Thiên Hàng Đại Nhâm Vu Tư Nhâm Dã

Chương 25




Tư Nhâm Dã chạy hai ngày đường, cuối cùng cũng có thể thoải mái cưỡi ngựa, vừa đáng tiếc cho cái mông của mình vừa cảm thán cho mông của Võ Sở Vũ. Chạy nhanh chạy chậm cuối cùng đến nhà, Nhâm Hảo Nhi vốn kích động không thôi, sau khi thấy nàng một mình trở về thì lập tức kéo mặt xuống.

- Tiểu Sinh đâu? Không tìm thấy con, Sở Sở cũng không trở về sao? Hay là con chịu không nổi khổ mà một mình về trước? - Nhâm Hảo Nhi càng nghĩ càng không xong, giống như trong lòng đã xác nhận là Tư Nhâm Dã làm điều gì thực xin lỗi với con của bọn họ.

- Mẹ, Sở Sở và Tiểu Sinh đều ở Võ gia rất tốt, cha cô ấy đã đáp ứng việc hôn nhân của chúng con, bảo con an bài tốt bên này rồi hãy qua đón bọn họ về - Tư Nhâm Dã ở trên đường đã sớm nghĩ kỹ tìm từ, thật sự không biết nên làm thế nào công đạo với Nhâm Hảo Nhỉ, chỉ có thể xem nhẹ một việc.

- Việc hôn nhân? Con với ai? Trong mắt con còn có chúng ta không? Cũng chưa thông báo một tiếng với chúng ta không minh bạch liền đính hôn cùng người ta sao? - Vợ chồng Tư Lương đều có cùng vấn đề, Nhâm Hảo Nhi còn chưa mở miệng thì Tư Lương đã không nhịn được đặt câu hỏi.

Tên này thật sự rất vô pháp vô thiên, đây đích xác thật sự là con chính mình đẻ ra nuôi lớn, sao chung thân đại sự chính mình có thể không biết rõ tình hình đây?

- Đương nhiên là với Sở Sở, đều đã có con với cô ấy, người trong nhà cô ấy sẽ bỏ qua con sao? - Tư Nhâm Dã cố ý ấp úng, biểu cảm ủy khuất như cố gắng không vui.

Tư Lương dễ gạt gẫm, Nhâm Hảo Nhi lại không phải thế, Tư Nhâm Dã là bà mang thai mười tháng sinh ra, đánh cái rắm cũng biết nàng muốn thả rắm gì, chuyện nàng không thích thì ai có thể bức nàng, nhìn bộ dạng vô cùng khẩn cấp gấp trở về lại đã muốn đi này của nàng, tám phần là trong lòng rất thích việc hôn nhân này.

- Việc này bảo cha con đi an bài đi, hai mẹ con chúng ta đã lâu không gặp, cần phải tâm sự - Nhâm Hảo Nhi phân phó xuống, Tư Lương liền gật đầu đi, Tư Lương không biết có gì không ổn, trong nhà nhiều người vài người tức giận cũng sẽ có người bồi, Tư gia có thể có hậu nhân, có gì không vui chứ.

Tư Nhâm Dã theo Nhâm Hảo Nhi về phòng, trong lòng cũng biết Nhâm Hảo Nhi đích thị đã phát hiện ra cái gì, an phận không dám cử động gì.

- Ngồi xuống đi - Nhâm Hảo Nhi ngồi ở ghế trên, chỉ chỉ ghế bên cạnh.

Tư Nhâm Dã nhanh chóng ngồi xuống, vẻ mặt lấy lòng nhìn nhìn Nhâm Hảo Nhi, Nhâm Hảo Nhi bất đắc dĩ lắc đầu.

- Con ưa thích Sở Sở phải không? - Nhâm Hảo Nhi hành văn gãy gọn, có chút khiến Tư Nhâm Dã chống đỡ không được, bật người mặt liền đỏ.

- Mẹ, chúng con đều là nữ nhân - Tư Nhâm Dã tựa hồ đang nhắc nhở Nhâm Hảo Nhi, không khí thở không đủ, lời nói ra như phiêu trên không trung.

- Cái này ta còn có thể không rõ sao, nếu con là nam nhân thì ta còn hỏi con làm gì - Nhâm Hảo Nhi liếc nhìn Tư Nhâm Dã, hơi hơi cau mày, có vẻ có chút ghét bỏ.

- Con cũng không biết - Tư Nhâm Dã ăn ngay nói thật, nàng đích xác đã suy nghĩ nhiều ngày nhưng cũng nghĩ không thấu, thế nào tính là ưa thích - Chỉ là con muốn cưới cô ấy - Tư Nhâm Dã nói hết còn bồi thêm một câu - Cô ấy cũng muốn gả cho con - Trên mặt có vẻ có chút đắc ý.

