Thiên Hạ

Chương 106 : Diệt Cướp ở Hu Dị (1)




Thiên Hạ

Chương 106 : Diệt Cướp ở Hu Dị (1)

gacsach.com

Đúng như phán đoán của Lý Khánh An, Hạ Nghiêm Minh trên quan đạo ò ngoài mười dậm phía tây của huyện thành bắt được một người đàn õng có vẻ lén lút, tù ừẽn người hắn tìm ra lá thư khần mà huyện thừa Điiih Nghị viết cho Đỗ Bạc Vân, trên đó

Dưới sự cố ỷ bảo hộ của tiền nhiệm Lưu huyện lệnh, Đỗ gia ở Đỏ Lương Sơn phát triền rất thuận lợi, vã lại cùng rất kín đáo, lần nấy nếu không phải con trai một của Đỗ Bạc Vân bị ngộ sát, Đỗ Bạc Vân còn chuản bị ra thêm năm tttoi lượng vàng mua chuộc Thôi Bình, để tiếp tục thay họ che dấu.

Lý Khánh An chắp tay sau lung đi lại trong phòng, hắn đang suy nghĩ tung tích của Đỗ Bạc Sinh. Đỗ Bạc Sinh lúc đó bị một nhom ngươi thần bí cướp đi: xem ra, nhóm người thẩn bí này rắt có khả năng chính ià do Đỗ Bạc Vân làm. Thế thì Đỗ Bạc Sinh có kiíà năng được dầu ở trên Đỏ Lương Sơn không?

Chuần bị đối kháng với quan binh vây đánh sao? Truyện "Thiên Hạ "

Lý Khánh An lờ mờ cảm thấy, sự việc không hề đơn giàn như thế, bọn cướp đ kích thành, làm gi mà lại công khai đưa thư khiêu chiến, như thế không phải b

Lúc hoàng hôn, Lý Khánh An trở về doanh trại, trên đường đi hắn thấy các nha dịch đang đến tùng nhà động viên dân chúng, đột nhiên, hắn phát hiện một việc rất kỳ lạ, công phục mà các nha dịch mặc không giống nhau, đa số nha dịch cùng đều mặc công phục có màu đò đen xen ke, nhưng lại có một bộ phận nhỏ nha dịch mặc công phục màu xanh dương, kiêu dáng thì giống nhau.

Hắn giữ cương ngựa lại, hỏi một viên nha dịch mặc áo màu xanh d người có phải là nĩa dịch của l

Lý Khánh An ngần người ra: “Thế bên Thự nha các ngươi còn người nào không?”

"Tạm thời không còn người nào, đợi tránh qua việc này rồi mới trở về.”

Trong chớp nhoáng đó: trong đầu Lý Khánh An thoáng qua một tia sáng, hắn hình như nghĩ được điều gĩ đó, nhưng lại kiíông rõ lắm. Lúc này, một viên nha" dịch khác nói: “Thuộc iiạ thi lo lắng hơn hăi trăm chiếc thuyền công của Thự nha chúng ta, nếu như bị trộm rồi: chén cơm của chúng ta sẽ bị mất tối.” Truyện "Thiên Hạ "

về phía doanh trại

Nha môn của Giang Hoài đô chuyển vận ty nằm ở Giang Đô, nhưng ở một số khu vực chuyên vận quan trọng có thiết lập nhánh ty, Tứ Châu là nơi chuyên tiếp của sông Hoài Hà đồ vào sông Tào Hà. một khu vực chuyển vận cực kỳ quan trọng, vì thế ở Tứ Châu có thiết lập nhánh ty. Dưới nhánh ty là hai kiém tra thự, một cái là Lâm Hoài huyện kiểm tra thự, một cái là Hu Dị Huyện kiểm tra thự, một phụ trách xét các thuyền qua sông Tào Hà. một phụ trách xét các thuyền qua sông Hoài Hà. Khoáng thời gian này do Lưu Trường Vân dốc toàn lực để tìm tung tích của Đỗ Bạc Sinh, nên việc qua lại trên sông rất nghiêm ngặt, ngoài thuyền công ra, tất cả thuyền dân đều phải qua kiểm tra.

