Thiên Hạ Vì Người Mà Tịch Mịch

Chương 14: Duyên trời định, số kiếp tự an bài




“Công chúa, người ăn chút gì đi.”. Một cung nữ đứng giục Sở Vi Diệp dùng bữa, sắc mặt lo lắng cho chủ nhân của mình.

“Ta không muốn ăn, ngươi mau lui ra đi”. Sở Vi Diệp vẫn nằm thất thần trên giường, cũng chẳng màng dùng bữa.

Tiểu cung nữ thấy thế đành nghe theo lời chủ nhân.

Sở Vi Diệp đưa tay lấy tấm chăn phủ ngay ngắn trên người mình. Hai tay nàng nắm một góc chăn mà bấu. Đôi mắt vẫn còn ửng đỏ sau trận mưa nước mắt dai dẳng kia. Nàng nhìn vào khoảng không vô định mà nghĩ suy. Cả thân người theo đó mà mệt nhoài cũng không muốn gượng dậy. Thi thoảng nàng buông tiếng thở dài nhìn sang mâm cơm đã nguội lạnh kia. Nghĩ đến thì nàng cũng đã đói nhưng không tài nào ăn nổi.

Bỗng Sở Vi Diệp nghe tiếng của cung nữ bị mình đuổi ra ngoài vang lên: “Mời phò mã gia vào trong.”. Là Di Ninh, nàng đến đây làm gì?

Sở Vi Diệp xoay mặt vào trong đưa tấm lưng mỏng manh ra ngoài phía cửa. Chỉ cần những thứ liên quan đến Di Ninh trong lòng nàng đều trỗi dậy một đợt sóng trào. Sở Vi Diệp càng nắm chặt lấy mép chăn tỏ ra hồi hộp. Nàng chỉ là đang suy nghĩ Di Ninh đã thay đổi ý định khác nên mới đến tìm nàng. Vì còn ngại gặp mặt người kia nên nàng đành nằm im bất động, xem như mình đã ngủ say.

Di Ninh tiến vào liền nhìn thấy bàn ăn vẫn còn nguyên vẹn, chưa từng được ai dùng đến. Nàng nhìn sang chiếc giường đơn bạc kia là hình ảnh một nữ tử mảnh khảnh đơn độc. Di Ninh có hơi nheo mắt nhìn từ phía sau lưng Sở Vi Diệp, rồi lại gần mép giường nói: “Cung nữ bảo ngươi không chịu ăn.”. Là cung nữ lúc nãy đã đến phủ phò mã bẩm báo lại cho Di Ninh nên nàng mới đến đây.

Di Ninh đứng đó một hồi cũng không thấy có tiếng trả lời, nàng đành vươn người một chút để nhìn gương mặt của Sở Vi Diệp. Nàng chỉ nhìn được một bên mặt, đôi mắt công chúa cũng đã khép lại. Di Ninh thầm nghĩ công chúa đã ngủ nên nàng đành lại chiếc bàn tròn ngồi đợi Sở Vi Diệp.

Một canh giờ rồi lại hai canh giờ trôi qua, do đợi quá lâu sinh ra chán nản nên Di Ninh cũng chống tay lên mặt khép hờ đôi mắt.

Mãi lâu không có tiếng động gì vang lên, Sở Vi Diệp cũng không biết người kia đã rời đi chưa nhưng nàng đã mỏi cả người vì nằm hoài một tư thế. Sở Vi Diệp hít một hơi sâu rồi xoay người nằm ngửa, lén đưa đôi mắt nhìn ra ngoài. Nhìn thấy rồi thì nàng cũng có vẻ bất ngờ, Di Ninh vẫn đang ở đây nhưng lại đang nhắm mắt nên Sở Vi Diệp cũng có chút yên tâm. Nàng cố xoay người lại để nhìn rõ Di Ninh mà oán trách, con người kia đúng thật là làm cho người ta mệt lòng.

