Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng - Chương 68: Giây phút hoảng sợ




Âu Dương Tuệ Như và Tần ma ma đi sát theo sau Bích Lan, lặng lẽ qua thiên điện thay quần áo.



Điện Thái Hòa chỉ khi năm mới hoặc quốc yến quan trọng mới có thể được dùng, bình thường đều để không, ít có người qua lại, Âu Dương Tuệ Như cũng là lần đầu tiên mừng năm mới ở thế giới khác, đương nhiên cũng là lần đầu tiên đến Điện Thái Hòa, đối với đường đi với bày trí chỗ này đều rất xa lạ. Đi qua mấy cánh cửa, ngang qua một gian phòng tối tối, nàng có chút cảnh giác, thầm hối hận không mang cấm vệ đi theo.



“Bích Lan, cứ tìm đại căn phòng nào để cho bản cung thay quần áo là được, cứ đi nữa, chỉ sợ Tiểu Vũ tìm không thấy bản cung.” Âu Dương Tuệ Như nhìn chăm chú Bích Lan đang cầm theo đèn cung đình đi phía trước dẫn đường, thử hỏi.



“Khởi bẩm Thái tử phi, Điện Thái Hòa có rất nhiều phòng để không đã lâu, vào đó thay quần áo cũng không thích hợp. Nô tỳ biết đằng trước không xa có một gian phòng, bởi vì chỗ đó tương đối yên lặng, trang nhã nên thường được các vị khách quý dùng làm chỗ nghỉ ngơi khi có yến hội, bên trong bày trí chu toàn, cũng được quét dọn rất sạch sẽ, ngài đi xem thử thế nào?” Bích Lan quỳ gối, từ từ giải thích, lại tự đẩy một cánh cửa ra, đưa đèn cung đình vào chiếu sáng để cho Âu Dương Tuệ Như nhìn thử tình trạng bên trong.



Âu Dương Tuệ Như đảo mắt đại khái một vòng nhìn xem tình hình trong phòng, quả nhiên như Bích Lan nói, ngoại trừ vách tường trống trơn cũng không bày biện gì nữa, quả thật không tiện để thay quần áo.



“Vậy chúng ta đi thôi.” Người đó là nhất đẳng cung nữ bên người Thái Hậu, Âu Dương Tuệ Như đè nén hoài nghi trong lòng, tiếp tục đi theo nàng ta. Đi đến một chỗ phía trước có mấy chậu hoa, nhưng thấy bên cạnh bồn hoa có một căn phòng đã sáng đèn, Bích Lan dừng bước, đẩy cửa phòng ra, quỳ gối nói với Âu Dương Tuệ Như, “Thái tử phi, bên trong, mời.”



Vẻ mặt Âu Dương Tuệ Như không tin tưởng nhìn Bích Lan, cũng không bước vào ngay mà là đứng ở trước của phòng quan sát. Chỉ thấy trong phòng được bố trí cực kì đơn giản, có nhuyễn tháp, có một bộ bàn ghế gỗ lim, một tấm bình phong bằng gấm, trên bức tường phía sau bình phong còn có một tấm vải vẽ thác nước cực lớn, lại chẳng có món bày biện dư thừa nào khác.



“Sao căn phòng này có chậu lửa và lư hương đốt sẵn rồi? Chẳng lẽ sớm biết sẽ bản cung đến chỗ này thay quần áo?”



Không khí ấm áp tràn ra khỏi phòng, Âu Dương Tuệ Như liên tưởng tới những màn cẩu huyết trong mấy bộ phim truyền hình cổ trang hay có như hạ huân hương, xuân dược, trong lòng cả kinh, vội vàng nín thở, lui ra phía sau vài bước, ánh mắt nhìn về phía Bích Lan sắc như đao.



Bích Lan mỉm cười, cung kính giải thích, “Gian phòng này vốn chính là phòng chuẩn bị dùng cho cung yến, được các quý nhân dùng để nghỉ ngơi cho tỉnh rượu. Ở Điện Thái Hòa còn có vài phòng như vậy, tất cả đều được sắp xếp sẵn trước khi khai yến, chỉ chờ có người vào sử dụng. Người nhìn xem, chỗ đó, chỗ đó, đều là y vậy.”



Bích Lan chỉ một thiên điện khác cách đó không xa, Âu Dương Tuệ Như nhìn qua đó, quả nhiên nhìn thấy còn có vài phòng sáng đèn như thế.



