Thiên Hàng Đại Nhâm Vu Tư Nhâm Dã

Chương 21




Lâm Tử Phong coi như quân tử, không thừa dịp người khác nói chuyện mà đánh lén, có lẽ y thấy là các nàng đang cố gắng giằng co vô nghĩa. Cho nên khi Võ Sở Vũ ném Tư Nhâm Dã về hướng Chung Tố Ly, vững vàng ngồi ở phía sau Chung Tố Ly, Chung Tố Ly bật người điều khiển ngựa chạy đi xa thì y mới có phản ứng, đang muốn chạy về phía trước thì lại bị Võ Sở Vũ sử dụng kiếm làm bị thương ngựa, một đám người phản ứng chậm trễ liền bị tỷ muội Võ gia ngăn ở nơi này.

Đoàn người thật sự không có xúc động xông lên làm thương tỷ muội Võ gia, thầm nghĩ thừa cơ hội bắt sống lại mới tốt.

Chung Tố Ly cưỡi ngựa vừa chạy vừa quay lại, Tư Nhâm Dã liền kêu nàng dừng lại:

- Chờ chúng ta tìm được cứu binh thì Sở Sở và Hàm nhi sớm đã bị bắt rồi - Tư Nhâm Dã xuống ngựa, tiến thoái lưỡng nan.

Cũng trong nháy mắt, Tư Nhâm Dã đột nhiên cởi ra bao quần áo, bày ra độc Chung Hồng Y để lại, Võ Sở Vũ không biết đây là cái gì nên cũng không dám thả trên người, hiện giờ Tư Nhâm Dã cũng chỉ có thể còn nước còn tát.

- Tố Ly, thế này đi, cô sẽ cưỡi ngựa, cô mang mấy bao mẹ cô hay dùng hạ độc, cưỡi ngựa tiến lên, lúc vọt tới giữa đem độc hắt vào bọn chúng, coi như dùng cát. Lao ra xong cô liền chạy đi, việc này với cô đều không can hệ - Tư Nhâm Dã đầu óc hoạt động coi như nhanh, nói xong liền vội vàng lấy ra một ít bình lọ từ trong bao quần áo cộng thêm một chút bọc giấy, phân ra một nửa đưa cho Chung Tố Ly, chính mình mang theo một nửa khom người nhanh chóng quay lại.

Cũng may nơi này hoang sơn dã lĩnh, cỏ dại mọc thành bụi, đại khái một đám người kia không thể ngờ sẽ có người quay lại, đều bận đánh nhau, không có ai đi để ý động tĩnh trong bụi cỏ. Tư Nhâm Dã cũng không dám tới gần, đều chỉ lượn quanh quẩn xa xa, đi đến gần liền nằm rạp xuống.

Vừa nằm xuống Chung Tố Ly liền cưỡi ngựa vọt tới, Tư Nhâm Dã thừa dịp bối rối đi nhanh hơn. Một đám người kia ai cũng biết võ, đột nhiên có ngựa xông lại thì phản ứng đầu tiên đều là tránh ra. Tỷ muội Võ gia thân thủ nhanh nhẹn, vốn đang chắn đường bọn chúng, cần lui cũng lui nhanh được, cố tình lôi kéo vài người, chờ ngựa đến gần mới lui lại, những người đó không lui kịp liền bị ngựa đâm vào, có mấy người còn bị ăn mấy đá, cũng không biết sống hay đã chết, chỉ là sau đó không thấy đứng lên.

Tư Nhâm Dã bò đến dưới một thân cây cách bọn họ gần nhất thì không tiếp tục đi nữa, ngồi dậy tựa vào trên cây khô, cũng may là nữ tử, thân cây vẫn chống đỡ được. Nàng lại nắm hành lý, lấy ra từ bên trong một cái ná.

Nếu muốn hỏi lai lịch cái ná này, thật sự là không phải Tư Nhâm Dã muốn chơi, là vì muốn Tiểu Sinh hiểu biết nhanh nên tiện tay làm, trong bao còn có một cái trống bỏi, hiện giờ coi như là phát huy công dụng, con trai còn chưa dùng, lão tử lấy ra dùng trước.

