"Đợi đã!" - Lục Khinh Lan xoay người, thoát khỏi vòng tay Diệp Đình Thâm, khó chịu nhìn anh một cái, sau đó một mình ngồi trêи sofa.
"Thế nào?" - Buồn cười, sờ sờ cằm, biết rõ vì sao cô thấy khó chịu, Diệp Đình Thâm cũng không nói ra. Anh đang chờ chính miệng Khinh Lan của anh đến hỏi anh.
Uầy, đã chủ động lâu như vậy, muốn được tận hưởng cảm giác bị động một lần cũng không có gì là sai.
Trong lòng buồn cười, Diệp Đình Thâm không chút hoang mang, chậm rãi đi tới, ôm cô vào lòng, cố ý hiểu sai lời cô:
"Khinh Lan muốn chờ cái gì? Chờ trời tối hả? Không sao đâu, chúng ta có thể quay về phòng, kéo rèm cửa lên lại sẽ tối."
"Anh! Anh!.." - Lục Khinh Lan cảm thấy anh càng ngày càng vô lại, ban ngày ban mặt lại có thể nói ra những lời như vậy?
Kêu 'anh' nửa ngày, nhìn bộ dáng ngây thơ vô tội của anh, Lục Khinh Lan bỗng nhiên có cảm giác nắm đấm đánh đập vào gối bông, không thể không trừng mắt nhìn anh một cái, thở một hơi thật dài, cô hỏi:
"Còn có ai gọi anh là Đình Thâm nữa không?"
Ồ, cuối cùng cũng hỏi ra nha.
Diệp Đình Thâm đắc ý một chút, giả vờ hồ đồ:
"Khinh Lan a, Khinh Lan gọi anh là Đình Thâm."
"Em nói không phải em cơ!" – Đôi bàn tay hơi nắm chặt, Lục Khinh Lan lớn gan lớn mật, vung tay hỏi anh: "Mau nói!"
"À, còn có mẹ anh, cũng là mẹ chồng tương lai của em, thỉnh thoảng sẽ gọi anh như vậy." Diệp Đình Thâm nắm lấy tay cô, chững chạc nói: "Còn có vấn đề gì sao, Khinh Lan?"
"Diệp Đình Thâm!" - Lục Khinh Lan quả thực sắp bị anh làm tức chết, chỉ cần nghĩ đến tiếng gọi 'Đình Thâm' đó, có vẻ chỉ là một từ vô cùng nhẹ nhàng tản ra, nhưng cô liền cảm thấy trong lòng mình hơi ê ẩm.
Hít một hơi, cô quyết định hỏi, mặc kệ Diệp Đình Thâm sẽ xem mình như thế nào:
"Ngày anh đi, có một người phụ nữ gọi điện thoại về nhà, gọi anh 'Đình Thâm'. Còn có buổi sáng hôm em nghe nhầm điện thoại của anh, cũng là cuộc gọi của cô ấy! Cô ấy là ai? Sao lại gọi anh là 'Đình Thâm'? Còn muốn nói với anh là đã trở về rồi? Anh nói xem."
"Phụt.." - Diệp Đình Thâm vẫn không nhịn được, cố gắng nuốt xuống nhưng rốt cuộc vẫn bật cười. Sờ đầu nhỏ của người trong ngực, có chút cảm động, lên tiếng:
"Cuối cùng em cũng chịu hỏi anh rồi sao? Anh còn tưởng em định giấu nhẹm trong lòng, không biết tới bao giờ, nha đầu ngốc nghếch."
Nói xong anh nhanh chóng tiến một bước, đè thân thể cô xuống, không cho cơ hội thẹn quá hóa giận, Diệp Đình Thâm suy nghĩ một chút, nói:
"Người đó tên là Lăng Vi. Cha cô ta đã từng là một thủ hạ binh dưới tay cha anh. Sau đó cùng làm việc trong làm việc trong Chính trị. Mỗi năm đều sẽ hỏi thăm anh một chút."
Lục Khinh Lan không tin:
"Đúng vậy sao?"
"Chính là như vậy." - Diệp Đình Thâm buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Bằng không em muốn nói như thế nào?"
"Được rồi." - Lục Khinh Lan hơi cúi đầu, bĩu môi, tỏ ra mình đã biết, lại bỏ qua một phần trầm tư lóe lên trong mắt Diệp Đình Thâm.
"Được rồi? Đơn giản vậy thôi à?" – Điệp Đình Thâm cố tình trêu chọc, giả vờ làm bộ dạng đáng thương, "Em không cảm thấy nên bù đắp cho anh một chút sao? Em không tin anh gì hết."
Nói xong, không đợi cô đáp lại, liền cúi đầu hôn lên, giải quyết nỗi khổ tương tư.