Nhưng hôm nay vì có tin tức bọn cướp Đô Lương Sơn đến tập kích, mà người của nha dịch Hu Dị huyện không đủ. Thôi Bình bèn điều nha dịch bên kiêm tra thự đến áúp, trong kiểm tra thự trống không, chỉ có hai viên sứ già trông chừng các thuyền.

Nhánh Thự nằm ở một nhánh sông nhỏ thuộc sông Hoài Hà. cách sông Hoài Hà khoảng nửa dặm, bên bờ sông dựng lên một dãy năm ai an nhà. trên quan đạo khúc khuỷu rẽ ra một con đường nhỏ hẹp, cách hai bên đường nhỏ khoàng mấy chục bước là rừng liễu dày đặc.

Lúc này trên gian nhà ngoài cùng nhất, hai viên sứ già đang trốn trong nhà uống rượu, trong đó một người mặt xanh thở dài nói: “Bọn mình thật xúi quẩy, họ cũng đã trốn trong thành rồi, nếu chẳng may bọn cướp giết tới, bọn mình trốn đâu bây giờ?”

“Ngươi biết ngươi chết ra sao không? Ngu chết đi được!” Một người khác cốc mạnh hắn một cái: “Bên ngoài có đến hơn trăm chiếc thuyền, khi bọn cướp đến. bọn mình trốn dưới sông không phải càng an toàn hay sao?”

Người mặt xanh ngẩn người ra, bất chợt cười lớn nói: “Ta thực sự là ngu chết đi được, ha ha!”

“Nào! uống rượu.”

“Uống rượu!”

Chính vào lúc hai người đang nâng cốc cạn chén đó, mấy chục bóng đen lén lút đến sần nha môn kiểm tra thự. ánh đao sắc lạnh trong tay. sau lung họ, phía xa xa đi theo hơn một trăm cỗ xe ngựa.

Một người cao lớn vẫy tay, mấy chục người xông thẳng vào trong các gian nhà. chỉ nghe hai tiếng kêu thảm thiết, đèn đuốc trong nhà tắt hãn, bóng đen xông vào trong thự nha lục lọi rương tủ, lát sau bèn tìm được mười mấy bộ công phục của nha dịch, mười mấy người lập tức thay lên người.

“Mau! Đem các rương trên xe ngựa chuyển lên thuyền, cẩn thẩn đấy!”

Xe ngựa đi tới, các bóng đen đặt đao trong tay xuống, bất đầu khiêng các rương bằng gỗ lam.

Trong rừng liễu cách bờ con sông nhỏ ở phía bên kia mấy chục bước. Lý Khánh An đang lạnh lùng nhìn những bóng đen đang bận rộn đó. Quà nhiên không ngoài dự đoán của hắn. Đỗ Bạc Vân đòi máu rửa huyện thành chỉ là già, vận chuyển tiền tài mới là thật, có được thuyền công và công phục, trên đường đi ai cũng sẽ không kiểm tra bọn họ. Truyện "Thiên Hạ "

Đồ vật mà bọn họ vận chuyền đi rất nhiều, hơn một trăm cổ xe ngựa. trên đó chờ đầy các rương lớn rương nhỏ, xem ra bọn họ đã có ý muốn đi từ sớm rồi.

Lý Khánh An khẽ vẫy tay, ba trăm binh sĩ Đoàn Luyện doanh soạt một tiếng áơ cung lên, mũi tên sắc nhọn nhắm đúng các bóng đen ngoài mấy chục bước đó.

Lý Khánh An rút ra một mũi tên, đặt lên cánh cung đen, cây cung từ từ kéo ra, căng tròn như trăng, rồi thả ra, mũi tên lao đi, mạnh và nhanh, một mũi tên bắn trúng ngay sau tim tên dẫn đầu nhóm áo đen đó.

‘Á! ’ Một tiếng kêu thảm thiết, xé toạc màn đêm yên tĩnh, tiếng kêu thảm thiết đó chính là tín hiệu. Lập tức trong rừng liễu các mũi tên đồng loạt bắn ra như mưa. các bóng đen trên con đường nhỏ hẹp vận chuyền các rương nên trở tay không kịp, chốc lát đã bị bắn hạ cả đám. Đoàn Luyện doanh khô luyện tiễn pháp lúc này đã phát huy được uy lực của nó, thế đi của tên thật mạnh mẽ, so với các cung thù thường lại có sự khác biệt, kẻ trúng tên không chết cũng bị thương nặng.

