Thiên Hàng Đại Nhâm Vu Tư Nhâm Dã

Chương 29: Phiên ngoại 2: Khắc khẩu




- Haiz, tiểu Sinh và tiểu Vũ có thể đổi mặt một chút thì thật tốt - Nhâm Hảo Nhi ngồi ở trong sân, nhìn tiểu Sinh tiểu Vũ vui đùa ầm ĩ một mảnh cách đó không xa thì không khỏi cảm khái.

Tiểu Sinh lớn lên giống Võ Sở Vũ, mặt mày tinh xảo, trước khi tập võ, người không biết rõ đều nói là con gái, hiện giờ do tập võ mà trưởng thành, đường nét dần dần hiện rõ, thân thể cường tráng, không mảnh mai giống lúc trước, trái lại rất giống ông ngoại Võ Hầu Chi.

Mà tiểu Vũ giống Tư Nhâm Dã hơn, mặt mày coi như thanh tú, không xinh đẹp giống tiểu Sinh, đều có má lúm đồng tiền nhưng tựa hồ cũng thô to hơn so với tiểu Sinh, hơn nữa tính khí nghịch ngợm kia thật càng giống đứa nhỏ Tư gia hơn tiểu Sinh.

- Mẹ, tiểu Vũ còn nhỏ, còn chưa nảy nở mà - Tư Nhâm Dã cầm lấy một khối điểm tâm nhét vào miệng, nói chuyện còn phun ra một ít mảnh vụn.

Nhâm Hảo Nhi lắc đầu, trước kia tại thâm sơn cùng cốc này còn cảm thấy con gái nhà mình bộ dạng coi như không tồi, trắng trẻo, ngũ quan mặc dù không tinh diệu nhưng cũng dễ nhìn, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Nhưng hôm nay cả ngày nhìn thấy Võ Sở Vũ, quay đầu lại nhìn Tư Nhâm Dã, nhìn thế nào lại cảm thấy đứa nhỏ này ra ngoài đã đánh mất mặt mũi của bà.

- Con cũng chưa thấy nảy nở lên nhiều ít đấy - Nhâm Hảo Nhi vẻ mặt ghét bỏ, trong lòng thẳng thừng tự nhủ, nếu Võ Sở Vũ là con gái mình, nói gì cũng không đồng ý gả cho Tư Nhâm Dã. Cần mạo không có mạo, cần tài không có tài, cả ngày chỉ biết mài mài dũa dũa gỗ, cũng còn chưa thấy mài dũa ra cái gì.

- Mẹ không thể lấy con so với Sở Sở được, nhạc phụ nhạc mẫu bộ dạng đẹp - Cuối cùng Tư Nhâm Dã nghe ra được Nhâm Hảo Nhi đang ghét bỏ mình, nhìn nhìn Võ Sở Vũ ngồi ở bên cạnh có chút không phục.

- Ha, ý tứ của con là nghi ngờ ta? Là tự con ở trong bụng không chọn tốt, mặt mày bộ dạng lớn lên giống cha con, con theo ta thì tốt rồi - Nhâm Hảo Nhi không cam lòng yếu thế, trong lòng lại buồn bực, vóc người nhà họ Nhậm coi như xinh đẹp, nhưng Tư Nhâm Dã này lớn lên giống cha nàng đến cùng, muốn nuôi như con trai còn chưa tính, hôm nay trong nhà còn có con dâu đẹp như tiên ngồi, cháu gái sinh ra lại không có mắt lớn lên giống Tư Nhâm Dã.

- Nếu mẹ muốn nói như vậy, con lớn lên như vậy cũng có thể cưới về cho mẹ một kiều thê ngoan hiền, đây chứng tỏ khả năng của con lớn - Trong lòng Tư Nhâm Dã cũng thừa nhận bộ dạng chính mình thật sự kém hơn Võ Sở Vũ, căn bản ngay cả tính so sánh cũng không có, có lẽ vì muốn tự an ủi trong lòng rằng mẹ cực kì không công bằng, vì không muốn mẹ hâm mộ lâu biến thành ghen tị, thay đổi phương pháp thổi phồng chính mình.