“Bản cung không thích mùi này, nồng đến đau đầu, ngươi đưa bản cung đi phòng khác xem thử đi.” Âu Dương Tuệ Như xua tay tản bớt mùi, nhíu mày nói.



“Được, mời Thái tử phi đi theo nô tỳ.” Bích Lan mang theo Âu Dương Tuệ Như đi lựa chọn liên tục vài căn phòng, trên mặt không hề có chút khó chịu nào.



Ngoại trừ bức vẽ trên tường không giống nhau, tất cả những căn phòng đó đều bố trí giống nhau như đúc, tính chất cũng không khác mấy những khách sạn hiện đại, có thể thấy được thật sự là dùng để cho khách dùng nghỉ ngơi.



Âu Dương Tuệ Như thấy thái độ Bích Lan cung kính, chịu khó, chỉ lo để ý ngọn đèn dẫn đường, cũng không nói nhiều, nghi ngờ trong lòng cũng giảm bớt chút, cuối cùng cũng chọn một căn không có xông hương, không khí tươi mát.



“Cứ gian này đi! Không khí thông thoáng.” Âu Dương Tuệ Như thản nhiên mở miệng.





Bích Lan cúi đầu vâng dạ, con ngươi hơi hơi lay chuyển, nghĩ thầm: quả nhiên lựa chọn căn phòng không có mùi vị lạ! Chủ tử thật sự là quá hiểu rõ Thái tử phi.



Khi nàng ta ngẩng đầu lên lại, giọng điệu mang theo sự thoải mái, “Như vậy, nô tỳ liền đi giúp ngài đưa Tiểu Vũ cô nương lại đây, đường đi chỗ này loanh quanh, nô tỳ chỉ sợ nàng đi bị lạc hướng.”



“Không cần, chúng ta cứ đứng chờ ở chỗ này, nàng sẽ tìm được.” Thấy Bích Lan định đi, Âu Dương Tuệ Như nhíu mày ngăn cản.



Bích Lan khom người thưa vâng, đành phải đứng chờ với Thái tử phi giữa gió rét. Qua chừng một khắc, rốt cục Tiểu Vũ mới tìm đến đây, đang ôm một bộ lễ phục màu đỏ trong tay, phía sau còn có một đội cấm vệ đi theo.



Thấy cấm vệ của mình cũng tới, Âu Dương Tuệ Như thầm khen Tiểu Vũ một tiếng ‘Thông minh’, nhận lễ phục rồi nhưng không vào phòng thay quần áo, mà nhấn bả vai Bích Lan, bảo nàng tắt đèn cung đình cùng mình đứng ở chỗ tối ngoài cửa phòng một khắc.




Các cấm vệ cũng ẩn vào bóng tối, đôi mắt cảnh giác điều tra chung quanh, hiển nhiên là nghĩ đến một việc như Thái tử phi.



Một khắc trôi qua, thấy quả thật không có ai khả nghi đi theo đến đây, Âu Dương Tuệ Như thả lỏng tay đang nhấn trên vai Bích Lan, nhỏ giọng nói, “Không việc gì, đã phiền nữ quan phải bồi bản cung trong giá lạnh.”



Thái tử phi thật sự rất cảnh giác! Muốn tính kế nàng, chủ tử khó khăn vạn phần! Bích Lan cảm thán trong lòng, trên mặt không hiện ra một chút nào, chỉ bày ra bộ dáng không hiểu rõ, đối với hành động kỳ lạ của Thái tử phi cũng không hỏi nhiều, chỉ cúi đầu thụ sủng nhược kinh đáp: “Không dám”.



Âu Dương Tuệ Như quan sát kỹ vẻ mặt nàng một lúc lâu, thế này mới khẽ gật đầu, thu tay nhấn trên vai nàng về. Bích Lan khẽ thở ra, giơ đèn cung đình đã tắt trong tay lên nói: “Dầu thắp không còn, xin Thái tử phi để nô tỳ đi đổi đèn cung đình khác lại đây.”



“Không cần, trong phòng có nến, ngươi cứ cắm ngọn nến vào trong đèn cung đình cũng như nhau.” Âu Dương Tuệ Như mỉm cười khéo léo từ chối, nhìn Tần ma ma và Tiểu Vũ, dặn nói, “Ta đi vào thay quần áo, gian ngoài khá tối lại không có đèn cung đình chiếu sáng, e là một mình nữ quan sẽ sợ hãi, vậy ma ma với Tiểu Vũ ở lại với nàng đi.”