Mấy chục người đánh xe ở phía sau thấy tình thế không hay, bèn xoay người trốn chạy, Lệ Phi Thủ Du liền dẫn một trăm kỵ binh quân Đường chặn đường rút của lui của họ. Quân Đường khuấy động trường kích hoành đao, chém giết đâm búa, nguyên các phu xe này không phải là cường đạo thật sự, đột nhiên phát hiện quân Đường xuất hiện, tức khắc sợ đến té đái ra quần, bỏ mặc xe ngựa chạy tứ tán.

“Quan binh đến rồi! Quan binh đến rồi!”

“Chạy mau lên!”

Bọn cướp bị cành chém giết của quân Đường làm cho sợ đến vỡ mật, chỉ hận minh không thể mọc thêm đôi cánh, người nào người nấy ôm đầu tháo chạy, chạy không được thì nằm bẹp dưới đất dập đầu van xin.

Sau ba lược bắn tên, bóng đen trên càng bị thương và chết hơn nửa, người không chết cũng chạy xa rồi, hai mươi mấy người cuối cùng bị quân Đường bao vây kín mít, mấy chục cung tên nhắm thẳng vào bọn họ.

“Xin tha mạng! Xin tha mạng!” Hai mươi mấy người đồng loạt quỳ dưới đất, không ngừng dập đầu van xin.

“Đầu lĩnh các ngươi đâu? Là ai!” Lý Khánh An cung dài chỉ ra. hét to một tiếng.

“Quân gia. tam lão gia chúng tôi là người thứ nhất bị bắn chết rồi!” Một người đàn ông sợ sệt nói.



“Hắn tên là gì?”

“Hồi bám quân gia. tam lão gia là Đỗ Bạc Viễn.”

Thì ra người thứ ba trong ba huynh đệ Đỗ gia đã bị minh bắn chết rồi, Lý Khánh An nắm lấy cồ áo người này, nổi giận nói: “Thế Đỗ Bạc Sinh đâu? ở trên núi phải không?”

“Quân gia, đại lão gia khôngcó ở trên núi.” Truyện "Thiên Hạ "

“Thế ở đâu?”

“Bọn chúng tôi cũng không biết.”

Đột nhiên một mùi thối xông đến, thì ra người này bị hoàng sợ đến đại tiều tiện bị mất tự chủ. “Mẹ nó!”

Lý Khánh An ném hắn xuống đất. lớn bước đi về phía xe ngựa.

Lệ Phi Thủ Du đang dẫn mười mấy huynh đệ kiểm tra tra các rương, Lý Khánh An đi tới hỏi: “Có phát hiện ra cái gì không?”

“Thất Lang. ta đang muốn tìm huynh, huynh đi theo ta đến đây.”

Lệ Phi Thú Du dẫn Lý Khánh An đi tới trước mấy cỗ xe ngựa cuối cùng. Mấy cỗ xe ngựa cuối cùng và mấy cỗ xe ngựa phía trước khác nhau, các rương đều bằng sắt, Lệ Phi Thú Du chỉ hàng chữ trên đó nói: “Thất Lang, huynh xem cái này, thì ra nó là đồ đạc của Khánh vương.”

Chỉ thấy 2ÓC phải bên dưới mỗi rương sắt cũng đều khắc bốn chữ ‘Đồ đạc Khánh vương’.


“Trong rương là gì vậy?”

“Huynh đoán xem!” Lệ Phi Thủ Du không dấu nổi vẻ kích động trên gương mặt nói.

Trong đầu Lý Khánh An lóe lên thỏi vàng của Thôi Bình, hắn cười nói: “Ta đoán là vàng thỏi, đúng không?”

“Thiếu chút nữa. nhưng mà rất gần đáp án rồi.”

Lệ Phi Thú Du mờ một nắp ra, chỉ thấy trong đó toàn bộ đều là đồ đồng của miếu tự. tượng Phật cao một thước, bát đồng, chuông đồng, khánh đồng, mõ đồng, kích thước đều làm rất nhỏ.