Lấy ná ra, Tư Nhâm Dã thử độ co dãn, tạm được, lại nhặt mấy khối đá nhỏ bên người, lấy ra độc dược, đem cục đá và độc dược để cùng nhau lăn lăn, cẩn thận dùng bịt vải ở mặt, không lăn được bao lâu liền trực tiếp lấy tay cầm cục đá phóng lên dây ná, hướng tới mặt một trong đám người, còn nhắm vào tròng mắt người đó.

Tuy rằng độc dược này dính hay không dính không quá khác nhau, Tư Nhâm Dã thậm chí không rõ đây là thuốc gì, nhưng người bị bắn trúng trong lòng luôn băn khoăn, trong khoảng thời gian ngắn vài người bắt đầu không hiểu sao cả cục đá từ chỗ nào đi ra. Tư Nhâm Dã coi như thông minh, nhìn thấy vài người xem xét chung quanh thì cũng ngừng tay, bình tĩnh thở vẫn không nhúc nhích.

Chung Tố Ly cùng Tư Nhâm Dã gây chuyện coi như hữu hiệu, tỷ muội Võ gia chống đỡ cũng không còn cần cố hết sức như trước, dần dần chậm tốc độ lại, còn thừa dịp những người đó chắn cục đá tìm cục đá mà làm thương nhiều người. Nhưng tốt xấu gì lúc trước bị Lâm Tử Phong đánh trúng một cái, Võ Sở Vũ và Võ Hàm Vũ hai người luân phiên cũng có chút chống đỡ không được.

Tư Nhâm Dã cũng hiểu được đạo lý bắt giặc bắt vua trước, tìm mấy cục đá, làm dính độc dược đánh tới Lâm Tử Phong đứng phía sau. Lâm Tử Phong và tỷ muội Võ gia khoảng cách khá gần, khó tránh sợ làm ngộ thương. Huống hồ một đám người đánh nhau biên độ động tác thật sự lớn, Tư Nhâm Dã cũng không đánh trúng tất, có đôi khi vận khí tốt thì cũng có mấy cục đá đánh tới trên người Lâm Tử Phong. Chỉ là Lâm Tử Phong tuyệt không để ý, không có chút nào ảnh hưởng, Tư Nhâm Dã không khỏi có chút nhụt chí.

Tư Nhâm Dã cuối cùng cắn chặt răng, chọn cái bình nhỏ, độc dược bên trong không nhiều, Tư Nhâm Dã lại cầm độc dược đặt ở trên cung bắn tới trên mặt vài người. Những người bị hòn đá nhỏ đánh cho vốn có chút phiền lòng, phản xạ có điều kiện như cầm kiếm ngăn cản, độc dược kia bật người liền nát. Phấn độc bị gió thổi tản ra, cũng may cách đám người trước có một khoảng cách. Thuốc bột cũng không nhiều, chỉ là vài người phía sau nghe thấy quay đi, có mấy người vận khí không tốt miệng mở rộng, dùng sức phun nước miếng ra.

Vài người tựa hồ vẫn dừng lại, hình như không thấy có phản ứng gì liền yên lòng, tuy vậy nhúc nhích không bao lâu liền có người bắt đầu có phản ứng, có mấy người toàn thân như nhũn ra không chút lực, không đợi người đến đánh liền té trên mặt đất. Còn có mấy người trên người ngứa ngáy vô cùng, lúc đầu còn có thể nhẫn, càng về sau lăn lộn trên mặt đất cũng không được, thậm chí có người cầu xin đồng lõa giết mình.

Muốn nói kỳ quái thì là có hai người đột nhiên ngã xuống đất chết, trên mặt chảy đầy máu, cũng không biết máu xuất hiện từ nơi nào, phảng phất như trong nháy mắt.

