Thiên Hạ Và Mỹ Nhân, Trẫm Đều Muốn!

Chương 23: Được ôm vào lòng, cậu bé năm xưa?




Triệu Dương lại năm mơ... Khi ấy, là ngày mẹ y mất.

Đêm hôm ấy Nam Huyền mưa to gió lớn, tiếng sấm chớp ẩm ẩm như xé toạc cả trời cao. Gió lạnh luồn qua từng ngóc ngách, thổi đến nơi trái tim bé nhỏ vài vết thương sâu thẳm.

Đứa nhỏ ba tuổi quỳ trước mộ phần của mẹ, đôi mắt nó sáng tựa trăng sao, chỉ là trong lòng sớm đã u tối mịt mờ.

Đêm Vu Lan, y mất mẹ...

Nửa đêm tịch mịch, ngoài trời mưa như trút nước. Trong phòng người đang ngủ say, tiếng sấm rền vang ngoài cửa sổ khiến nhân sinh khiếp đảm.

Đoạn Trường Kiệt nhíu nhíu mi tâm, nghe đâu đây có tiếng thút thít nghẹn ngào. Hắn choàng tỉnh dậy, nương theo ánh đèn dầu mờ ảo mà nhìn về phía y. Hắn chỉ thấy, Triệu Dương một mặt ướt đẫm, đôi môi hồng thuận mím chặt, cố gắng ngăn lại từng tiếng nấc nghẹn.

Đoạn Trường Kiệt ngơ ngác đến tỉnh cả ngủ, cũng không quản trang phục xuề xòa, hắn chỉ biết, bản thân hắn muốn đến bên người đó, muốn ôm y vào lòng.

Vì thế, giữa đêm mưa lạnh lẽo, có một người ôm lấy một người, xua tan đi một cỗ xót xa.

Triệu Dương mở mắt, y nhìn thấy mình nằm trong lòng hắn, nương nhờ hơi ấm ấy mà trái tim nhẹ nhõm đi biết bao. Bất quá, đêm mưa có lạnh, sấm chớp có đáng sợ. Nhưng giờ đây, y chỉ cảm thấy ấm áp lạ thường....

Hắn thấy y đã bình tĩnh lại, vì thế bàn tay bên vai y thả lỏng một chút. Ai ngờ, Triệu Dương kịch liệt nắm lấy tay hắn, lắc đầu nguầy nguậy, giọng y có chút chua xót run rẩy :

"Không đi, không được đi. Ở, ở lại với ta."

Đoạn Trường Kiệt như bị điểm nguyệt, cả người cứng đờ như pho tượng. Miệng á khẩu chẳng biết nên phản ứng thế nào. Bất quá, hắn càng im lặng, y càng cảm thấy thẹn thùng.

Vì thế, y xù lông : "Ngươi, ngươi không muốn thì thôi, đi về giường của ngươi đi."

Nói rồi, Triệu Dương giơ đôi tay trắng muốt, đẩy ngực hắn ra. Chẳng biết làm thế nào, cả người y bây giờ rất mệt, tay cũng không có chút lực đạo. Vì thế đẩy hoài mà hắn vẫn ở yên đấy.

Hành động yếu ớt này không hề giống đang đuổi người, ngược lại là giống đang nũng nịu với hắn hơn.

Đoạn Trường Kiệt vì suy nghĩ này, mặt bị hun cho đỏ ngầu, bất quá hắn cũng không khó chịu, ngược lại trong lòng đang vui như trẩy hội. Hắn cười toe toét, chụp lấy tay y, kéo cả hai người cùng nằm xuống.

Chẳng biết ăn gan hùm ở đâu, hắn kéo người nhỏ vào lòng, hôn cái chóc vào trán. Giọng trầm ấm thủ thỉ : "Ngủ ngon."

Triệu Dương bị hôn :"!!!"

Y phồng má phụng phịu, nhìn gương mặt đang im lìm nhắm mắt của hắn, quả thật rất muốn đấm cho một cái. Bất quá, y không làm vậy, ngược lại có chút si mê, nhìn mãi, nhìn mãi cho đến khi chìm vào mộng đẹp.



Ngủ ngon!

Vào mỗi đêm mưa, y hoàn toàn không thể ngủ ngon một chút nào. Nhưng, hôm nay là ngoại lệ.

(...)

Sáng sớm hôm sau, đoàn người tiếp tục khởi hành đi đến thôn Cát Lan. Nơi đó rất xa thôn Lữ mà bọn họ ở đêm qua, ít nhất cũng phải một tuần vó ngựa ì ục.

Trưa đến, cả đám dừng chân ở gốc cây cổ thụ trăm năm tuổi, lá tươi tốt, rợp bóng, không sợ bị nắng chiếu qua. Kế bên còn có một hồ nước trong vắt, bắt cá nướng ăn cũng rất tiện.

Công việc bắt cá là của Lý Tử Đàm và Chu Diệp Phong, chả biết có bắt được con nào hay không, chỉ thấy tình huống trước mắt là đang tranh cãi ì xèo, cá nào mà dám lại.

Thái y Tuệ Thiên Hương đi hái ít thảo dược, rảnh rỗi sẽ bào chế thuốc.

Ngồi dưới gốc cây là Thái úy Đỗ Lâm, hắn và y.