Lý Khánh An xách một tượng phật lên. để gần đuốc nhìn tỉ mỉ, quả thật là một tượng đồng. Theo giá chợ Trường An. tượng phật Di Lặc bằng đồng nặng mười cân này trị giá năm quan tiền.

“Thất Lang. huynh xem kỹ nhé.”

Lệ Phi Thủ Du rút một con dao ra cạo một chút phần đáy tượng, ở chỗ hông đó, màu đồng đỏ sẫm không còn nữa, mà là màu vàng óng ánh của thỏi vàng.

“Những thứ này đều là vàng thật?”

“Không sai, mười xe ngựa chở đồ đồng đều là bằng vàng, chỉ là quét màu đồng lên thôi.”

Lý Khánh An khẽ vuốt đồ đồng, trong mắt chiếu ra một nét hung phấn, hắn đột nhiên hỏi: “Tổng cộng có bao nhiêu vàng?”

“vẫn chưa thể tính ra. tổng cộng đúng một trăm rương.”

Lý Khánh An đôi mắt sáng lên. một trăm rương vàng, đó là bao nhiêu?

“Thât Lang, làm sao đây? Những sô vàng này chúng ta giao ra không?”

Lý Khánh An trầm tư chốc lát lại hỏi tiếp: “Trong các rương khác có gì?”

“Đều là tiền tài châu báu. có bạn nén. có châu báu ngọc ngà, số lượng cũng rất kinh người, nhưng mà cũng là tài sàn của Đỗ gia.”

“Các huynh đệ biết được những thứ đồ đồng này là vàng bạc có bao nhiêu người?”

“Không có ai khác, chỉ là ta và Hạ Nghiêm Minh hai người. còn là Hạ Nghiêm Minh vô tình phát hiện ra.”

Lý Khánh An chắp tay ra sau đi được mấy bước, hắn quay đầu nói: “Thú Du, món vàng này ta muốn lấy nó, có lẽ sau này chúng ta ở An Tây sẽ cần dùng đến, theo đệ thì sao?”

“Được thì được đấy, nhưng đệ cám thấy rủi ro cũng rất lớn.”

“Ta biết, rương tuy nặng, nhưng không lớn, một trăm huynh đệ là có thể cỡi ngựa đem đi. Số vàng này chắc là món tiền bất chính của Khánh vương, hắn tuyệt đối không dám nói. Chúng ta gan lớn một chút, đừng rào trước lo sau như thế.”

“Đệ cũng nghĩ như vậy. Đây rất có thể là món lời to của Khánh vương đi buôn lậu muối. Thất Lang, chúng ta đừng ngại làm bí mật hơn một chút nữa, mua thêm một lượng lớn đồ đồng, trộn vào trong đó, dùng thuyền vận chuyển đến Trường An. Vậy thì cho dù bị người khác nhìn thấy, cũng tuyệt đối không nghĩ ra mấy đồ đồng này lại là vàng.”

“Nói hay lắm. chúng ta cứ làm như vậy, tốt nhất là chúng ta ở phố tây mờ một cửa hiệu đồ đồng, lại càng vàng thau lẫn lộn hơn.”

“Vậy còn những món tiền tài của Đỗ gia thì sao?” Lệ Phi Thủ Du lại hỏi tiếp.

“Tiền tài của Đỗ gia có thể giao cho Thái thú Dương Châu, nhưng mà ”

Nói đến nhưng mà, Lý Khánh An vỗ vỗ xe ngựa, cười nói: “Nếu chúng ta đã chặn được tài vật của Đỗ gia, thì chung quy vẫn phải lấy ra một phần thường công cho các huynh đệ, sau này ngày tháng mọi người ở cùng nhau còn dài mà! Không thế đế mọi người thiệt thời.”


“Thất Lang, huynh là muốn ” Lệ Phi Thủ Du kinh ngạc nói. Truyện "Thiên Hạ "

“Không có gì.”

Lý Khánh An ôm lấy vai của hắn cười nói: “Binh sĩ mà chúng ta cực khổ muôn vàn huấn luyện, nếu bỏ công để lại Giang Hoài, đệ không cám thấy có chút đáng tiếc hay sao?”

“Đệ hiểu rồi!”