- Hừ thôi đi, mẹ con còn không biết sao, con có thể lấy được Sở Sở, đích thị là lão tổ tông Tư gia trên trời dưới đất của con chạy gãy chân nối lên tơ hồng, có phải con vẫn nên đốt nhiều chút hương cho tổ tông không, mấy cây gỗ kia mài dũa tới ra hoa cũng không ai thích xem - Nhâm Hảo Nhi không thể tha, cầm lấy chén trà uống ngụm trà.

Võ Sở Vũ nhìn tiểu Sinh và tiểu Vũ cách đó không xa, bên tai nghe Tư Nhâm Dã và Nhâm Hảo Nhi trêu ghẹo nhau, trong lòng không biết có bao nhiêu mùi vị.

Ban đêm về phòng, Võ Sở Vũ còn lấy ra lí do thoái thác của Nhâm Hảo Nhi nói cười với Tư Nhâm Dã:

- Ta cũng hiểu tiểu Sinh và tiểu Vũ đổi mặt thì rất tốt.

- Bộ dạng đẹp có ích lợi gì chứ - Tư Nhâm Dã đã bị Nhâm Hảo Nhi quấn quít lấy vấn đề này cả một buổi chiều, ngữ khí có chút không kiên nhẫn.

- Vậy là nàng cảm thấy ta vô dụng? - Võ Sở Vũ giúp Tư Nhâm Dã cởi cúc áo, cố ý cúi đầu làm bộ như khó sống.

Tư Nhâm Dã thấy vậy, vội vàng giải thích:

- Ta nói có mỗi bộ dạng đẹp là vô dụng, nàng không chỉ có bộ dạng đẹp, nàng cái gì cũng tốt.

Võ Sở Vũ lại ngẩng đầu nhìn Tư Nhâm Dã cười toe toét:

- Nếu các điều kiện khác giống nhau, tất cả mọi người chỉ thích bộ dạng đẹp thôi - Võ Sở Vũ giúp Tư Nhâm Dã cởi áo ngoài.

- Cái này không nhất định, ta so với sư huynh của nàng, sư huynh của nàng tốt hơn rất nhiều, nàng còn không phải chọn ta sao - Tư Nhâm Dã ngồi ở bên giường cởi giày, quỳ ở trên giường kéo Võ Sở Vũ đến trước mặt, giúp cô cởi áo.

- Như tiểu Vũ thích chơi đùa cùng Thanh Trần, đều không thấy phản ứng lại với Điềm Điềm.

Thanh Trần là con gái của Võ Hàm Vũ, lớn hơn Tư Mộc Vũ một tuổi, lớn lên giống Võ giagiống Tư Tuấn Sinh. Tự nhiên là ôn nhu hơn Tư Tuấn Sinh, đại khái là do tên nên tuổi còn nhỏ đã có cảm giác xuất trần, tính khí rất không giống Võ Hàm Vũ, lãnh lãnh đạm đạm, tựa hồ thật sự không mấy khi hưng trí quá. Tư Mộc Vũ thực sự ưa thích quấn quít lấy vị biểu tỷ này, bình thường cũng yêu nhắc đến.

Điềm Điềm là con gái của Nhâm Hinh, cùng tuổi với Tư Mộc Vũ, tính khí hoạt bát đáng yêu, giống như Nhâm Hinh thích dán Tư Nhâm Dã, con bé dán Tư Mộc Vũ thậm chí sâu hơn. Tư Mộc Vũ ngày thường cũng chơi với con bé, chỉ là nếu đối mặt với Thanh Trần thì Điềm Điềm đích thị chịu vắng vẻ, con bé thật lại cũng không khóc rống, liền luôn đi theo phía sau Tư Mộc Vũ.

Nghĩ vậy, lòng Võ Sở Vũ tràn đầy đắc ý, cái này không phải đã nói lên Võ gia của chính mình tất thắng Nhậm gia sao. Mà Tư Nhâm Dã cũng lo lắng, nhiều biểu tỷ muội như vậy, sao tiểu Sinh không đụng chạm chơi đùa cùng nhau, đều tự bản thân ở bên cạnh luyện võ, đều đã luyện thành cọc gỗ. Biểu tỷ muội vừa đi liền cùng tiểu Vũ chỉ hai người làm ầm ĩ, cùng em gái nhà mình có cái gì hay mà làm ầm ĩ, thật không có tiền đồ.