Âu Dương Tuệ Như có thói quen tự mình thay quần áo không cần ai hầu hạ, lại có một loại cảnh giác theo trực giác đối với Bích Lan trước mắt này, bởi vậy để Tần ma ma và Tiểu Vũ ở lại giám thị.



Cảnh tượng trước mắt cẩu huyết y như mấy ý tưởng trong phim truyền hình đến cỡ nào, từa tựa kiểu như ‘Đang thay quần áo thì bị nam xa lạ xông vào, trong sạch bị hủy’? Hương xông mới vừa rồi thì kích thích như màn ‘Đang thay quần áo bị hạ xuân dược, trong cơn mê thì tằng tịu với nam nhân xa lạ’ ?



Âu Dương Tuệ Như càng nhìn thì càng thấy Bích Lan đáng nghi, trong lòng không khỏi cảnh giác vạn phần. Nếu như thật sự không cẩn thận bị hắt vào hai thau cẩu huyết, cả triều văn võ đang ngay tại trước điện, tất nhiên việc này sẽ lấy tốc độ nhanh nhất lan truyền ra, nàng sẽ không cần nghĩ cách hòa ly nữa mà trực tiếp bị hưu luôn, bị hưu cũng không phải kết quả tệ nhất, kết quả tệ nhất là hoàng thất không bỏ qua vết nhơ này cho nàng, hạ chỉ ban thưởng nàng một bạch lăng hoặc một ly rượu.



Nghĩ đến đây, Âu Dương Tuệ Như nhíu mắt lại, cẩn thận mở miệng, “Ma ma, Tiểu Vũ, ở lại với nữ quan.” Dứt lời, lại dặn dò các cấm vệ canh giữ ở cửa phòng chừng hơn mười bước, “Nhìn kỹ, nhất thiết đừng cho ai tới gần cửa phòng nửa bước.”



Tất cả những người đi theo đều gật đầu nhận lệnh, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, Âu Dương Tuệ Như thoáng yên tâm, bước vào phòng rồi quan sát trong phòng một vòng, phát hiện không có chỗ nào có thể giấu người, lúc này mới khóa cửa, chuẩn bị thay quần áo.




Nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng khóa cửa, trong con mắt Bích Lan hơi hiện lên biểu tình như trút được gánh nặng, nghĩ thầm: hoàn thành!



Âu Dương Tuệ Như vắt lễ phục sạch sẽ lên trên bình phong, bản thân mình trốn vào sau bình phong, nhanh chóng cởi quần áo. Nhưng bởi vì đây là mùa đông, lại tham gia tiệc tối mừng năm mới, lễ phục trên người vô cùng nặng nề rườm rà, chỉ mới cởi tầng tầng lớp lớp áo ngoài đính hạt châu đã khiến nàng tốn không ít tinh lực.



Áo ngoài được cởi ra, lộ ra áo lót thuần trắng đơn giản bên trong, Âu Dương Tuệ Như lạnh đến rụt bả vai, đang muốn vươn tay lấy quần áo sạch sẽ thay, đột nhiên có tiếng rung động bức họa sau bình phong, nàng giật mình cả kinh, vội vàng quay đầu, nhưng đã muộn, bỗng nhiên một bàn tay đưa lại đây, bịt miệng nàng, kéo nàng vào một cửa ngầm ẩn giấu phía sau bức họa.



Cửa ngầm cạch một tiếng đóng lại, nhìn từ bên trong tất nhiên là bức tường kín kẽ nhất, nhìn không ra một chút dấu vết cánh cửa từng tồn tại. Đồng thời, nếu người ở gian ngoài, cho dù có xốc tấm họa lên cẩn thận tìm kiếm cũng rất khó phát hiện cơ quan này.



Âu Dương Tuệ Như kinh hãi, giãy dụa kịch liệt.



“Tiểu mỹ nhân! Thật sự là tiểu mỹ nhân tuyệt sắc!” Một giọng nói đáng khinh vang lên từ phía sau nàng, rồi người đó buông tay đang bịt miệng nàng ra, sờ soạng trên người nàng.



Là Vệ vương! Âu Dương Tuệ Như vừa nghe giọng nói liền biết được thân phận của người đó. Nàng ngàn phòng vạn phòng, chính là không có phòng bị trong gian phòng này sẽ có một phòng ngầm, hơn nữa trong phòng ngầm này còn có người đã vào từ sớm! Thật sự là sơ ý!