Lệ Phi Thủ Du phấn kích khoát tay nói: “Được rồi! Mọi người đưa xe ngựa trở về nơi trú đóng, lập tức xuất phát!”

Trong Hoằng Phúc Tực Đô Lương Sơn. Đỗ Bạc Vân ôm một cô gái trẻ tuổi, uống rượu từng bát lớn. Cô gái thân hình vô cùng ốm yếu, khom lưng lại, giống như một con cừu non sợ đến run lẩy bầy. Phía sau một cái cột lớn không xa. một người già đầu tóc bạc phơ đau khổ nắm chặt nắm đấm lại.

Đỗ Bạc Vân khoàng bốn mươi mấy tuổi, mặt đỏ. trông người vô cùng thô lỗ. Hắn liếc nhìn cô gái trẻ tuổi. đột nhiên hứ lên một tiếng, chợt túm lấy tóc của cô gái, ngước mặt của cô gái lên.

“Cô gái, nếu nàng còn không để ta vui vè, ta sẽ như lần trước vậy, ném nàng cho các huynh đệ. Sao nào, muốn tiếp tục nếm mùi khoái cám cực độ đó nữa ư?”

“Không, nhị lão gia. đừng! Tiểu nữ xin ngài đấy!” Cô gái nài ni van xin nói.

“Vậy nàng cười một cái đi. để ta vui lòng, đừng cứ để một bộ mặt khóc tang như mẹ chết chứ!”

“Vâng...”

Cô gái cười gượng. nhưng lại bị Đỗ Bạc Vân xán một bạt tay: “Khốn khiếp! Nàng là khóc hay là cười.”

Cô aái ôm mặt khóc rấm rức. Lúc này, người già đằng sau cây cột không kìm nén được nữa. lão chạy ra quỳ trước mặt Đỗ Bạc Vân, gập đầu lia lịa: “Nhị lão gia, hãy nể tình lão từ nhỏ hầu hạ Đỗ gia, hãy tha cho tiểu nữ!

“Bà nội nó! Hôm nay ông mày tâm trạng cũng khá. nhưng lại chạy đến làm cụt hứng. Người đâu! Đánh đuôi tên lão tạp chủng này ra cho ta. Còn tên đàn bà thúi này, ném vào nhà tối. ai muốn lên ả cũng được.”

“Lão gia. Tha mạng! Tha mạng!”

Hai cha con bị lôi xuống. Đỗ Bạc Vân lại uống tiếp một ly rượu, nhẹ nhàng lắc cổ một cái. tiếng xương kêu lắc rắc.

Lúc này, một người trẻ tuổi vội vã đi vào nói: “Phụ thân, hài nhi thật là không yên tâm. muốn xuống núi xem thử.”

“Hài nhi có gì đâu mà không yên tâm, mưu kế ta tốn công sức lập ra ai mà phá giải được? Tên mọt sách Thôi huyện lệnh ấy à? Phá giài được mới nực cười chứ. Nào! Hi nhi ngồi xuống. uống rượu với phụ thân nào.”

Người trẻ tuổi này dĩ nhiên chính là con trai độc nhất của Đỗ Bạc Vân Đỗ Hi rồi. Còn tên trộm hái hoa bị Hu Dị huyện bắn chết kia, chẳng qua là một tên cướp mật mũi hơi giống Đỗ Hi mà thôi.

Đô Lương Sơn là một kho cất vàng bí mật của Đỗ gia, từ ba năm trước đã bắt đầu hoạt động, dùng danh nghĩa của Kim gia Tứ Châu mua đất mua núi, tu miếu tạo quán, lại đem gần một nửa gia sàn đều cất dấu trong miếu. Mấy tháng trước, đại ca Đỗ Bạc Sinh bị bắt, lão nhị lão tam bèn chộp lấy cơ hội hai họ Lư Lưu giao tranh, mua chuộc nha dịch cứu thoát Đỗ Bạc Sinh. Vì dây mơ rễ má với chuyện đen tối của Khánh vương, Đỗ gia biết mình đã không còn chỗ đứng trong Đại Đường. Đỗ gia bèn bắt đầu vạch kế hoạch rời khói Đại Đường đi Nhật Bàn.