- Vậy cũng phải, vậy vì sao nàng chọn ta mà không chọn sư huynh của nàng? - Tư Nhâm Dã bị Võ Sở Vũ mang vào đường chết, lập tức không ra được.

- Ta cảm thấy nàng so với sư huynh bộ dạng đẹp - Võ Sở Vũ vẻ mặt thành thật nói, cũng không biết là thật hay giả.

Tư Nhâm Dã nghe xong rất hưởng thụ, vừa cởi áo ngoài treo lên vừa kéo Võ Sở Vũ ngồi trên giường, trên mặt còn không giấu được sảng khoái:

- Ta thích nàng trợn mắt nói dối.

- Vậy chờ lúc ta già, có phải nàng liền không thích ta hay không - Võ Sở Vũ tự nhận vẻ bên ngoài có chút trọng yếu, đương nhiên sẽ lo lắng điểm này.

- Sẽ không, chờ nàng già thì nàng cũng là một lão thái thái xinh đẹp - Nếu Võ Sở Vũ coi trọng bề ngoài thì tự nhiên muốn nơi này xuống tay an ủi, vài năm ở chung, Tư Nhâm Dã dỗ Võ Sở Vũ đã đến mức thuận buồm xuôi gió.

Hai người một ngày trước còn ngọt ngào đường mật, ngày hôm sau lại cãi nhau, tựa hồ lâu lắm rồi mới cãi nhau lần đầu tiên. Mà nguyên nhân cãi nhau còn là vì con, hơn nữa là Tư Mộc Vũ.

Từ lúc Võ Sở Vũ đến Tư gia, trừ bỏ mang đến bốn tỳ nữ đều biết võ ra, Võ Hầu Chi còn an bài không ít thị vệ an cư ở phụ cận. Theo lý thuyết thì thế lực của Độc Y Giáo đã dần dần yếu, Võ gia cũng không cần kiêng kị, chỉ là Võ gia ở trong giang hồ nhiều năm như thế, khó hoàn toàn không có thù riêng, muốn gây phiền toái với Võ gia thì rất có thể trước tiên xuống tay với Tư gia bạc nhược này. Bất quá đây lại là lần đầu tiên.

Người tới hay cái cũng chưa thăm dò tình huống, cứ thế đấu đá lung tung tiến vào Tư gia, trực tiếp kêu gào, thậm chí cả Võ Sở Vũ cũng còn chưa đụng tới đã bị bốn tỳ nữ ngăn ở ngoài đại đường. Tuy nói đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống này nhưng cao thấp Tư gia sớm đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, Võ Sở Vũ lại càng tập mãi thành quen, chỉ là có chút đã nhiều năm nên hốt hoảng. Ai ngờ đứa bé Tư Mộc Vũ kia đột nhiên xông ra ngoài, cầm trên tay kiếm gỗ nhỏ muốn giúp tỳ nữ giáo huấn kẻ xấu kia.

Cũng là Võ Sở Vũ tay mắt lanh lẹ, Tư Mộc Vũ còn chưa chạy được vài bước đã bị Võ Sở Vũ bắt về, chút thả lỏng cũng không có, cả một nhà già trẻ cũng bị hành động của Tư Mộc Vũ dọa đi mất nửa cái mạng. Chờ lúc kẻ xấu bị thị vệ phụ cận tới bắt đi thì Võ Sở Vũ trầm mặt bắt đầu giáo huấn Tư Mộc Vũ.

Tư Mộc Vũ từ khi ra đời tới giờ chưa từng nghe qua những lời nặng như thế, cũng chưa từng thấy qua mẹ mình hung dữ như thế, còn chưa nói quá mấy câu thì miệng méo xệch khóc lên. Tư Nhâm Dã thấy con bé khóc thì tim liền đau đến không được, mà Võ Sở Vũ thấy thì chẳng những không ngừng giáo huấn, ngược lại còn chuẩn bị ra tay đánh, trong lòng nghĩ đứa nhỏ này được nuông chiều từ bé nên cái gì cũng không sợ, cũng không sợ đau, không đánh nó vài lần thì cũng không biết cách tránh nguy hiểm.