Lâm Tử Phong cũng bị phân tâm, chỉ mấy cục đá mà đệ tử phía sau đã gục đầy đất? Lần này vốn mang không quá nhiều người, tổng cộng mười hai, nghĩ để đối phó bọn họ là đủ. Ai ngờ lúc đầu là bị ngựa va chạm đụng phải, hiện giờ còn tệ hơn, lập tức chỉ còn lại ba bốn người.

Tư Nhâm Dã nhìn tình cảnh bi thảm kia cũng là có chút hoảng sợ, mấy thứ này thì ra tàn độc đến như vậy, khó trách lúc trước Sở Sở muốn giữ lại. Nàng cũng không dám cử động nữa, nguy hiểm như vậy nếu không cẩn thận làm thương Sở Sở và Hàm nhi thì gọi ai tới cứu.

Võ Sở Vũ thừa dịp Lâm Tử Phong phân tâm thì họa ra một đường trên tay Lâm Tử Phong, Võ Sở Vũ và Võ Hàm Vũ phát hiện ba bốn người này phần lớn đã kiêng kị độc không biết còn có thể đến hay không nên đánh nhau luôn chần chừ, lại không dám đả thương các nàng, nên các nàng đánh nhau càng thêm lớn mật.

Lúc này phát hiện ở phương xa lại có một đám người tới, đi đầu là một nữ tử, từ rất xa đã bắt đầu hô:

- Sở Sở tỷ tỷ, cứu binh đến đây!

Vài người ngừng tay nhìn, thấy phía sau mà binh lính, Lâm Tử Phong đánh giá, từ trước đến nay võ lâm và quan phủ là nước sông không phạm nước giếng, đây không biết là quan quân nhà ai, hiện giờ kế hay không có, sớm sẽ bị triệt, liền hạ lệnh lui. Hai người Võ Sở Vũ tự nhiên sẽ không đuổi theo.

Tư Nhâm Dã không thấy đám người không đến, vừa đứng dậy liền cảm thấy chân có chút mềm, tiếp tục nhìn sang đã thấy Võ Sở Vũ đột nhiên ngã gục. Tư Nhâm Dã còn chưa kịp cầm hành lý đã dạng chân chạy tới.

Võ Hàm Vũ thậm chí có chút ngây ngẩn cả người, vừa nãy không phải còn tốt lắm sao, thế nào đã gục.

Tư Nhâm Dã một phát ôm lấy Võ Sở Vũ, rung nửa ngày cũng nói không nổi một câu. Nước mắt sắp rơi xuống thì Võ Sở Vũ lại mở mắt, nhướn mày với Tư Nhâm Dã:

- Quan tâm ta như vậy?

Tư Nhâm Dã hiển nhiên thấy nàng đột nhiên không sao thì có chút không tiếp thụ nổi, biểu cảm tức thời cũng không kịp đổi, nước mắt liền rơi xuống. Lúc này Chung Tố Ly vừa vặn đuổi đến nhìn nhìn mấy người tựa hồ không sao, nhìn nhìn vài người còn nằm dưới chân, có chút lạnh cả người.

- Vừa rồi ta ở cửa thành dùng danh nghĩa cha ta mượn binh lính ở đó đến đây, bọn họ chính là tráng sĩ nghĩa khí ở đây, nhà quan sẽ không tham dự vào chuyện trên giang hồ, cũng may có thể hù dọa bọn hắn - Chung Tố Ly còn thở phì phò, giải thích xong lại vội vàng cảm ơn binh lính phía sau, binh lính phía sau chỉ miễn cưỡng phất phất tay.

Tư Nhâm Dã ngẩng đầu nhìn Chung Tố Ly, trong đầu vẫn trống rỗng, Võ Sở Vũ thật ra lại vui vẻ thật sự, ôm Tư Nhâm Dã không thả, Võ Hàm Vũ chỉ biết lắc đầu.

Trước khi đi, Tư Nhâm Dã trả lại bọc hành lí đã nhặt về, hiện tại đối với nàng mà nói, hành lí này khiến nàng thấy Võ Sở Vũ còn có cảm giác an toàn hơn.