Nhưng làm thế nào để vận chuyển tiền tài đi ra ngoài lại là một vấn đề vô cùng nan giải. Đỗ gia bèn đưa ra một kế hoạch chia ra ba bước tiến hành. Bước thứ nhất, ở Đô Lương Sơn bí mật xây dựng căn cứ địa, mua chuộc quan Phủ địa phương;

Bước thứ hai chính là kế sách của hôm nay, dùng thủ đoạn hái hoa thấp hèn làm cho Hu Dị huyện sa vào bẫy. Đỗ Bạc Vân lấy lý do con trai của mình bị giết, hạ chiến thư với Hu Dị huyện, ép buộc toàn bộ dân chúng của Hu Dị huyện dời vào trong thành. Như vậy, lão tam Đỗ Bạc Viễn sẽ lợi dụng đêm tối cướp lấy thuyền công của cục kiểm tra. ngay đêm đó đưa hết tài vật của Đỗ gia đi.

Còn bước thứ ba, chính là ở Đô Lương Sơn chiêu binh, lựa chọn thời cơ thích hợp giương cờ tạo phàn, thu hút sự chú ý của quan phù về phía Đô Lương Sơn. để yểm trợ cho Đô gia chạy trốn từ phía nam.

Có thể nói ba bước này lập ra như áo trời không một kẽ hờ, đến nay vẫn không có bất kỳ vấn đề sì. tiến triển cũng rất thuận lợi. Đỗ Bạc Vân tâm trạng rất tốt, chỉ cần hôm nay tài vật chuyên đi rồi, là hắn có thể giương cờ tạo phán rồi. nói không chừng còn có thể mặc áo long bào được một phen thõa thuê.


“Hi nhi. uống ly rượu nào, hai hôm nữa hài nhi cũng bỏ đi, chỗ này có một mình phụ thân là được rồi.”

Đỗ Hi uống cạn rượu, nhưng trong lòng vẫn có chút tâm sự nặng trĩu, lúc này, bên ngoài văng lại tiếng bước chân dồn dập, mấy tên thủ hạ xông vào, vừa thấy Đỗ Bạc Vân bèn nằm sấp xuống đất khóc to: “Nhị lão gia, chúng ta gặp phải quan binh mai phục, tam lão gia bị bắn chết, tất cả đồ đạc đều bị quan binh cướp đi!”

“Xoảng!” Ly rượu của Đỗ Bạc Vân roi xuống đất.

Ngày hôm sau, Hu Dị huyện thành cửa đóng kín. năm trăm quân Đường và mấy nghìn dân chúng trai tráng đứng ở lầu thành chờ đợi sự tấn công của bọn cướp. Nhưng đợi mãi đến buổi trưa, đằng xa vẫn không hề có tin tức nào truyền đến.

Thôi Bình có chút nôn nóng, chạy đến trước mật Lý Khánh An hôi: “Lý tướng quân, rốt cuộc đã xày ra chuyện gì?”

Lý Khánh An lấc đầu nói: “Ta cũng khôngbiết, đợi thêm một lát đi!”

Lại đợi gần một canh giờ, cuối đường lớn vẫn vắng tanh, không một bóng người. Đột nhiên, mấy con ngựa từ phía xa chạy như bay tới. Thôi Bình tinh thần phấn chấn, kêu to: “Lý tướng quân, thám từ của ngài cử đi đã trở về.”

Lý Khánh An khoát tay ra lệnh: “Mờ cửa thành!”

Cửa thành từ từ mờ ra, Nam Tễ Vân và mấy viên quân Đường phóng nhanh vào thành. Lát sau, Nam Tễ Vân chạy lên đầu thành bâm báo nói: “Tướng quân, trên Đô Lương Sơn hình như xày ra vấn đề, chúng thuộc hạ thấy rất nhiều người đề xách đồ đạc từ trên núi chạy xuống.” Truyện "Thiên Hạ "

Lý Khánh An trầm mặt lại nói: “Ta không muốn hình như. ta muốn biết được, cụ thể đã xày ra chuyện gì?”

Nam Tễ Vân đỏ mật. vội nói: “Chúng thuộc hạ bắt được hai người dò hỏi, họ nói đại vương không biết đi đâu. trên núi một đám rồng không đầu, đều thành một mớ hỗn loạn.”