Tư Nhâm Dã mặc kệ ý tứ của Võ Sở Vũ, Tư Mộc Vũ bị đánh một cái liền tiến lên bảo vệ, còn nói thẳng:

- Giờ không phải là không sao rồi sao, con còn chưa bị người nọ hù đến lại bị nàng hù sợ.

Võ Sở Vũ vốn đang nổi nóng, thấy Tư Nhâm Dã chống lại chính mình thì trong lòng lại càng giận:

- Ta thấy là nàng từ phụ ra bại nữ (cha hiền sinh con gái hư), hiện tại nàng che chở cho nó, có thể bảo vệ nó một đời sao?

Lời đến trong tai Tư Nhâm Dã lại thay hình đổi dáng:

- Phải, Tư gia chúng ta không lợi hại bằng Võ gia các ngươi, bộ dạng cũng không được đẹp bằng các ngươi, làm cái gì đều là sai.

Võ Sở Vũ biết Tư Nhâm Dã nghĩ lầm nhưng vào thời khắc này lại không muốn giải thích, trong lòng nóng nảy thật sự. Tư Nhâm Dã chưa bao giờ từng nặng lời với mình, hiện giờ lại làm trò trước mặt mọi người trở mặt cùng mình, trong lòng ủy khuất thật sự, kéo Tư Mộc Vũ ở phía sau Tư Nhâm Dã qua liền nâng tay đánh.

Tư Mộc Vũ ôm chân Tư Nhâm Dã kêu cha miết, Tư Nhâm Dã tự nhiên yếu hơn Võ Sở Vũ, lôi kéo vài lần không ngăn được Võ Sở Vũ, Tư Nhâm Dã liền thuận thế giơ tay lên, cũng đúng lúc này Võ Sở Vũ dừng động tác, nhìn chằm chằm Tư Nhâm Dã:

- Ngươi đánh đi, đánh đi!

Tư Nhâm Dã nâng bàn tay trong chốc lát vẫn không nhẫn tâm đánh, phẫn nộ hạ tay xuống, dắt Tư Mộc Vũ định rời đi, ai ngờ Võ Sở Vũ lại đỏ mắt hung hăng đạp Tư Nhâm Dã một cước:

- Ngươi đánh đi!

Tư Nhâm Dã bị đạp ngã xuống đất, mắt thấy một cước khác của Võ Sở Vũ lại muốn đến thì nhanh chóng ôm lấy đầu. Mấy tỳ nữ nhanh chóng lôi Võ Sở Vũ lại, Võ Sở Vũ vừa đạp loạn vừa mắng:

- Ngươi đánh đi! Ngươi là đồ bất lực! Ngươi đánh đi! Đánh đi! - Mặc dù có người lôi kéo thì trên người Tư Nhâm Dã vẫn có mấy dấu chân của Võ Sở Vũ.

Gây sức ép một lúc tựa hồ Võ Sở Vũ có chút mệt mỏi, không tiến lên muốn đánh nữa, tỳ nữ cũng buông tay ra. Tay Tư Nhâm Dã vừa buông đầu ra, thấy Võ Sở Vũ vừa động lại bật người giơ tay lên sợ Võ Sở Vũ ra tay lần nữa.

Võ Sở Vũ tức giận xoay người trở về phòng. Tư Mộc Vũ ngồi ở bên cạnh Tư Nhâm Dã khóc đến người ngoài còn muốn thương tâm. Nhâm Hảo Nhi ở một bên nhìn, lòng đã sớm đau phải chết nhưng cũng không tiện nhúng tay vào, thân phận này ở đây giúp ai đều không được. Bà cũng biết Võ Sở Vũ sẽ không hạ thủ tàn nhẫn, bằng không làm sao Tư Nhâm Dã có phân phản kháng, chỉ có thể buông tay chịu đòn. Nhưng nhìn tư thế thì thật sự lo lắng cho con gái nhà mình, chờ Võ Sở Vũ vừa đi liền nâng Tư Nhâm Dã dậy, hận không thể bật người lột quần áo nhìn xem trên người có bị thương hay không.