Âu Dương Tuệ Như cong chân đá một phát về phía sau hướng đầu gối Vệ vương, rồi chạy đến bức tường kia vừa tìm chốt mở, cũng vừa lớn tiếng kêu cứu.



“Ha ha, kêu đi! Cứ việc kêu! Kêu cho rách cổ họng cũng sẽ không có ai nghe thấy! Chỗ này chỉ có bổn vương biết! Tiểu mỹ nhân có thể đến nơi đây, chính là duyên phận hai ta!” Vệ vương bị đá trúng, lại như không biết đau đớn vậy, mở to đôi mắt đầy tơ máu, điên cuồng kêu gào.



“Hoàng huynh, ta là Thái tử phi nha!” Thấy Vệ vương túm một lọ thuốc hít nho nhỏ trong tay, lỗ mũi còn dính đầy bột phấn màu trắng nào đó, nghiễm nhiên là bộ dáng phê thuốc mất tâm trí, trái tim Âu Dương Tuệ Như co rút, liên tục lớn tiếng nhắc nhở.




Nàng mới vừa thử qua rồi, cửa ngầm này không có cách nào khác để mở ra, giống như cần phải chạm đúng vào cơ quan nào đó, nhưng mà tình huống khẩn cấp, căn bản không cho nàng cơ hội từ từ tìm kiếm, vách tường chỗ này cũng rất dày rất nặng, bên ngoài mới có thể nghe không thấy tiếng kêu cứu của nàng theo như Vệ vương nói. Đợi cho người bên ngoài phát hiện khác thường vào xem xét, lại nghĩ cách đưa nàng ra, hiển nhiên là nàng đã sớm đã xảy ra chuyện. Không được, nàng phải tự cứu!



Càng trong lúc nguy cấp, Âu Dương Tuệ Như càng bình tĩnh, nàng nhìn chung quanh phòng, tìm kiếm công cụ có thể dùng để phòng thân.



“Thái tử phi gì chứ? Ngươi rõ ràng là mỹ nhân của bổn vương!” Vệ vương không cho nàng chút thời gian phản ứng, không đợi nàng xem thử đồ vật trong phòng thì đã vừa cười dâm vừa khẩn cấp nhào lên, miệng kêu la ơi ới.



Tuy rằng tính tình Vệ vương hoang dâm hám đẹp, nhưng không bởi vì vậy mà hoang phế một thân võ nghệ tốt, hơn nữa hắn đang bị thuốc kích thích, thần trí vô cùng phấn khích, xuống tay không có nặng nhẹ, hai ba phát đã bắt lấy Âu Dương Tuệ Như, nhấn nàng ngã trên tháp hôn lung tung, hai tay còn không ngừng xé rách quần áo trên người nàng, siết da thịt như ngọc của nàng tím một mảnh.



Áo lót vốn mỏng manh, không đến nửa khắc đã bị xé nát thành mảnh nhỏ bị Vệ vương ném loạn xạ, Âu Dương Tuệ Như chỉ còn lại có một cái yếm không thể che hết cơ thể.




Nhìn người mình đặt ở dưới thân, nhọn tròn tinh xảo hòa hợp trong một thể, dâm dục trong mắt Vệ vương càng thịnh, động tác càng thêm thô lỗ, đưa tay hướng xuống dưới hòng kéo váy nàng. May mắn là chiếc váy rất nặng, trong thoáng chốc không thể kéo xuống.



Mới đầu Âu Dương Tuệ Như còn kịch liệt giãy dụa, mãi khi áo lót bị lột sạch, mắt thấy Vệ vương sẽ mất đi lý trí, đột nhiên nàng ngưng giãy dụa, hít một hơi thật sâu, môi anh đào để sát vào bên tai Vệ vương, kiều mỵ mê hoặc nói, “Đại vương, cưỡng ép người ta thì có ý gì? Loại chuyện thế này đương nhiên là phải hai bên tình nguyện mới tuyệt vời chứ. Ngài buông người ta ra đi, để cho người ta đến hầu hạ ngài được không?”



Vừa nói, nàng vừa thổi nhẹ bên tai Vệ vương, hai tay chủ động lên xuống trên người Vệ vương, trêu chọc nơi mẫn cảm của Vệ vương.



Khi còn ở hiện đại, cuộc sống tình cảm của nàng vốn cũng phong phú, hơn nữa thủ đoạn tình ái so với Vệ vương hoang dâm thì chỉ có hơn chứ không kém. Rất nhanh Vệ vương đã bị nàng trêu chọc cho thở gấp, nhanh chóng ngẩng cao, thân thể không ngừng run rẩy, đúng là trầm mê ở trên tay nàng đến quên động tác.