“Tỉnh rồi sao?”. Di Ninh chợt lên tiếng nhưng đôi mắt nàng vẫn còn đang khép hờ.

Sở Vi Diệp nghe thấy bỗng trở nên hoảng loạn mà lại xoay mặt vào trong, nằm như tư thế cũ. Rõ ràng Di Ninh đang trêu đùa nàng có phải không, suýt chút nữa đã bị phát hiện.

“Không muốn thấy ta?”. Di Ninh lúc này mới mở to mắt thì thấy người kia lại đưa lưng về phía mình. Khoé môi nàng khẽ nhếch lên thành ý cười.

Người kia lại không trả lời. Di Ninh lúc này mới ngồi xuống mép giường, đưa tay kéo ra tấm chăn đang bị Sở Vi Diệp nắm chặt. Thấy người kia không còn gì để che chắn nàng nói: “Công chúa còn định giả vờ đến khi nào?”.

Nhận thấy mình đã bị phát hiện đùa nên Sở Vi Diệp lúc này mới mấp máy: “Ngươi mau ra ngoài, ta không muốn gặp ngươi.”. Sở Vi Diệp đã mở mắt nhưng đôi mắt lại vô hồn, không nhìn đến Di Ninh mà trả lời.

“Được ta sẽ đi nhưng ngươi phải dùng bữa. Nếu không ta sẽ ở đây.”. Di Ninh thở dài.

“Ta không muốn ăn”. Sở Vi Diệp vẫn cứng đầu đôi co với Di Ninh

“Tốt thôi, ta sẽ ở đây đến khi nào ngươi chịu ăn”. Di Ninh dựa lưng vào cột giường nhàn nhạt đáp.

Sở Vi Diệp lại giở chứng nóng nảy của mình, nàng đang bực tức con người kia thì lại làm cho nàng bực thêm. Nàng bật người ngồi dậy liếc nhìn gương mặt tỏ ra vô tội của Di Ninh, rồi đi thẳng lại bàn ngồi. Sở Vi Diệp cầm lấy chén cơm và đôi đũa gắp mạnh bạo để thoả cơn nóng giận của mình, thật ra nàng cũng đang rất đói.

“Cơm nguội rồi, ngươi không cần hâm nóng sao”. Di Ninh gấp gáp nói với Sở Vi Diệp nhưng có lẽ đã trễ.

“Không cần”. Nàng vừa ăn vừa trả lời nên giọng có chút ngọng khó nghe, với cả Sở Vi Diệp lại ăn gấp gáp như vậy.

Di Ninh gục mặt xuống lấy tay che đi khoé môi đang phì cười kia, một mặt nàng cũng nhìn Sở Vi Diệp. Xem ra công chúa vẫn còn trẻ con như thế, người ta khó lòng mà không muốn yêu thương. Chỉ tiếc thân phận của Di Ninh đặc biệt nên nàng vẫn không thể chấp nhận mối nhân duyên nàng. Là do hai nàng đồng thân nữ tử hay do Di Ninh là cửu công chúa ngoại quốc mang trên người lời hứa với tiên hoàng?

Ngẫm lại nếu Di Ninh không phải cửu công chúa mà chỉ là một thương nhân bình thường thì mọi chuyện có lẽ đã khác. Nàng cũng sẽ không qua Sở quốc sẽ không gặp được Sở Vi Diệp. Nếu có gặp được Sở Vi Diệp cũng sẽ không có lí do để phẫn nam trang tiến cung trở thành phò mã của nàng. Duyên trời định, số kiếp là tự bản thân an bài. Ông trời giúp hai người tương ngộ nhưng ở bên nhau không là do cả hai quyết định.

Di Ninh còn đang mải mê bận suy nghĩ thì Sở Vi Diệp đã ăn xong từ lúc nào. Nàng xoay lại nhìn Di Ninh, lên tiếng: “Ta ăn xong rồi, người còn chưa đi”.

