Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 118: Trở về diệp gia




Cơm nước xong xuôi, lòng bền vững dạ, hai người cùng nhau tản bộ.

Lục Khinh Lan lại nhớ tới Giang Nhiễm Nhiễm, liền nói cho Diệp Đình Thâm biết:

"Mới trở về không bao lâu, đã muốn ra ngoài quay phim, năm nay lại không dành thời gian bên nhau được bao lâu.." – Vừa nói cô vừa chu miệng nhỏ, giật giật ống tay áo Diệp Đình Thâm, nói thêm: "Bất quá, đi quay phim cũng tốt đi, dù sao, làm việc cũng có thể dễ dàng quên đi những chuyện không vui."

"Em cũng đừng lo lắng quá nhiều." - Diệp Đình Thâm xoa xoa tóc cô, "Bạn thân của em rất kiên cường, sẽ không bị loại tình cảm này đánh bại đâu."

Cuối cùng, anh lại thêm một câu: "Hơn nữa, em yên tâm. Cố Lăng Tu cũng đi theo, sẽ giúp em chăm sóc cô ấy thật tốt."

"Cố Lăng Tu?" - Lục Khinh Lan hiển nhiên rất giật mình: "Anh ấy đi theo làm gì?"

"Ây, cậu ta là đạo diễn mà! Em nói xem, đi làm gì?" – Diệp Đình Thâm cười cười nhìn cô, giống như dáng vẻ của cô trông vô cùng đần độn.

"Hừ hừ." – Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó xoay người đi về nhà, thật là, đang cười nhạo cô chứ gì. Vừa mới vào tới cửa, di động trêи bàn trà của Diệp Đình Thâm liền vang lên. Lục Khinh Lan hướng về phía sau hô:

"Diệp Đình Thâm, anh đi mau lên, có điện thoại kìa."

"Ừm, được."

Sau khi anh trả lời điện thoại xong, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, Lục Khinh Lan có chút lo lắng hỏi: "Sao vậy?"

"Khinh Lan." - Diệp Đình Thâm gọi cô.

"Hửm?"

Diệp Đình Thâm bình tĩnh nhìn cô, nói: "Chúng ta về nhà một chuyến, Hạo Vỹ nói mẹ anh bệnh rồi. Chúng ta về thăm một chút."

"Bệnh hả?"

Diệp Đình Thâm gật đầu. Trêи thực tế, anh thừa sức biết bà Trang Mi lại dùng chiêu giả bệnh dụ anh về. Mỗi lần trong nhà có chuyện không vừa ý, liền sẽ dùng cách này. Cũng may, lần nào người trong nhà cũng hiểu chuyện, nhường nhịn bà.

Anh vốn định đợi Thụy Thượng Chi Vận hoàn toàn kết thúc sẽ dẫn Lục Khinh Lan trở về. Nhưng bây giờ nghe Diệp Hạo Vỹ nói vậy, anh không thể không về sớm.

Có một số người nhìn chằm chằm vào vị trí bên cạnh anh quá lâu. Lần này anh muốn trở về, để bọn họ nhìn cho rõ.

"Đình Thâm? Đình Thâm?" Lấy lại tinh thần, nhìn thấy bộ dáng lo lắng, có chút khẩn trương của người trước mắt, Diệp Đình Thâm mỉm cười:

"Chỉ là về thăm một lát. Khinh Lan, đừng khẩn trương, được không? Không cần lo lắng bất cứ chuyện gì cả! Có anh ở đây!"

"Ừm.." – Bị nhìn thấu tâm tư của mình, Lục Khinh Lan ngượng ngùng cúi đầu, rất nhanh lại ngẩng lên hỏi: "Khi nào thì trở về?"

"Ngày mai đi, sáng sớm ngày mai."

* * *

Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, Lục Khinh Lan đã phải dậy sớm, vừa ngồi trêи xe không lâu, liền không ngừng ngủ gật.

"Ngủ một lát đi, đến sân bay anh sẽ gọi em dậy." - Cẩn thận điều chỉnh chỗ ngồi cho cô, Diệp Đình Thâm lúc này mới tiếp tục lái xe.

Thật ra thành phố A và thành phố B cũng không phải quá cách xa nhau. Trêи máy bay, Lục Khinh Lan cảm thấy ngồi chưa nóng đít, máy bay đã đáp.

Vừa ra khỏi cổng sân bay, Lục Khinh Lan đã nhìn thấy Diệp Hạo Vỹ đang đứng cách đó không xa, vẫy tay vui vẻ với bọn họ, lập tức lăn lộn chạy tới.

"Ha ha, Tứ thúc, Lan Lan, các người trở về rồi."

Lục Khinh Lan nhìn thấy vẻ mặt nịnh nọt của Diệp Hạo Vỹ, chỉ muốn nhổ nước bọt!

Này nha, mới gặp không lâu còn ra vẻ, xạo thiệt sự!