- Con bé thích con đi - Nhâm Hảo Nhi không phải đang đặt câu hỏi khiến Tư Nhâm Dã có chút ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng Nhâm Hảo Nhi biết rõ, con gái cuối cùng vẫn là nữ nhân, nói rõ những chuyện này cũng không biết xấu hổ nhiệt tình đến đâu rồi, đều đã muốn thành người thân - Đừng giả bộ, mẹ đã sớm nhìn ra con bé đối với con không tầm thường. Ban đầu nghĩ rằng con cũng sẽ không theo nó nên cũng không làm gì, việc này, chỉ sợ làm gì bức người tuổi trẻ các con nóng nảy. Vậy cũng tốt, vừa ra cửa, tôn tử không trở về còn bồi con gái vào - Nhâm Hảo Nhi thở dài.

- Mẹ, là cô ấy gả tới đây, mẹ đừng lo, mẹ vẫn gặp được - Tư Nhâm Dã thấy Nhâm Hảo Nhi tựa hồ có thể nhận mình và Võ Sở Vũ thì vội vàng nói tốt, trên mặt cũng sáng lên không ít.

- Con đừng nói nữa, người ta sinh con gái thì đến kinh thành, mang theo cha mẹ đi hưởng phúc, con lại ngược, mang về từ kinh thành một tiểu thư, sau này chúng ta còn phải cung phụng. Chuyện may mắn vừa đến vừa đi này nhiều ít có tính toán của con - Nhâm Hảo Nhi nén giận, đại khái là muốn bài trừ một cỗ oán trong lòng mà thôi, lại không muốn khiến Tư Nhâm Dã chạy mất, chỉ có thể đánh đường cong. Bất quá nhìn việc này mới thấy Tư Nhâm Dã đích thật là do Nhâm Hảo Nhi sinh ra.

- Mẹ, mẹ không thể tính như vậy, vợ cưới về xong có thể giúp chúng ta làm việc mà. Sở Sở ăn cũng không nhiều, con không cho cô ấy tiền cô ấy cũng tiêu không bao nhiêu, huống hồ còn tặng không mẹ tôn tử nữa, sao tính ra lỗ được. Người ta đều phải sinh con cưới vợ trẻ. Mẹ xem, cô ấy ở kinh thành, đồ cưới mang đến khẳng định không ít, có khi đều đã đủ cho cô ấy ăn cả đời này - Tính trên sổ, Tư Nhâm Dã đích thật là trò giỏi hơn thầy, lời nói với Nhâm Hảo Nhi giống như đi hai đầu bờ ruộng nhưng lại nói tiếp rõ ràng mạch lạc, chỗ nào có vẻ xấu hổ.

- Con quên đồ cưới phải không, chúng ta không phải còn phải tặng quà sao? Con tưởng người ta cho không đồ cưới chắc - Cuối cùng Nhâm Hảo Nhi không nhịn được đánh một cái vào đầu Tư Nhâm Dã, nhất thời cảm thấy trong lòng thoải mái không ít, quay đầu định tìm Tư Lương xả giận, cơn tức này cũng thoải mái, may là chính mình còn rất thích cô nương Sở Sở cô này, bằng không không thể không sống mái cùng Tư Nhâm Dã.

Cũng không phải không muốn làm, ngươi nói xem, một đại cô nương như Sở Sở, vô duyên vô cớ sinh con cho nhà mình, cũng không thể không cần được, lúc trước vẫn là chính mình khuyên Tư Nhâm Dã cưới nữ nhân đã xuất giá, chỉ là hai nữ tử có tình cảm cũng coi như không đến. Chuyện cho tới bây giờ còn có thể có biện pháp gì đây, tuy nói giải không được, nhưng hai người người ta nguyện ý mà thành, tiếp tục quay đầu ngẫm lại, hai người sống chung, có tình cảm so với không có tình cảm vẫn tốt hơn.

- Mẹ, nhà cô ấy gả vội, không thu quà tặng - Tư Nhâm Dã không dám nói mình ký văn tự bán mình, chỉ đành thuận miệng bịa ra một lý do, nếu không đối với sự hiểu biết của Nhâm Hảo Nhi với Võ Sở Vũ, nghe xong lời này của Tư Nhâm Dã thì đích thị sẽ cho rằng Võ Sở Vũ là người không ai muốn.

Nhâm Hảo Nhi tự nhiên không tin lời của Tư Nhâm Dã, đại gia tìm con rể tới nhà là rất dư dả, làm sao có thể cho đến nhà địa chủ, đại khái là nguyên nhân từ đứa nhỏ Sở Sở kia đi, cũng không hỏi nữa.