Ngồi ở trên lưng ngựa, Tư Nhâm Dã vẫn có chút không yên lòng phải hỏi:

- Ngươi thực không sao?

Võ Sở Vũ còn mừng rỡ rung đùi đắc ý:

- Ngươi rất muốn ta có sao sao?

Tư Nhâm Dã tất nhiên không để ý tới, đến khách điếm, vài người vội vàng đun nước tắm rửa. Tiếp xúc trực tiếp những độc phấn này, ít nhiều trên người đều lây dính, vẫn nên rửa sạch sẽ mới yên tâm.

Nói đến Võ Sở Vũ, thật đúng là nàng bị thương. Trên đùi bị một ít đường cắt, miệng vết thương rất cạn rất hẹp, bôi chút thuốc rồi cũng không sao. Nàng có thể giả bộ bất tỉnh nhưng lại không thật sự lấy một chút vết thương nhỏ này đi già mồm cãi láo với Tư Nhâm Dã. Cho nên cả đời này Tư Nhâm Dã cũng không biết Võ Sở Vũ từng có một vết thương trên đùi.

Lần này biểu hiện của Tư Nhâm Dã còn hơn lần trước kết thân rất nhiều, Võ Hàm Vũ thậm chí còn mua thanh chủy thủ đưa cho nàng trên đường phố, chỉ là lời nói ra khiến Tư Nhâm Dã không phải quá thích:

- Huynh đệ tỷ muội Võ gia chúng ta lúc năm sáu tuổi phụ thân đều tặng một cho thanh chủy thủ. Ngươi vậy cũng coi là nhập môn, tặng ngươi một thanh chủy thủ khen ngợi ngươi.

Chỉ là đối với chủy thủ, Tư Nhâm Dã vẫn ưa thích cái ná kia, lúc không có việc gì liền lấy ra nhìn xem có cần tu sửa gì không.

Chung Tố Ly cũng không tiếp tục đi cùng bọn họ, qua thành này là kinh đô, đã ra khỏi phủ quan tự nhiên không thể tiếp tục giao du cùng người trong giang hồ. Quản sự thành này và cha nàng cũng coi như có chút giao tình, liền phái người hộ tống về.

Từ ngày đó, Võ Sở Vũ suốt ngày mặt tươi cười vui vẻ, đối với Tư Nhâm Dã ôn nhu đến không thể ôn nhu hơn, tươi cười sáng lạn kia khiến hàm răng Võ Hàm Vũ khẽ chua.

Võ Sở Vũ thậm chí đặt mua trong thành mấy bộ quần áo, còn mua chút son, phảng phất là gần nhà, cảm giác đại tiểu thư của nàng liền trở lại. Tiền này tự nhiên không phải của Tư Nhâm Dã, lúc Võ Hàm Vũ trốn đi cũng không mang nhiều tiền, hiện giờ đều bị Võ Sở Vũ tiêu hết. Tư Nhâm Dã đứng ở một bên thấy mà đau răng, hít vài hơi khí lạnh. Mãi đến cuối cùng, coi như đại khí lấy ra mấy đồng mời hai tỷ muội ăn bát vằn thắn.

Võ Sở Vũ ăn ngon vui vẻ, Võ Hàm Vũ thập phần khinh thường, không phải không thích vằn thắn, mà là khinh thường bộ dạng tam tỷ của mình, nàng quay đầu nhìn Tư Nhâm Dã một cái. Tỷ nàng mắt nhỏ thế nào mà nhìn ra hắn thật là tốt đây? Bất quá cũng may hắn chân thật, còn hơn nguỵ quân tử, tất nhiên là tốt, chỉ là thực sự quá chân thật liền thành tục. Có đôi khi nói với Võ Sở Vũ, Võ Sở Vũ còn chẳng hề để ý mà trả lời:

- Chức Nữ người ta còn có thể thích Ngưu Lang, ta đây thích tục.