Đi tới trước xe, Lục Khinh Lan mới phát hiện không phải chiếc Land Rover, nói:

"Chà chà, Diệp Hạo Vỹ, cậu đổi xe à?"

(sắp về một nhà nên đổi xưng hô đỡ thô lỗ một chút: 3)

"Đúng vậy ah." - Diệp Hạo Vỹ yêu xe như mạng, thích nhất chính là cùng người khác đàm đạo về xe. Càng nói về thứ mình vui vẻ đã quên mất gắng não suy nghĩ.

"Là tứ thúc tặng tôi đó."

Nghe vậy, Lục Khinh Lan nhìn bộ dạng đắc ý của Diệp Hạo Vỹ, đánh giá một chút:

"Ồ, cậu cả gan dám tống tiền Tứ thúc hả? Chán sống rồi sao?"

"Đâu có!" - Diệp Hạo Vỹ nhìn cô một cái, nhất thời miệng nhanh hơn não: "Còn không phải lúc đó cậu nói muốn đi xem mắt, chính tôi đã báo cho Tứ thúc biết, đây là quà cảm ơn của Tứ thúc cho tôi thôi! Chứ nếu không, sao tôi có đủ khả năng mua nổi?"

Vừa dứt lời, Diệp Hạo Vỹ bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối đen, áp suất không khí trầm xuống. Run rẩy ngẩng đầu, quả nhiên, Diệp Đình Thâm đang nhìn mình. Ánh mắt kia, quả nhiên vô cùng buốt giá..

* * * Diệp Hạo Vỹ cũng chạy trốn như bay, chui vào trong xe. Để lại Lục Khinh Lan phồng má, trừng mắt, hung hăng nhìn Diệp Đình Thâm. Bảo sao, cô luôn cảm thấy kỳ quái.

Ngày đó Diệp Đình Thâm, sớm không tới, muộn không tới, thì ra là vì cái này! Vậy mà! Từ lúc đó đã bắt đầu tính toán với mình.

Hừm! Cầm thú! Diệp hồ ly!

Dọc theo đường đi, Lục Khinh Lan cố ý không chịu mở miệng, mặc cho Diệp Đình Thâm dỗ dành thế nào cũng vô dụng. Diệp Hạo Vỹ lại ngây ngốc ra, hết lần này đến lần khác.

Cái này, cái này, cái này..

Thật sự là tứ thúc của cậu ta sao? Lại có thể ôn nhu dịu dàng như vậy sao?

Cách nói chuyện này, có gì đó sai sai? Cái khỉ gì, sao lại biến hóa lớn đến thế nha?

Nhưng Diệp Hạo Vỹ cũng chỉ dám tự hỏi trong lòng, nào có gan mở miệng.

Sắp về đến nhà, Diệp Hạo Vỹ đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng xoay người nói:

"Đúng rồi, Tứ thúc, con quên nói với thúc, ông nội không có ở nhà."

"Sao lại không?" – Diệp Đình Thâm suy nghĩ một chút, hơi nhíu mày, sao lại trùng hợp như vậy.

"Còn nữa.." - Diệp Hạo Vỹ xấu hổ mở miệng, "Bác cả, cô cô cũng đều đã trở về. Nói chung là tất cả bọn họ ai cũng về rồi. À, còn có, nhà họ Ngô cũng tới đây luôn."

"Ồ, đây là muốn tam đường hội thẩm sao?" – Diệp Đình Thâm cười lạnh, tựa hồ không thèm để ý đến.

Diệp Hạo Vỹ cũng bất đắc dĩ nói:

"Con cảm thấy không khác lắm nha! Aizz, thật không hiểu bà nội đang nghĩ cái gì nữa.."

Lục Khinh Lan nghe vậy, mím môi, trong lòng có chút khẩn trương, cúi đầu không nói gì nữa.

"Đừng lo lắng, được chứ?" - Diệp Đình Thâm đúng lúc kéo tay cô, nắm trong lòng bàn tay, ôn nhu nói: "Khinh Lan, em chỉ cần nhớ kỹ, tất cả đều có anh xử lý là được."

"Ừm, được!" - Lục Khinh Lan khẽ gật đầu, đồng thời đáy lòng cũng âm thầm hạ quyết tâm, không thể làm Diệp Đình Thâm khó xử.

Xe rất nhanh đã đến cổng nhà họ Diệp, Diệp Hạo Vỹ xuống xe trước đi báo tin. Lục Khinh Lan đi theo bên cạnh Diệp Đình Thâm, tay cô bị tay anh nắm chặt, nhất thời trong lòng cảm động, hơn nữa, khẩn trương theo đó cũng tăng vọt lên.

Diệp Đình Thâm cảm nhận được cô có chút không thoải mái, liền nắm tay cô chặt hơn, dường như đang cố truyền cho cô sức mạnh:

"Khinh Lan, không sao, có anh ở đây."

"Ừm, em biết! Em tin tưởng anh!"

Cửa mở, một chân vừa mới bước vào, trong đại sảnh, đông đảo tầm mắt đồng loạt quay lại phía họ.