Di Ninh ngây người hoàn hồn lại, nhìn Sở Vi Diệp đáp: “Được”. Nàng đi ra tới cửa không quên nhắc lại: “Sau này ngươi nhớ đừng bỏ bữa.”. Rồi dần dần thân ảnh khuất xa.

Con người này thật sự có gì đặc biệt lại khiến tâm trạng của Sở Vi Diệp xoay như chong chóng. Di Ninh đối xử với nàng thật khó hiểu, có lúc lại lạnh nhạt phũ phàng, có lúc lại ân cần quan tâm. Sở Vi Diệp cũng không hiểu rõ vì sao chính bản thân lại chấp mê bất ngộ Di Ninh như thế. Sở Vi Diệp nhìn theo bóng lưng đã khuất của Di Ninh mà “hừ” nhẹ. Muốn hiểu được tâm của Di Ninh còn khó hơn lên trời. Nàng tự nhũ bản thân từ từ rồi sẽ đọc được tâm của người đó và cảm hoá được người đó.

Vài ngày trôi qua, nhờ bữa đó Di Ninh dày mặt đến giải vây nên tâm trạng của Sở Vi Diệp đã ổn hơn trước nhưng thật sự nàng vẫn còn nỗi sầu muộn trong lòng. Hôm nay nàng lại quyết định đến thỉnh an mẫu hậu. Trường Xuân cung vẫn tràn ngập hoa cỏ xanh mát như vậy, hoàng hậu đúng là người thích hoa. Sở Vi Diệp vừa đi vừa xem thích thú, mẫu hậu lại trồng thêm vài loại hoa mới. Nàng lại gần một bụi phong lữ đỏ rực, ngửi lấy mùi hương từ nó mà dễ chịu vô cùng. Sở Vi Diệp nhắm mắt tận hưởng hương hoa thoả mãn. Cảnh tượng nàng áp mặt bên bụi phong lữ quả thật là cảnh đẹp nhân gian, chỉ tiếc là không được một hoạ sĩ nào kịp có mặt để vẽ lại. Sở Vi Diệp bỗng nhớ lại vấn đề chính mình đến đây. Nàng thôi không trêu hoa nữa mà đi thẳng vào cung của hoàng hậu.

“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu”. Nàng cúi đầu dâng tay hành lễ.

Hoàng hậu thấy nhi nữ đến thăm vui mừng khôn xiết, bà liền đỡ tay Sở Vi Diệp đứng dậy, kéo nàng ngồi gần mình.

“Phò mã không đi cùng con?”. Hoàng hậu nhìn qua nhìn lại không thấy Di Ninh bèn hỏi. Nhưng bà lại không biết điều này làm Sở Vi Diệp không vui.

“Phò mã dạo gần đây bận rộn nên không đến thỉnh an người được, chỉ có nhi nữ đến thăm người.”. Sở Vi Diệp nghe đến phò mã lại chùng xuống nhưng nàng vẫn giữ phong thái trả lời.

Hoàng hậu bỗng dời ánh mắt đặt trên trán Sở Vi Diệp, một chiếc vòng được đính một viên đá sáng bóng. Bà đưa tay chỉ lên tò mò hỏi: “Cái này…?”.

Sở Vi Diệp nhìn theo tay của hoàng hậu bất giác nàng cũng đặt tay sờ lên trán mình. Nó ở bên nàng mỗi ngày nên dần trở nên quen thuộc. Nàng nói: “Cái này gọi là Mạch Ngạc, lễ vật của phò mã tặng cho nhi nữ”.

Hoàng hậu một phen ngạc nhiên, Di Ninh từ đâu lại có vật này, tìm khắp cả Sở quốc cũng không có cái thứ hai. Thấy hoàng hậu có vẻ để tâm đến Mạch Ngạc nên Sở Vi Diệp mới từ từ giải thích cho bà nghe về nó. Hoá ra là từ Ả Lạp thảo nào bà lại chưa từng nhìn thấy. Chỉ là không ai biết vật này chỉ có hoàng thất Ả Lạp mới có được, người dân bình thường cũng không thể chạm tới. Hoàng hậu và Sở Vi Diệp cứ nghĩ do Di Ninh là một thương nhân giàu có nên có được vật này là điều hiển nhiên. Bỏ qua chuyện về Mạch Ngạc, hai người dành chút thời gian để ôn lại tình mẫu tử thiêng liêng.

