Thiên Hạ Vì Người Mà Tịch Mịch

Chương 10: Nợ ân tình (thượng)




Đại lý tự được phụ trách điều tra vụ án cái chết của Nhi tử Lễ bộ thượng thư. Bọn họ cũng không rõ nguyên nhân ban đêm hôm Lục thiếu gia lại chạy ra ngoài như thế có việc gì. Nhưng mở rộng hiện trường vụ án thì gần đó chỉ có kho buôn của ngũ phò mã. Bọn họ cũng không thể kết luận được nàng có phải là thủ phạm hay không. Bọn họ đành xếp Di Ninh vào diện tình nghi để điều tra.

Sáng sớm bọn người Đại lý tự đã kéo quân đến vây phủ phò mã. Di Ninh cũng biết sớm muộn gì rồi cũng điều tra đến mình nên nàng cũng không ngạc nhiên. Nhưng ngoài mặc nàng vẫn tỏ ra mình vô tội, bọn họ hỏi gì nàng đều trả lời không liên quan đến mình. Bọn chúng tạm giam ngũ phò mã để chờ ngày thẩm vấn.

"Ngũ phò mã, thất lễ rồi.". Một tên đứng đầu hành lễ mời Di Ninh hợp tác.

Di Ninh đành đi theo bọn chúng. Dù sao mấu chốt đều nằm trong tay Sở Vi Nguyệt, mà công chúa lại không có ý tố cáo Di Ninh. Nếu đã như vậy bọn chúng cũng sẽ không có chứng cứ xác thực buộc tội nàng. Thế nên chuyện này ắt sẽ có hướng giải quyết.

Sở Vi Diệp hôm nay lại có nhã hứng đi dạo ngự hoa viên. Cảnh sắc vẫn không thay đổi nhưng người đã vội thay lòng. Trước kia nàng từng là một nàng công chúa vô tư vô ưu, không sinh tình tưởng mộng mà nay lại vì một người xa lạ mà động tâm can. Những đoá tường vi hai bên đường cũng vì thương nhớ trời xanh mà nở rộ. Vài khóm cỏ cũng vì động lòng đất nâu mà xanh ươm tươi mát. Những chú chim cũng thành đôi mà hợp khúc hoan ca dưới sắc thương khung. Mà nàng, nữ nhân diễm mĩ tuyệt luân của thiên hạ lại tịch mịch nơi chốn này.

Nhìn cảnh lại nhớ người khi ấy, Sở Vi Diệp đã từng cùng Di Ninh đi qua chốn này khi lần đầu tiên Di Ninh tiến cung. Nàng cũng muốn bày tỏ cho Di Ninh biết nhưng lại sợ nàng ấy vì vậy mà xa lánh nàng. Nếu Di Ninh là nam nhân cũng không chắc nàng đã động lòng với Sở Vi Diệp mà người này vốn là nữ nhân lại càng không thể. Nàng động lòng trước một nữ nhân đã là chuyện trái luân thường đạo lý huống chi nàng là công chúa của một nước. Chuyện đã sai lại càng thêm sai. Nhưng Sở Vi Diệp làm sao có thể kìm chế lòng mình khi phải đối mặt với Di Ninh. Nghĩ đến lòng mình, nghĩ đến Di Ninh nàng bỗng chùn bước đứng lặng nhìn về phía xa. Những làn gió cứ thế mà lay động ba ngàn sợi thanh ti vờn quanh trên gương mặt nàng. Sở Vi Diệp đưa tay vén lại mái tóc có chút rối kia. Nàng nhìn cảnh mà ngân nga vài ba câu thơ nói lên lòng mình.

“Như hoa như mộng

Mỹ cảnh nhân gian

Lòng người chấp niệm

Tỉnh giấc hoa tàn.”

"Người làm thơ thật hay.". Tiểu cung nữ đi bên cạnh Sở Vi Diệp hảo hảo khen.

Ai trong hoàng cung đều không biết Sở Vi Diệp là tài sắc vẹn toàn. Ngũ phò mã cưới được nàng là phúc ba đời nhưng mấy ai biết sự tình bên trong. Nàng chính là hồng nhan bạc mệnh, có tài có sắc lại không có được tình.

Hai người đi dạo được một lúc thì một tên gia nhân chạy lại bẩm báo với Sở Vi Diệp: "Bẩm công chúa xảy ra chuyện rồi.". Hắn ghé sát vào tai của Sở Vi Diệp nói nhỏ.