Lý Khánh An suy nghĩ một lát, bèn nói với Thôi Bình: “Ta phải đi Đô Lương Sơn xem thử. nếu có một đoàn người ngựa đến tập kích, ngươi đốt lửa thả khói, ta sẽ lập tức quay về.”

“Tướng quân, ta nhất định làm theo!”

Cửa thành mờ rộng, Lý Khánh An dẫn bốn trăm Đoàn luyện binh chạy như áó bay


điện xẹt về phía Đô Lương Sơn.

Đô Lương Sơn cách Hu Dị huyện khoáng bốn mươi mấy dặm. một canh giờ sau, các kỵ mã đã đến chân núi Đô Lương Sơn. Lại đi tiếp một chốc lát, đến trước đường lớn lên núi, xa xa thấy phía trước có mười mấy người đang giành áựt đồ gì đó, Lý Khánh An cầm roi ngựa chỉ thắng: “Bắt hết toàn bộ cho ta!”

Trăm viên quân Đường phóng bay lên trước, mười mấy người thấy quân Đường đã đến. đều sợ đến chạy tán loạn, nhưng vẫn trễ một bước. Quân Đường phóng nhanh lên trước, bao vây bọn chúng thật chặt. Truyện "Thiên Hạ " Truyện "Thiên Hạ "

“Quỳ xuống, tay để lên đinh đầu!”

Mọi người lũ lượt quỳ xuống, trong lòng bàng hoàng kinh hãi đật tay trên đinh đầu. Lúc này Lý Khánh An giục ngựa lên trước, thấy mỗi người họ cũng đều gói lớn gói nhỏ, còn có người dẫn theo vợ co, bèn hói: “Trên núi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Quân gia! Đại vương của nhà ta đêm qua đã chạy trốn rồi, trên núi một mớ hỗn loạn.”

“Vậy sao?”

Lý Khánh An ngẩng đầu nhìn đinh núi một cái, thấp thoáng có thể từ trong một thảm xanh rờn nhìn thấy tự viện trên núi.

“Đem xuống dưới cho ta, chia ra tra vấn từng người một. kè nào không nói thật, giết!”

Quân Đường xông lên như sói như hổ, tóm lấy các tên dân đào tẩu này, lôi về hai bên đường. Bỗng chốc tiếng la như giết heo, tiếng khóc lóc gào cha thét mẹ inh òi.

Lác sau, lời khai toàn bộ ghi chép được hết. Mấy người này đại đa số là người mới chiêu mộ được từ trong đám lưu dân đến từ chỗ hạn một tháng trước. Sáng sớm họ thấy trên núi đại loạn, rất nhiều người cũng đều chạy trốn, những người này vốn dĩ cũng là kiếm miếng lương thực, lập tức cũng gói ghép đồ đạc chạy trốn. Trên núi một mớ hỗn độn. ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lệ Phi Thủ Du lên trước thấp giọng nói: “Thất Lang, đệ lo rằng chúng ở hai bên đường núi có phục binh, chúng ta cẩn thận chút vẫn hơn.”

Lý Khánh An vẫy roi ra lệnh: “Cử mấy huynh đệ từ đường nhó đi thám thính tình hình, nếu như quả thật chạy rồi, thì ở trên miếu đốt một ngọn lửa.”

Lập tức có mấy quân Đường từ đường nhỏ mò lên núi. Lý Khánh An dẫn đoàn người ngựa ở chân núi kiên nhẫn chờ đợi. Đợi khoáng hơn nừa canh giờ, một viên binh sĩ đột nhiên chỉ vào đinh núi kêu to: “Tướng quân mau xem, ngôi miếu có khói nồng!”

Chỉ thấy trên đinh núi nơi ngôi miếu, một luồng khói nồng xông lên ngút trời: “Lên núi!” Lý Khánh An một tiếng ra lệnh, quân Đường đồng loạt xuống ngựa, dẫn ngựa đi lên đinh núi.

Dọc đường lên núi không có vấn đề gì, giống như kè chạy trốn nói vậy. ngôi miếu mà bọn Đỗ Bạc Vân ở đã trống rỗng không một bóng người, khắp noi là những ly trà chén đĩa tan tành, những bức thư sách vờ vung vãi khắp nơi. Họ chạy trốn quá vội, thậm chỉ không kịp đốt đi.