“Diệp nhi, đến nay ta và phụ hoàng vẫn chưa nghe được tin tức tốt từ con”. Hoàng hậu lại ám chỉ đến việc sinh nhi tử với nàng.

“Mẫu hậu...con và chàng thành thân chưa được một năm bây giờ vẫn còn rất sớm.”. Sở Vi Diệp nũng nịu hòng tìm cách tránh né.

Hoàng hậu xụ mặt nhìn nữ nhi của mình, xuất giá rồi cứ thích làm trò trẻ con như vậy. Bà đưa tay vuốt lấy tóc của Sở Vi Diệp mà yêu thương cũng không quên kèm theo đôi ba lời mong ước: “Ta và hoàng thượng mong trong năm nay sẽ có tin vui từ con”.

“Mẫu hậu…”. Công chúa hết lời để nói chỉ đành gọi người kia mà thiết tha.

“Được được, vẫn là do hai con quyết định”. Hoàng hậu hết cách nên đành thuận ý của nhi nữ. Vì Sở Vi Diệp được cưng chiều nên mới có được ân huệ này.

Cứ như thế này cũng không phải là cách, giữa hai người nếu không có con trong thời gian dài cũng không phải là chuyện tốt. Sở Vi Diệp có thể trốn tránh chuyện này bây giờ nhưng thời gian sau này sẽ ra sao. Mà Di Ninh đã từng nói tìm được vật sẽ rời đi trả lại cuộc sống trước đây của nàng. Thoả thuận là như vậy nhưng hiện tại Sở Vi Diệp cũng không đành lòng để Di Ninh rời xa mình, đây là chuyện phát sinh làm nàng nhọc lòng nghĩ đến. Thôi thì cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, đến đâu hay đến đó.

Nhìn thấy nhi nữ thẩn người, hoàng hậu lo lắng hỏi: “Sao thế?”. Bà chỉ là đang nghĩ đứa bé này hôm nay lại có tư tâm.

Sở Vi Diệp bừng tỉnh, lắc đầu với bà.

Hoàng hậu đang định dùng trà thì nhớ ra điều gì đó, bà đặt ly trà xuống nói: “Phải rồi, sắp tới là Trung thu, hoàng thượng có mở tiệc ngắm trăng, con và phò mã cũng đến tham dự cùng chúng ta”.

Lại là phò mã, người nàng không muốn nhắc đến cứ luôn xuất hiện trong cuộc trò chuyện này, có tránh cũng không được. Nàng đành yểu xìu nói: “Phò mã hôm đó có việc bận nên có lẽ không tham dự cùng, nữ nhi cũng có việc bận nên cũng sẽ không. Mong mẫu hậu thứ lỗi.”

“Ân, cứ làm việc của hai con.”. Hoàng hậu là người nhân từ nên sẽ không chấp nhất nàng chuyện này. Nhưng bà liền nhận ra ý buồn trên gương mặt của nàng. Hoàng hậu cũng không tiện nói ra vì nhi nữ của mình đã cố giấu. Bà chỉ cầm tay Sở Vi Diệp rồi đặt tay mình lên mà an ủi: “Nếu có chuyện gì cứ thuận theo bản thân con muốn là được”.

Sở Vi Diệp ngạc nhiên nhưng rồi cũng gật đầu cười với mẫu hậu nàng. Nàng cảm thấy bà có chút kỳ lạ nhưng ngẫm lại thì có lẽ là một lời động viên chân thành nhất bởi Sở Vi Diệp luôn tin tưởng bà.