Đích thật là Võ Sở Vũ không dùng nhiều lực, trên người Tư Nhâm Dã cũng chỉ có trên lưng một khối máu ứ, lau thuốc cũng không sao nữa. Tư Mộc Vũ được Tư Lương dỗ đang ngủ, Tư Tuấn Sinh ở trong sân đánh quyền, nó cảm thấy nếu mình đủ lợi hại thì chuyện ngày hôm nay sẽ không phát sinh.

Đến tận giờ cơm chiều Võ Sở Vũ đều không ra khỏi phòng, Tư Nhâm Dã còn khó chịu, chỉ có Nhâm Hảo Nhi bưng đồ ăn đi hò hét. Người nhà mẹ đẻ không có mặt, nhà chồng không ai thay nàng nói vàicâu bênh vực, trong lòng đích thị rất khó chịu. Nhâm Hảo Nhi thấy Võ Sở Vũ không khóc, chỉ ngồi ở một bên không biết nghĩ gì, liền ngồi ở bên cạnh tâm sự cùng.

Võ Sở Vũ cũng không giận chó đánh mèo, thấy Nhâm Hảo Nhi đến thì ngẩng đầu cười cười với bà:

- Mẹ, con không sao. Mẹ ra ngoài ăn cơm cùng bọn họ đi.

- Vậy con cũng ra ngoài ăn cùng nhau đi - Nhâm Hảo Nhi nghe lời của Võ Sở Vũ đích xác là một mình lấy chồng xa.

- Không cần, hôm nay con không thèm ăn, ra ngồi chỉ sợ mọi người mất hứng, mọi người ăn thôi là được. Mẹ bưng đồ ăn ra đi, nếu con đói bụng thì sẽ tự mình đi làm một ít thức ăn - Võ Sở Vũ đã nói lời nói tròn trịa như thế thì Nhâm Hảo Nhi đã không còn gì để nói, giúp Tư Nhâm Dã nói vài câu lời hay, quan tâm Võ Sở Vũ vài câu rồi cũng đi.

Đến buổi tối, Tư Nhâm Dã cũng trở về phòng. Hai người không nói chuyện, nằm đưa lưng về phía nhau lại thế nào cũng không ngủ được.

Không biết buồn bực bao lâu, cuối cùng Tư Nhâm Dã có chút không chịu nổi, không thấy phía sau có động tĩnh gì, tròng mắt xoay chuyển, xoay người làm bộ lơ đãng đưa tay khoát lên lưng Võ Sở Vũ, chờ đợi chính mình thở ổn định, cánh tay căng thẳng đã ôm Võ Sở Vũ vào trong ngực, đang định an tâm nhắm mắt lại ngủ thì tay lại bị Võ Sở Vũ mở ra.

Tư Nhâm Dã lúc này mới kịp phản ứng, nằm trước mặt chính là cao thủ võ lâm, nghe tiếng thở của mình liền biết ngủ hay tỉnh, giả bộ là không qua được, như vậy thì cứ thế đi. Tư Nhâm Dã không sợ chết lại đưa tay tới ôm lấy Võ Sở Vũ. Lần này tay mới vừa ôm lấy Võ Sở Vũ liền bị Võ Sở Vũ gạt đi, Tư Nhâm Dã liền vội dính lên ôm tiếp, thêm vài lần nữa hoàn toàn không còn buồn ngủ, còn Võ Sở Vũ rốt cục không quan tâm đến Tư Nhâm Dã nữa, để nàng ôm.

Tư Nhâm Dã ôm được Võ Sở Vũ thập phần an tâm, ngửi mùi hương của Võ Sở Vũ, một lát sau rốt cục lại buồn ngủ. Lúc từ từ nhắm mắt muốn ngủ thì Võ Sở Vũ xoay người rúc vào trong lòng Tư Nhâm Dã, hai tay ôm lấy eo Tư Nhâm Dã. Tư Nhâm Dã thuận thế chuyển cánh tay nguyên bản đặt ở bên hông Võ Sở Vũ đến trên lưng, hai người thân mật ôm.