"Ưm.. ưm.."
Ong.. ong.. Điện thoại trêи bàn lại run lên.
"Điện thoại, điện thoại!" - Lục Khinh Lan dùng sức đẩy anh ra, sau đó dùng thế sét đánh không kịp, che tai đứng lên, cách xa xa, trừng mắt nhìn anh, dùng ánh mắt ra hiệu.
Diệp Đình Thâm cực kỳ bực bội, ánh mắt nhìn về phía điện thoại, tràn ngập lãnh ý.
Nhưng nhìn vào trong mắt Lục Khinh Lan, lại có ảo giác như ɖu͙ƈ cầu bất mãn (chưa thỏa được ɖu͙ƈ vọng)..
Kết nối điện thoại, Diệp Đình Thâm giọng điệu không tốt, lên tiếng:
"Tốt nhất là nên báo chuyện quan trọng nhất đi."... "
Ừm, tôi biết rồi."
Buông điện thoại xuống, Diệp Đình Thâm vẫy vẫy tay với cô: "Lại đây."
"Làm gì?" - Lục Khinh Lan đứng không nhúc nhích, hừ, một tiếng, chẳng phải vừa rồi còn cười cô!
"Có người mời ăn cơm." - Diệp Đình thâm dứt khoát đứng lên đi qua, đem bàn tay nhu nhu nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay mình: "Ngoan, Khinh Lan, chúng ta đi ăn cơm được không?"
Lục Khinh Lan bĩu môi, cuối cùng vẫn mặc cho anh dắt ra khỏi cửa.
* * *
"Chúng ta đi gặp ai vậy?" - Thấy xe dừng lại ở cửa Cổ Vận Hiên, Lục Khinh Lan càng ngày càng tò mò, "Cổ Vận Hiên sao?"
Nghe nói, Cổ Vận Hiên là nơi có phong cách tao nhã nhất trong toàn thành phố A, phẩm vị cũng cao cấp nhất, có tiền cũng không dễ dàng đặt được chỗ.
"Ừm." - Diệp Đình Thâm thừa nước đục thả câu: "Một người bạn cũ đã nhiều năm không gặp."
"Ồ." - Lục Khinh Lan không hỏi nữa, trong lòng có chút vui sướиɠ.
Cô và Diệp Đình Thâm có không ít bạn bè chung, khi còn bé cũng chơi đùa cùng nhau, nhưng bây giờ, thân phận thay đổi, đây cũng là lần đầu tiên đi gặp mặt như vậy.
Điều đó có nghĩa là anh đã đưa cô vào vòng quay cuộc sống thực sự của mình sao?
Một đường bị dẫn đến một cái phòng sâu phía trong cùng, mở cửa đi vào, vẫn chưa có người đến.
Lục Khinh Lan nhịn không được đảo mắt nhìn qua một chút. Thật xa hoa, lại khiêm tốn, cổ điển, ba phong cách trang trí khác nhau nhưng lại hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ, ở chỗ này ăn cơm, tuyệt đối là một loại hưởng thụ thượng cấp.
"Em đang nghĩ gì vậy?" - Nhìn thấy nha đầu nhà mình lại thất thần, Diệp Đình Thâm kéo cô vào lòng, nhíu mày hỏi: "Khinh Lan đang nghĩ đến anh sao?"
Lục Khinh Lan không chút do dự tặng cho anh một cái liếc mắt:
"Em đang suy nghĩ xem, trách sao những người có tiền có thế cũng nguyện ý xếp hàng chờ để được dùng cơm ở chỗ này."
Diệp Đình Thâm cười không nói gì, nhanh chóng đưa thực đơn đến trước mặt cô:
"Xem đi, muốn ăn gì?"
"Người còn chưa tới, chọn món trước, không tốt đâu?" - Nhìn thấy món ăn được trình bày trong menu, mặc dù con sâu thèm ăn trong bụng đã được triệu hồi ra, nhưng Lục Khinh Lan vẫn lễ phép đẩy ra: "Đợi khi đến đông đủ rồi chọn cũng được, dù sao em cũng chưa đói lắm."
"Được, nghe lời em." – Diệp Đình Thâm gật đầu, trong lòng đang nghĩ nên dọn dẹp tên gia hỏa đến muộn này như thế nào, lại dám để cho Khinh Lan đói bụng.
Hai người cùng ngồi bên nhau một lát, cho đến khi bụng Lục Khinh Lan phát ra âm thanh "ọt ọt".
Ngượng ngùng cúi đầu, Lục Khinh Lan vội vàng thoát khỏi cái ôm của anh, vẻ mặt bối rối, nói: "Em, em đi toilet, sẽ quay lại ngay."
Sau đó lập tức phi ra ngoài.