Âu Dương Tuệ Như thấy thế, con ngươi tối lại, bỗng đưa một bàn tay ra sau lưng, nắm gối ngọc trên nhuyễn tháp nhắm đầu Vệ vương, đập thật mạnh.



Vệ vương còn đang hưởng thụ, không hề phòng bị chút nào, lúc này bị nàng đập cho đầu rơi máu chảy.



“Tiện nhân! Dám lừa bổn vương! Tốt! Bổn vương sẽ khiến cho ngươi biết cái gì gọi là cam tâm tình nguyện! Viên Hồng Hoàn này là bảo vật của bổn vương, hôm nay tiện nghi cho ngươi !” Hút nhiều dược vật không rõ ràng, cho dù trên đầu Vệ vương màu chảy ròng ròng cũng không ngất đi, ngược lại càng điên cuồng hơn, siết hàm dưới của Âu Dương Tuệ Như, từ trong ngực lấy ra một viên thuốc màu đỏ như lửa nhét vào trong miệng nàng.



Hồng Hoàn? Xuân dược cao cấp nhất trong truyền thuyết? Âu Dương Tuệ Như kinh hãi, lắc đầu quầy quậy mong thoát khỏi kiềm chế của Vệ vương, muốn nhổ Hồng Hoàn ra, nhưng nàng động tác càng kịch liệt, viên thuốc lại càng chạy sâu vào yết hầu của nàng, rất nhanh liền trôi vào bao tử của nàng.



Vệ vương điên cuồng cười to, hai mắt đỏ quạch tràn ngập dục vọng dán chặt trên người nàng, chú ý biểu tình của nàng, đợi dược hiệu phát tác. Nghe nói nữ nhân dùng Hồng Hoàn rồi, người người sẽ hóa thân thành tinh quái (yêu tính/yêu quái) hút nguyên dương nam nhân, và cùng với tư vị ái ân thực hồn tiêu cốt làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Vệ vương ngứa ngáy khó nhịn, vẻ mặt càng thêm nôn nóng.



Kẻ trước mắt đã hoàn toàn đánh mất lý trí, chính là một tên cầm thú, bị cầm thú làm nhục, còn phải chịu dược vật khống chế mà tằng tịu với nhau, Âu Dương Tuệ Như chỉ nghĩ sơ sơ thôi mà đã có cảm giác sống không bằng chết. Trong mắt rất nhanh hiện lên một chút quyết tuyệt, tay nàng lặng lẽ đưa vào trong mớ tóc hỗn độn, nhổ một cây trâm, đột nhiên bạo phát, không chút do dự đâm tới cổ Vệ vương.



Khi cây trâm đâm vào vào thịt, không phát ra tiếng động nào, lúc rút ra thì nhanh chóng sạch sẽ, ngay cả máu cũng chưa bị dính lấy một giọt. Vệ vương xem thường quay người, rồi từ từ ngã về phía sau.



Âu Dương Tuệ Như nhìn hắn xuống nhuyễn tháp, sau một lúc rồi vẫn không có động đậy, biết nguy hiểm đã được giải trừ, cả người mới hoàn toàn trầm tĩnh lại, mặt mày sợ sệt. Cây trâm đâm vào cổ họng, nàng không biết Vệ vương có còn cơ hội sống sót hay không, nhưng mà nàng biết, nàng muốn sống! Hơn nữa nhất định phải sống đến cuối cùng!



Cung nữ cọc ngầm thật thật ảo ảo, ai mà biết được phòng ngầm trong cung, trước thì tiến cử phòng ngầm cho Vệ vương, rồi bột phấn màu trắng làm người ta điên cuồng, rồi bí dược Hồng Hoàn của tiền triều, từng chuyện từng chuyện này đều chỉ rõ, để lại dấu vết như vậy chỉ có công chúa tiền triều Giang Ánh Nguyệt!



Giang Ánh Nguyệt, ngươi đợi cho ta! Nếu không tự tay giết ngươi, ta thề không làm người! Âu Dương Tuệ Như ngơ ngác giật mình, nhìn chằm chằm cây trâm dính đầy máu tươi trong tay, khuôn mặt dữ tợn. (mâu thuẫn ghê á, đoạn trên thì không dính giọt máu nào, đoạn dưới thì dính đầy máu ~.~, cái này người ta gọi là sai rắc-ro nè, tác giả chơi em à >”