- Vậy cũng đừng tính, dù sao thì hai người các con là nữ tử, coi không nổi bát tự, hợp hay không hợp đều hợp. Thế này đi, đến điếm tìm ra một bộ đồ quần áo tân lang, tới kinh đô thì thay. Chờ con trở về, mặc để bái đường thì ta chuẩn bị tốt cho con. Con không cần lo cho chuyện chuẩn bị trong nhà, chuyến này con đi một hồi, ta đây đích thị chuẩn bị thoả đáng cho con - Nhâm Hảo Nhi là một người chủ quyết đoán, lúc trước gả cho Tư Lương là do chính bà định, dài dòng không phải là chuyện bà làm, nghĩ gì làm nấy, nói dứt lời liền kéo Tư Nhâm Dã ra ngoài.

Ở nhà nghỉ ngơi hai tối Tư Nhâm Dã liền cưỡi ngựa đi, mang theo cái kiệu ra ngoài. Nguyên bản không có phu kiệu đồng ý chạy xa như thế, chỉ là Tư gia từ trước đến nay làm người tốt, mấy hộ nông gia đều tự nguyện tới nâng kiệu. Nghe nói ông chủ cưới là một tiểu thư nhà giàu, chính là vị tiên nữ trước kia bọn họ đã gặp qua nên một đám người trẻ dũng cảm hăng hái như chính mình kết hôn. Tư Nhâm Dã mang theo trận thế coi như lớn lên kinh.

Tuy rằng là cưỡi ngựa, kiệu cũng luân phiên nâng nhưng tốc độ nhất định chậm hơn so với đi một người, lúc đến kinh đô là đúng nửa tháng sau.

Tư Nhâm Dã coi như biết lễ, tại lúc xuất phát liền bảo người qua thông báo một tiếng trước, Võ gia đã sớm bắt đầu chuẩn bị lúc nàng đi. Nguyên bản đồ cưới cũng không cần lo, cũng không biết Võ Sở Vũ lấy đâu ra tâm tình, muốn tự mình thêu. Võ phu nhân nghĩ con gái nhà mình từ khi nào biết nữ công, đến lúc đó đừng để một mối hôn sự êm đẹp bị hủy, khuyên can mãi mới thương lượng tốt với Võ Sở Vũ, đồ cưới vẫn là để người khác làm, Võ Sở Vũ có thể tham dự, thích thêu chỗ nào thì thêu chỗ đấy.

Cũng may có việc có thể làm, bằng không sao có thể đợi hơn nửa tháng. Võ phu nhân quả nhiên đoán không sai, Võ Sở Vũ hùng tâm tráng chí, không được bao lâu liền im hơi, thật sự là tài nghệ không có, thứ thành thân khó làm, Võ Sở Vũ cuối cùng cũng chỉ thiêu ở trong tay áo tên của hai người, vì thế mà còn vui vẻ trong lòng vài ngày.

Hai ngày trước khi Tư Nhâm Dã vào kinh cũng gọi người cưỡi ngựa báo trước với Võ phủ, Võ phủ rất nhanh liền chuẩn bị xong chờ tân lang tới cửa. Lúc vào kinh đô, Tư Nhâm Dã liền dẫn người nghỉ ngơi một đêm ở ngoài kinh đô, thông báo xong xuôi với Võ phủ, ngày hôm sau chính là ngày lành lớn để cưới vợ.

Sáng sớm hôm sau, Võ gia liền gọi tân nương tử dậy, bắt đầu mặc đồ. Tư Nhâm Dã cũng đổi trang phục tân lang đỏ thẫm, ngực đeo hoa hồng lớn, cưỡi ngựa tản bộ vào thành. Các huynh đệ đi suốt nửa tháng được nghỉ ngơi tốt một đêm, cũng là lần đầu vào kinh, một đám hưng phấn mười phần, khua chiêng gõ trống thổi kèn xuất hết vốn liếng, trong lòng cả đám đều muốn ngàn vạn lần không thể làm mất mặt các hương thân. Từ cổng thành kinh đô cho đến trước cửa Võ phủ thật sự náo nhiệt một hồi, trận thế to đến khiến không ít dân chúng ra xem náo nhiệt.

Chờ lúc một đám người ngựa Tư Nhâm Dã đứng ở trước cửa Võ phủ thì không ít tiểu thư đứng trên lầu các nhìn lén cảm thán. Chẳng trách, là tam tiểu thư Võ gia lấy chồng mà, cũng không biết là thiếu niên lang ở đâu, sao lại không cho mình thấy đây. Một đám công tử cũng một bộ nát tâm, mặc dù khả năng mình cưới được Võ Sở Vũ cũng không lớn, nhưng trong lúc cô lấy chồng chính mình vẫn cảm thấy đáng tiếc.

