"Khinh Lan." - Diệp Đình Thâm nhìn thoáng qua người tới, tiếp tục nói: "Anh không sao, em không cần lo lắng, đợi lát nữa xong việc anh sẽ gọi lại cho xem, được không?"
"Ừm, được!" – Biết chắc anh đang bận việc, dù sao hiện tại vẫn còn đang trong giờ làm việc, Lục Khinh Lan gật gật đầu, ngọt ngào cười: "Em chờ anh tan làm, anh mau làm việc đi."
Cúp điện thoại, thu hồi ý cười trêи mặt, Diệp Đình Thâm đứng lên, giọng điệu xử lý công vụ vang lên:
"Lâm bí thư, ngài đây là ý gì?"
Nói xong, ánh mắt còn liếc mắt nhìn ba người đi sau ông ta. Nghe vậy, Lâm bí thư Lâm cười như không cười, đáp:
"Diệp thị trưởng, đây là đồng chí của nhóm điều tra trêи tỉnh, muốn tìm hiểu sự tình của hạng mục khu Lão Thành một chút. Ngài xem.."
"Được, không thành vấn đề."
Nụ cười nhất quán trở lại trêи mặt, Diệp Đình Thâm lướt qua đến chỗ đồng sự của tổ điều tra, trong lòng rất nhanh đã có tính toán.
Lâm bí thư không ngờ Diệp Đình Thâm lại sảng kɧօáϊ như vậy, vốn nghĩ anh sẽ tìm lý do thoái thác, nhưng xem ra, thấy được nụ cười cưỡi mây đạp gió của anh, Lâm bí thư có chút kinh ngạc:
Diệp Đình Thâm không thèm để ý đến lời nói của Lâm bí thư, thành thật nói tiếp:
"Phối hợp làm việc với tổ điều tra là công việc nên làm, không phải sao? Huống chi.." – Liếc mắt đến người trước mắt một cái, tiếp tục nói: "Nếu tôi không phối hợp, làm sao xứng đáng với công sức của Lâm bí thư đến tận văn phòng làm việc của tôi chứ?"
Ngụ ý chính là, trước khi vào phòng lại vội vội vàng vàng mà không gõ cửa chào hỏi trước, nếu tôi chậm hơn một chút, làm sao có thể theo kịp tốc độ của các người?
Lâm bí thư cũng nghĩ đến chuyện này, trêи mặt nhất thời hiện lên một tia xấu hổ, lập tức hừ lạnh một tiếng:
"Như vậy, hy vọng Diệp thị trưởng 'tận tình' phối hợp! Tôi vẫn còn một số việc xử lý, xin phép đi trước một bước."
"Đi thong thả, không tiễn." - Diệp Đình Thâm vẫn nho nhã lễ độ như cũ, không hề có chút quẫn bách nào.
Lâm bí thư nhìn thấy, trong lòng hận không được.
Để xem xem, cậu có thể bình tĩnh đến khi nào!
Sau khi Lâm bí thư rời đi, Từ Thừa cẩn thận đóng cửa lại cho bọn họ. Một trong ba người, người trầm ổn nhất mở miệng trước:
"Diệp thị trưởng, chúng ta bắt đầu chứ?"
Diệp Đình Thâm gật đầu:
"Được."
* * *
Lục Khinh Lan một mình về đến nhà, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Bởi vì Diệp Đình Thâm không có ở đây sao?
Phù..
Thở phào một cái, nghĩ đến vừa rồi, nghe được thanh âm của anh, tận tai nghe anh nhiều lần nói mình không sao, gánh nặng nửa ngày trong lòng cô mới chịu thả xuống một chút. Phần còn lại, cô phải tận mắt nhìn thấy mới hoàn toàn tin tưởng.
Tác phẩm mới cũng đã được gửi đi. Thư phòng cũng sớm được Diệp Đình Thâm thu dọn sạch sẽ, Lục Khinh Lan muốn làm gì đó, lại phát hiện trong nhà căn bản không cần cô động thủ.
Cô nghĩ, nếu bị mẹ đại nhân của mình biết, nhất định sẽ cười nhạo cô.
