có vô số ánh mắt đang đổ dồn về phía họ, anh liền viện một lý do, hạ giọng nói:

"Vừa va phải, cô ấy bị ngất, định bế đi bệnh viện! Dù sao cũng là lễ đính hôn của em, không thể để người khác xảy ra chuyện được."

Cuối cùng anh hướng mắt nhìn đám người đối diện ngoài cửa, chuyển chủ đề:

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nháo nhào lên như thế, còn ra thể thống gì?"

"Em, em.." – Thẩm Bội Bội bắt đầu lắp bắp.

Chưa kịp nói ra lý do, phòng đối diện lại xuất hiện một tên đàn ông mập mạp, quần áo không chỉnh tề, nhìn Thẩm Tuỳ một cái, quỳ xuống:

"Cậu Thẩm, cậu Thẩm, là con đàn bà khốn nạn đó câu dẫn tôi, chuyện này không liên quan đến tôi a, cậu Thẩm.."

"Câm miệng!" – Thái dương hơi giật giật, chứng tỏ hiện tại Thẩm Tuỳ vô cùng bực bội.

Nhưng anh ta không ngờ rằng, bên trong chuyện này rốt cuộc là gì, dưới lầu lại truyền đến một trận hỗn loạn.