Nghe xong Sở Vi Diệp liền thay đổi sắc mặt, không gì khác chính là chuyện của Di Ninh. Sở Vi Diệp liền đi tìm hoàng thượng để nói lí lẽ. Nàng xông vào Đại điện để nói chuyện với phụ hoàng mặc dù hôm nay người đang thượng triều. Sở Vi Diệp đến đây làm nháo khiến cho hoàng thượng khó xử đành sai người mang nàng ra. Hai cánh tay Sở Vi Diệp bị hai tên lính cầm chắc lấy lôi nàng ra. Nàng trong tư thế bị kéo đi vẫn luôn miệng gọi “phụ hoàng, phụ hoàng”, thấy ông không quan tâm đến lời mình nàng thôi không gọi nữa. Sở Vi Diệp chuyển sang hung hăng với hai tên lính. Nàng vun hai tay thoát khỏi bọn chúng, quát: “Mau buông ta ra, có biết ta là công chúa không, lại hành sự lỗ mãng như vậy”. Hai tên lính nghe thấy tiếng quát mắng giận dữ ấy liền buông nàng ra rồi quỳ xuống hành lễ: “Thứ cho thuộc hạ, thuộc hạ chỉ phụng mệnh mà làm.”. Nhân lúc bọn chúng còn đang quỳ nàng lại chạy vào Đại diện. Hai tên lính nhanh chân đứng lên chạy tới trước mặt Sở Vi Diệp chặn đường của nàng. Bọn chúng bày ra vẻ mặt nghiêm túc không chút dao động, Sở Vi Diệp đành chán nản bỏ đi. Nàng lại chạy đến đại lao để tìm Di Ninh. Bọn lính canh ở đó cũng không cho nàng vào, bất cứ ai cũng không được vào vì Di Ninh đang trong quá trình chờ thẩm vấn.

Sở Vi Diệp lo lắng đến phát điên, phụ hoàng nàng không thể bàn bạc ngay cả Di Ninh nàng cũng không thể gặp. Chuyện này bức nàng chết mất. Nàng đi qua đi lại tìm cách để gặp Di Ninh.

Trong đại lao tối tăm, một phòng giam một bóng người ngồi thẩn người cứ nhìn về một phía. Nàng chỉ là đang ngồi nhớ lại chuyện quá khứ của mình. Một tiểu hài tử với màu tóc nâu cùng đôi đồng tử hổ phách đang ngồi phệt dưới đất. Xung quanh là những tiếng mỉa mai khinh miệt của mọi người.

“Ngươi là đồ xui xẻo, sau này sẽ mang lại tai hoạ cho người khác.”

“Cút đi đồ sao chổi”

“Đồ quái vật”

Những tiểu hài tử khác vây xung quanh nàng mà buông lời phỉ vã. Chỉ vì nàng có màu mắt và màu tóc đặc biệt hơn với họ. Tiểu hài tử ngồi đó ôm mặt mình mà khóc. Mọi người đều đứng chỉ trích mà không ai quan tâm đến cảm nhận của nàng. Bỗng một tiểu hài tử khác cầm một nhánh cây chạy tới xua đuổi bọn họ. Vị ca ca đó ôm lấy nàng vào lòng mà an ủi.

“Không sao tứ ca ở đây, không ai có thể ăn hiếp muội.”

Nàng cảm nhận được có vòng tay chở che cho mình, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy, nàng lại oà khóc lớn hơn nữa, dụi dụi vào lòng người kia.

“Tứ ca không sợ ta sao?”. Nàng hỏi

“Sợ? Ta không sợ. Sau này bọn họ còn ăn hiếp muội ta sẽ cho bọn họ một trận.”. Vị ca ca đó đưa tay gạt đi nước mắt lăn trên gò má của nàng, cũng gằng giọng chứng tỏ với muội muội mình.

Tiếng đánh nhau ở ngoài kia đã cắt đứt dòng hồi tưởng của Di Ninh. Nàng giật mình quay lại thực tại, trên khoé môi khẽ cong: “Đến rồi”. Di Ninh trong lòng đã đoán được ít nhiều người ở ngoài kia là ai.

Sở Vi Nguyệt một thân hắc y lại bịch mặt để che giấu thân phận. Nàng liền đã thương vài tên lính làm bọn chúng ngất xỉu rồi mình lẻn vào đại lao tìm Di Ninh.

Người đến thì cũng đã đến, đúng như mong đợi, Di Ninh bước lại gần thanh cửa tiếp chuyện với tam công chúa: “Ta biết tam hoàng tỷ sẽ đến”. Di Ninh cũng không mong nàng sẽ cứu mình ra chỉ mong nàng giúp mình một việc.

“Làm sao ngươi sẽ biết ta đến đây?”. Sở Vi Nguyệt mở khăn bịch mặt, nghi hoặc hỏi

“Ta biết tam công chúa đây chỉ là đang giấu võ công của mình.”. Di Ninh tự tin trả lời

“Ngươi từ lúc nào biết ta có võ công?”. Sở Vi Nguyệt nhìn người kia ngạc nhiên. Nàng đã cố gắng giấu võ công của mình không cho ai biết thế nhưng Di Ninh phát hiện. Nhưng quả thật nàng muốn đến đây cướp ngục cứu Di Ninh nên cũng không tiện thắc mắc nhiều nữa. Nàng lấy chìa khoá mở cửa định thả Di Ninh ra. Di Ninh liền ngăn cản nàng, việc này quá nguy hiểm.