Lý Khánh An cong lung nhặt lên một bức thư. khẽ phủ đi bụi đất trên đó, trên lá thư viết: ‘Thân sưi Bạc Vân huynh’, còn người gửi là Hu DỊ Lưu Tử Minh, cũng chính là Thái thú Tư Châu hiện nay.

Lý Khánh An mỉm cười, tên Đỗ Bạc Vân này không phải là một người có thể thâm

giao được. Lưu thái thú phải đi vào trong ngục mà khóc rồi.

Hạ Nghiêm Minh lục soát một vòng, đi lại bẩm báo nói: “Tướng quân, những đồ đáng giá không còn món nào, chúng ta bất được một trăm người, đều là những người không có liên quan sì cà, họ đều không biết Đỗ Bạc Vân đã chạy trốn đi noi nào.”

“Lục soát kỹ một lần nữa xem. cất hết mọi thư từ lại.”

Lúc này, Nam Tê Vân nhanh chóng đi lại bẩm báo: ‘Tướng quân, chúng thuộc hạ ở trong tầng hầm nhà bếp bắt được một gia đình.”

Mấy viên quân Đường đẩy một người già tóc bạc đi lên: “Rất tốt!” Lý Khánh An ngồi xuống nơi một phiến đá. nói với người già: “Ta không muốn dùng hình, nói ra hết những aì lão biết được, ta sẽ thả lão đi!”

“Thả cả vợ và con gái của lão!”

Lý Khánh An nhìn hai người đàn bà ngồi xổm ở góc tường, một người đàn bà già, một cô aái trẻ. hai người sắc mặt nhợt nhạt, thân thể đều vô cùng suy nhược.

“Được! Chúng ta giao kèo như vậy.”

“Quân gia. lão là người nhà già của Đỗ gia. đã đi theo Đỗ gia mười mấy năm. Lần lên núi này, lão không yên tâm thể nữ, nên dẫn họ đi cùng. Kết quà lại để họ phải chịu cành ngộ như ác mộng vậy, lòng lão đã nguội lạnh. Tâm huyết lão hi sinh cho Đô gia, lại có được hồi báo như vậy.”

“Lão chỉ nói cho ta nghe chuyện xảy ra vào đêm qua! Lý Khánh An ngất lời lão nói.

Lão cười lạnh một tiếng nói: “Đêm qua có mười mấy người trốn trở về, nói Đỗ lão tam trúng mai phục của quan binh, bị bắn tên chết rồi, tất cả tài vật đều bị quân Đường nắm giữ, nói là có mấy nghìn quan binh kéo đến, Đỗ lão nhị sợ chết khiếp, ngay đêm đó gói ghém châu báu thoát thân. Hứ! Còn nói là Kim Uy đại vương cơ đấy, ta thấy là Dương Nuy đại vương thì có, một thành chết nhát.” (dương nuy: liệt dương)

Lý Khánh An từ từ thẳng người dậy, hỏi: “Lão nói, Đỗ Bạc Vân chạy trốn đi nơi nào, còn Đỗ Bạc Sinh đang núp ở đâu? Chỉ cần lão nói ra, ta sẽ cho lão phi an gia năm trãm lượng bạc trắng, để cho lão an hưởng tuổi già.”

Lão cúi đầu suy nghĩ nói: “Đỗ Bạc Vân chạy trốn đi đâu, lão không biết, nhưng Đỗ Bạc Sinh ở đâu. lão lại có tí manh mối.”

“Lão nói mau, ở đâu?”

“ĐỖ gia là người Dương Châu, điều này tuyệt đại đa số người đều biết, nhưng người cậu của Đỗ Bạc Sinh là người Nhuận Châu Khúc Kha huyện, lại rất ít người nhà biết được, ta chính là một trong số đó. Hơn một tháng trước, Đỗ Bạc Vân từng đi Nhuận Châu một chuyến, đem theo không ít tài vật, quân gia có thể điều tra theo hướng đó.”

“Nhuận Châu!”

Lý Khánh An trầm tư chốc lát. lập tức đứng dậy ra lệnh: “Để lại năm mươi người dọn đường phía sau, những người khác trong đoàn theo ta giết về phía Nhuận Châu!”