Ha ha.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Khinh Lan quyết định tự mình nấu bữa tối cho anh.
Nghĩ đến liền làm, "vèo" một cái, nhanh chóng cầm lấy túi xách mới buông xuống không bao lâu, Lục Khinh Lan ngân nga lời hát bước ra khỏi cửa.
Tuy rằng bên ngoài tiểu khu có một siêu thị, nhưng cô có chút dở hơi, thích đi siêu thị lớn sẵn tiện đi dạo một vòng mới có cảm giác 'đi siêu thị'. Cho nên cô một mình lái xe đi ra ngoài tiếp.
Đẩy chiếc xe nhỏ, xuyên qua các kệ hàng hóa, sau đó Lục Khinh Lan mới nhớ ra, hình như, cô căn bản không biết Diệp Đình Thâm thích ăn cái gì.
Có chút thất bại, cắn cắn môi, cẩn thận ngẫm nghĩ, giống như hai người ở cùng nhau lâu ngày, chỉ cần cả hai cùng ở trong nhà, thức ăn trêи bàn cũng không cần là món mình thích nữa.
Mỗi giờ mỗi phút mỗi hôm, đều cùng nhau vui vẻ ăn cơm, nhưng cô lại chưa bao giờ để ý tới việc anh thích ăn gì. Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Khinh Lan có chút áy náy, cho nên cô càng kiên quyết, nhất định phải nấu một bữa tối ngon lành cho anh.
Muốn làm anh kinh ngạc, nên sẽ không hỏi anh.
Hỏi ai đây?
Nghiêng đầu suy nghĩ mấy phút, Lục Khinh Lan lại khinh bỉ mình một lần nữa, sao lại quên Cố Lăng Tu chứ? Ừm, sẵn tiện có thể gọi điện cho nữ nhân chết tiệt Giang Nhiễm Nhiễm kia.
Lấy điện thoại di động ra, tìm được số điện thoại của Cố Lăng Tu gọi tới, đột nhiên nhớ tới cái nồi hỏng trong nhà, nhìn đông nhìn tây tiến đến chỗ đồ dùng nhà bếp.
Trước kệ đồ dùng nhà bếp, vừa khéo có một mỹ nữ tóc dài xõa xuống vai, đang lựa chọn nồi, dao, giống như đang băn khoăn không biết nên chọn thương hiệu nào dùng tốt.
Thấy vậy, Lục Khinh Lan đi xem những thứ khác trước.
Mà mỹ nữ kia cũng trùng hợp xoay người lại.
Mà lúc này, điện thoại di động reo lên, là Cố Lăng Tu gọi lại.
Khóe miệng nhếch lên, Lục Khinh Lan không thể chờ đợi để nhận điện thoại:
"Này, Cố Lăng Tu anh đang bận sao? Mất nhiều thời gian để gọi lại cho em vậy à?"
Cô vẫn vô tình nói chuyện, nhưng mỹ nữ bên cạnh nghe được ba chữ 'Cố Lăng Tu' bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
"Ha ha." - Cố Lăng Tu cười to, bắt đầu không đứng đắn, "Anh lại nghĩ người suốt ngày bận rộn là cháu gái nhỏ Khinh Lan ah! Không phải sao! Vừa rồi nhìn thấy cuộc gọi của em, anh liền bỏ hết mọi việc, nhanh chóng gọi lại cho em đây!"
Cuối cùng, anh lại nhíu mày hỏi:
"Cháu gái nhỏ Khinh Lan, có phải nhớ anh rồi không?"
Lục Khinh Lan trợn tròn mắt lên trời, có vẻ ghét bỏ, trả lời:
"Đúng vậy ah, đúng vậy ah! Tôi nhớ tới anh, Cố Lăng Tu, được chưa?"
Trong lòng yên lặng nói tiếp 'Cắt! Cắt! Nhớ tới anh mới lạ!'. Nghĩ đến chuyện muốn hỏi, Lục Khinh Lan không dài dòng nữa:
"Đúng rồi, Cố Lăng Tu, em.. Oái!"