“Đừng! Nếu cứu ta ra công chúa cũng sẽ bị liên luỵ.”. Di Ninh lắc đầu nhắc nhở tam công chúa. Nếu nàng biết tam công chúa sẽ đến đây tất nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Di Ninh đưa cho Sở Vi Nguyệt một tờ giấy đã được gắp lại kĩ càng rồi căn dặn tam công chúa: “Ngày mai bọn họ sẽ tiến hành thẩm vấn ta, ta tự sẽ có sắp xếp. Tam hoàng tỷ chỉ cần đến ngôi nhà nhỏ ở phía đông sườn núi đưa tờ giấy này cho thuộc hạ của ta.”

“Bọn họ sẽ tin ta sao?”. Sở Vi Nguyệt tiếp nhận tờ giấy cất cẩn thận vào người.

“Trong đây có bút tích của ta, bọn họ sẽ nhận ra ngay thôi.”.

“Ta sẽ giúp ngươi, xem như ngươi nợ ta một mạng. Ta sẽ đòi lại với ngươi sau”. Sở Vi Nguyệt khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng lấy khăn che lại mặt mình.

Tiếu ý trên gương mặt nàng liền bị Di Ninh phát hiện ra. Di Ninh cũng không biết nên vui vì nàng giúp mình hay cảm thấy tội lỗi khi đã lợi dụng tình cảm của nàng. Nàng chỉ đành nói lời cảm ơn rồi cười với người kia. Sở Vi Nguyệt xoay đi rồi khuất dần sau lối rẽ ngoài cửa đại lao. Ánh mắt Di Ninh đăm chiêu nhìn theo có chút hối lỗi. Nàng đành thở dài rồi xoay lưng tìm một góc ngồi tựa lưng vào.

Sở Vi Nguyệt theo lời Di Ninh tìm đến ngôi nhà phía đông để chuyển mật thư. Cũng may nàng có võ công nên việc di chuyển có dể dàng hơn so với người bình thường. Nàng đưa tay lên gạt nhẹ những vệt mồ hôi lăn trên gương mặt mình. Chỗ này cũng khá khó đi thảo nào tên kia lại té xuống núi. Đi được một lúc Sở Vi Nguyệt cũng phát hiện ra căn nhà mà Di Ninh nói. Nàng từ từ tiến lại gần căn nhà thăm dò, phía sau cũng chính là kho buôn của Di Ninh.

Một thân hắc y nhảy bổ vào căn nhà làm tên canh gác giật mình đưa tay phòng thủ. Một tên trong số bọn họ hét lên: “Có thích khách”. Tiếng la thất thanh truyền đến mọi người ngoài kho, bọn họ liền chạy vào. Thấy một tên mặc y phục khác biệt, bọn họ liền bao vây xung quanh nàng.

Sở Vi Nguyệt nhận thấy mình bị hiểu lầm bèn giải thích: “Gia chủ của các ngươi gặp chuyện, y nhờ ta chuyển đến các ngươi một thứ”. Nói xong nàng đưa tờ giấy cho một tên trong số chúng.

Hắn mở tờ giấy ra xem liền thông báo lại với mọi người: “Đúng là bút tích của gia chủ”. Hắn lại nhìn nàng: “Vậy ngươi chính là tên tiểu bạch kiểm kia sao. Không đúng là phu nhân của gia. Hahaha”. Tên đó lại cười phá lên trêu chọc nàng vì tưởng lầm là Sở Vi Diệp. Bọn người xung quanh nghe thế cũng cười theo. Dù sao Sở Vi Diệp cùng họ cũng đã đồng hành cùng nhau một thời gian nên những việc này họ xem là bình thường.

Sở Vi Nguyệt hiểu mình đang bị tưởng nhầm là Sở Vi Diệp, nàng có chút khó chịu. Nàng nhanh chóng kết thúc sự việc ở đây, liền cắt ngang bọn họ: “Không phải. Chuyện cũng đã xong, cáo từ”. Sở Vi Nguyệt rời đi, lại nghĩ Sở Vi Diệp và bọn họ lại thân thiết đến vậy.

Bọn người nhìn Sở Vi Nguyệt tự nhiên bỏ đi bèn khó hiểu. Nếu không phải ngũ công chúa vậy là người nào. Cũng may họ vẫn chưa lỡ miệng nói ra thân phận của nàng. Nghĩ cũng thật lạ, gia chủ trong cung chỉ thân thiết với mỗi Sở Vi Diệp. Bọn họ lắc đầu không nghĩ nữa, bèn đọc kĩ lại nội dung trong tờ giấy.

“Bọn người Sở quốc lại dám giam giữ cửu...gia chủ! Ta khinh”. Một tên trong số bọn chúng hét lên, hắn định nói “cửu công chúa” nhưng quên mất chuyện lần trước xảy ra bèn sửa lại.

“Tạm thời chúng ta cứ tuỳ cơ ứng biến làm theo lời của người.”. Một tên khác bĩnh tĩnh nói

“Phải. Đợi thôi”. Một tên khác vỗ vai tên đang tức giận kia.