Thông thường khi tân nương tử lấy chồng thì nhất định sẽ khóc lớn một hồi, có điều Võ Sở Vũ không tầm thường, cô không bật cười đã là cho cao thấp Võ gia không ít mặt mũi. Tuy rằng Tư Nhâm Dã luôn gửi thư về, nhưng không thấy người thì lòng luôn không thể yên tĩnh, sợ Tư Nhâm Dã nửa đường lật lọng không muốn chính mình nữa. Đại khái là bôn ba hàng năm bên ngoài nên lòng lưu luyến nhà cũng không khắc sâu như vậy, hơn nữa nếu thật muốn trở về thì nói một tiếng với Tư Nhâm Dã, nàng có thể không chịu sao.

Người trong kinh đô cũng không biết Võ Sở Vũ đã làm mẹ, cho nên khi Võ Hàm Vũ ôm Tư Tuấn Sinh ở bên cạnh thì không khỏi nghi hoặc tiểu công tử này là người phương nào, nhìn bộ dạng như có liên quan lớn với việc hôn nhân này, nhưng thế nào cũng không đoán ra.

Người ở Đức Châu lại biết, trong lòng bọn họ thì tân nương tử sớm đã là vợ của ông chủ nhà mình, chỉ thiếu cái lễ tiết mà thôi, đây không phải là nguyên nhân do đường xá xa xôi sao, hiện giờ không phải đã bổ sung xong sao. Diễn viên hôm nay là tân lang tân nương, tự nhiên sẽ không rống kêu về phía tiểu thiếu gia, đường còn rất xa, sau này luôn có nhiều cơ hội lôi kéo làm quen với tiểu thiếu gia.

Do địa phương xa xôi nên đều không rõ tập tục của đối phương, lại hôm sau còn có một đoạn ngày rất dài cần qua, nên hết thảy lễ tiết liền lược giản, Tư Nhâm Dã hướng về phía Võ Hầu Chi và Võ phu nhân bái thật sâu, lớn tiếng gọi một tiếng nhạc phụ nhạc mẫu. Võ Hầu Chi nhất thời thấy Tư Nhâm Dã hiểu chuyện thì thuận mắt.

Võ Hầu Chi còn chưa đem vải đỏ trên tay Võ Sở Võ giao cho Tư Nhâm Dã thì Võ Sở Vũ đã tự mình đi đến hướng Tư Nhâm Dã, Võ Hầu Chi cảm thán con gái lớn không thể giữ, vội vàng giao vải đỏ trong tay cho Tư Nhâm Dã, sợ sau này bị con gái nhà mình ghi hận. Võ phu nhân ở một bên đã sớm lau nước mắt.

Võ Sở Vũ gấp thế nào cũng không dám vượt qua cánh cửa, đứng ở cánh cửa leo lên lưng bà mối. Ở Đức Châu lại không nhã nhặn như vậy, tân nương đều là do tân lang cõng, Tư Nhâm Dã không nói hai lời cắn vải đỏ cúi lưng xuống. Võ Sở Vũ nhìn dưới khăn voan thì thấy đại khái động tác của Tư Nhâm Dã, cũng không khách khí với Tư Nhâm Dã, ôm cổ Tư Nhâm Dã, có bà mối giúp đỡ, hai chân khép lại, khoeo chân đỡ trên lòng bàn tay Tư Nhâm Dã, cũng may phương thức cõng tân nương vẫn còn giống nhau.

Tư Nhâm Dã hít sâu một hơi, may mà mình thích nghề mộc, từng cõng cây gỗ, bằng không cõng tân nương tử như vậy nhất quyết không thể vác nổi. Tư Nhâm Dã cẩn thận đi vài bước, nếu không có trang sức nặng nề trên người tân nương thì nàng cũng không cần cố hết sức như thế, không khỏi nghĩ đến xem ra chính mình đại khái cũng có thể ngồi cuối bàn ôm lấy Võ Sở Vũ, sau này có thể thử xem.

Võ Hàm Vũ đi phía sau thấy Tư Nhâm Dã cắn chặt răng bộ dạng cố hết sức thì cũng không nhịn được che miệng cười trộm, sau này có chuyện để cười tam tỷ.

Tư Tuấn Sinh mặc một thân hồng y lại thật sự nhu thuận, đại khái là biết được hôm nay là một ngày quan trọng, ngàn vạn lần không thể làm hỏng, ở trong lòng Võ Hàm Vũ không khóc không nháo, thường xuyên mở to mắt nhìn hai người trước mặt cũng diện đồ đỏ cùng mình.