Vết áo bị rượu vang đỏ đổ lên nhanh chóng thẩm thấu trêи bộ lễ phục của Lục Khinh Lan, bắt đầu lộ rõ một vết bẩn màu đỏ, cực kỳ nổi bật.
Lúc Khúc Diên An quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy cô nhíu mày, cho nên ngượng ngùng nói:
"Lục Khinh Lan, xin lỗi a! Đều tại tôi không tốt, chân tay vụng về, để tôi.."
Còn chưa nói xong, điện thoại di động của cô bỗng nhiên vang lên. Nhìn thoáng qua, vẻ mặt Khúc Diên An hơi trì hoãn, cắn chặt môi, mà di động thì cứ run lên như củ khoai lang nóng hổi, làm cho cô ta cực kỳ khó xử.
"Này, cô mau nghe điện thoại đi, nói không chừng có chuyện quan trọng gì rồi sao!"
Lục Khinh Lan mỉm cười, thấy cô ta cứ nhìn chằm chằm quần áo mình, nói tiếp:
"Không có việc gì đâu! Cô đi đi. Phía trước là phòng nghỉ đúng không? Tôi có thể tự đến thay đồ, cô không cần đi cùng đâu."
Nghe vậy, Khúc Diên An vô cùng phấn khích, nhưng vẫn không nghe điện thoại:
"Vậy.. vậy được!"
Nghĩ nghĩ một chút, Khúc Diên An nắm chặt điện thoại, một tay chỉ về phía trước, không quên dặn dò:
"Này, Lục Khinh Lan, lối rẽ phía trước là phòng nghỉ. Cô cứ tìm quần áo trong đó thay tạm, tôi nghe điện thoại xong sẽ qua tìm cô!"
Nói xong, Khúc Diên An liền tìm một nơi yên tĩnh đi tới.
"Ừm, được." – Nhìn thấy bóng lưng vội vàng của cô ta, Lục Khinh Lan cũng không giữ lại, bước chân đi về phía trước.
Không lâu sau, cô cũng quên mất là phòng nghỉ nào rồi!
À..
Khúc Diên An nói phòng nào nhỉ?
Lục Khinh Lan khẽ nhíu mày, uầy, cô lại dễ dàng quên như vậy?
Ôi, đúng là não cá vàng mà!
Tự khinh bỉ mình một chút, Lục Khinh Lan cố gắng nhớ lại ngón tay của Khúc Diên An chỉ tới. Hình như là căn phòng bên trái thì phải.
Cố xác nhận lần nữa, cô gật đầu, đẩy cửa vào trong.
Bên trong phòng nghỉ, Khúc Diên An nói cô chỉ cần vào trong, Lục Khinh Lan cũng không nghĩ ngợi đi thẳng vào. Bất quá, vừa giơ tay đẩy cửa, một giây sau, cô đành ngây dại!
Bên trong cũng giống như thế!
"Aaaaa!" – Không quá hai giây, một giọng nữ lảnh lót vang lên.
Sau đó là hàng loạt động tác cuống quýt.
Bị âm thanh hô hoán, Lục Khinh Lan không biết làm sao, cô đành lùi về phía sau mấy bước. Đồng thời, cũng nhìn rõ sự tình bên trong.
Một nam một nữ, người phụ nữ đang nằm trêи giường, còn người đàn ông bên cạnh, trang phục cũng xem như chỉnh tề.
Trong nháy mắt, cô liền hiểu được, hình như mình đang quấy rầy chuyện tốt của người khác.
Không kịp suy nghĩ hai người này là ai, vì sao lại làm loại chuyện này trong bữa tiệc đính hôn của Thẩm Bội Bội, Lục Khinh Lan đỏ mặt, vội vàng xin lỗi:
"Thật ngại quá! Tôi, tôi đi nhầm phòng rồi!"
Nói xong cô quay người rời đi. Tự mình suy ngẫm, nơi thị phi, không nên ở lâu.
Nhưng không ngờ, mới đi được mấy bước, bỗng nhiên truyền đến một trận gió.
Quả nhiên, cổ tay cô bị người đàn ông kia nắm lấy.
Người đàn ông đó mím môi, dùng đôi mắt cá vàng mở to không chớp, khiến người ta không thoải mái, đánh giá Lục Khinh Lan.
"Buông ra!" – Lục Khinh Lan có chút bực bội, không ngờ mình lại đi phá chuyện tốt của người khác, lập tức nhịn cơn bực trong lòng, nói: "Tôi thật không có ý tứ, đã phá chuyện hay của các người! Là do tôi đi nhầm phòng ah! Bây giờ tôi ra ngoài đây."
Suy nghĩ một chốc, cô khẳng định:
"Yên tâm, bước ra cửa tôi sẽ xem như không thấy gì hết! Các vị cứ yên tâm nha!"
Thoáng suy nghĩ một chút, Lục Khinh Lan lập tức có ý nghĩ, nếu thật sự hai người này có quan hệ nam nữ bình thường, làm sao lại đến chỗ của người khác làm ra chuyện này?
Họ chắc hẳn sẽ sợ mình vì vạch trần, phải không?
Nghĩ đến đây, cô hắng giọng lần nữa, định nói gì đó. Chỉ là, người đàn ông nhanh miệng hơn, cất giọng:
"Nói! Ai bảo cô tới đây? Nếu không nói rõ, đừng hòng bỏ đi!" – Giọng điệu anh ta khàn khàn, lại mang theo ý định uy hϊế͙p͙, thậm chí lực đạo trêи tay cô còn mạnh hơn mấy phần.
Axxx..
Tay cô bị bóp đau, Lục Khinh Lan hơi nhíu mày, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng cố gắng kiềm chế, sắc mặt dịu xuống, nói:
"Mời anh buông tay tôi ra! Tôi chỉ đi nhầm phòng thôi! Tôi định tìm quần áo thay ah!"
Dừng một chút, cô nói tiếp:
"Tôi hoàn toàn không biết các người là ai, thì tới tìm các người làm gì?"
Người đàn ông sững sờ, giống như đang tự hỏi xem có phải là thật không. Anh ta liếc mắt đến vết rượu đỏ trêи áo cô.
Không lẽ, mình nhầm thật sao?
Nhưng anh ta là người đa nghi, lực tay vẫn không giảm, ánh mắt hung hăng, muốn ép hỏi lần nữa:
"Cô tốt nhất khai ra, ai là người kêu cô đến? Nếu không, đừng trách tôi ra tay độc ác."
Lúc hai người đang tranh chấp, người phụ nữ bên trong mặc lại quần áo chỉnh tề, sợ hãi đi ra, nắm lấy áo sơ mi người đàn ông. Anh ta định nói cái gì, nhưng không ngờ, khi người phụ nữ đó thấy Lục Khinh Lan, cô ta hơi giật mình, che miệng lại, ánh mắt đầy lo lắng:
"Là cô?"
Nói xong, chỉ một mình Lục Khinh Lan không hiểu, nhưng người đàn ông kia lại ngây ngẩn, không có phản ứng.
Người phụ nữ đó, biết cô là ai sao?