Trên tay hắn là cuốn sách bản đồ nội địa của hoàng thành Trung Sơn, còn có danh sách các vị phi tần của Yết Lưu đế mà Trần Tấn đã đưa cho hắn.

Đây hoàn toàn là bút mực của hoàng gia chính thực, có lẽ đã được Trần Tấn đánh tráo.

Triệu Dương quan sát từng câu chữ bên trên thông tin của các vị phi tần. Phát hiện một vị phi có rất ít thông tin liên quan, đơn giản chỉ có hai chữ : hiền thục.

Quái lạ, người này được phong làm Uyển phi, vì sao chữ nghĩa về bà ta lại ít như vậy chứ? Chưa kể, bức họa về các vị thê thiếp khác của nhà vua đều mặt mũi rõ ràng, chỉ có bà ta là mờ mịt không rõ. Thật khiến người ta nghi ngờ.

Triệu Dương bày tỏ thắc mắc : "Các ngươi nhìn xem, thông tin của vị Uyển phi này, có phải ít đến đáng ngờ hay không?"

Đoạn Trường Kiệt cũng đã phát hiện ra, gật đầu với y.

Thái úy Đỗ Lâm chợt nhiên nói : "Vị Uyển phi này, ta đã từng nghe danh. Khoảng 17 năm trước, khi cô ta 18 tuổi, là vị phi tần được Yết Lưu cực kì sủng ái, chỉ là tính tình ngốc nghếch, nửa điên nửa dại. Ai cũng thắc mắc, vì sao ông ta không sủng ái những vị nương nương tỉnh táo, mà lại nhất quyết chỉ với Uyển phi ngu ngốc khờ khạo."

"Không lâu sau đó, hoàng thành chẳng hề nhìn thấy Yết Lưu ghé sang cung của vị Uyển phi một lần nào nữa. Vị phi tần ấy cứ như bốc hơi khỏi thế giới, không một ai biết về tung tích của cô ta."

Đoạn Trường Kiệt nhíu mày : "Sủng ái một kẻ khờ khạo, rất có thể vì bà ta ngu ngốc, nên dễ nghe lời, dễ xui khiến.

Và..."

"Không sợ bị lộ bí mật." Triệu Dương tiếp lời.

Hắn liếc nhìn, cười thâm sâu.



Y ngã người dựa vào gốc cây, bộ dạng lười biếng nhưng ánh mắt tâm cơ khó lường :"Bà ta bốc hơi, một là hết giá trị lợi dụng, hai là bỗng dưng hết khờ, hoặc có thể là chưa từng ngu ngốc. Bị phát hiện, nên giết người diệt khẩu cũng không chừng."

Đoạn Trường Kiệt nhìn y, đáy mắt có chút si mê.

Người này dù có tâm cơ cũng dễ thương vô cùng~

Hắn tiếp lời : "Uyển phi mất tích, khả năng cao là bị Yết Lưu đế diệt khẩu, vì đã biết những chuyện không nên biết."

Triệu Dương chán nản: "Nói như vậy, bà ta sớm đã chết từ lâu, điều tra cũng chỉ còn lại nấm tro cốt, chả có tra hỏi được gì. Suy luận chỉ tốn thời gian vô ích."

Hắn không nói, nhẹ gật đầu đồng tình.

Vì thế, câu chuyện về vị Uyển phi kì lạ nhanh chóng kết thúc. Không lâu sau, đoàn người tiếp tục rời đi. Triệu Dương ở trong kiệu, buồn chán không thôi.

Bất quá, như hiểu được nỗi lòng của y, hắn vén rèm cửa ra, thân hình cao lớn chui vô. Trên tay cầm hai cái bánh bao nghi ngút khói, mùi hương rù quyến vô cùng.

Triệu Dương mắt sáng như sao, giật lấy một cái, nhai ngấu nhai nghiến.

Đoạn Trường Kiệt buồn cười, chống cằm nhìn y đến quên trời quên đất.

"Ngươi vì sao lại thích ăn bánh bao?"

Triệu Dương được hỏi, không khỏi có chút hoài niệm. Y cong môi, hàn huyên về quá khứ: "Khi ấy, ta 8 tuổi, vì nghịch ngợm đã tự mình trốn khỏi kinh thành, mải mê ngắm nhìn thế giới xung quanh, khiến ta quên mất địa điểm, giờ giấc. Lúc đó, ta cải trang khá kĩ, ai cũng nghĩ ta là trẻ mổ côi không nơi nương tựa. Cứ thế, ta lạc lõng hai ngày hai đêm, sớm đã đói đến suýt ngất xỉu."

Nói đoạn, y cười thật tươi : "Nhưng mà ngươi biết không? Lúc đó ta đã gặp một cậu nhóc rất kì lạ, trông cũng trạc tuổi ta. Hắn trước tiên chê ta bẩn thỉu, xấu xí, hôi thối. Ta đã rất ghét hắn, nhưng không ngờ hắn lại cho ta đồ ăn.

Là bánh bao nhân thịt, vì thế mà ta thích ăn chúng đến tận bây giờ."

Đoạn Trường Kiệt nghe một hồi, hắn ngẩng mặt lên cao, vuốt mái tóc đang phủ xuống, nở một nụ cười khó hiểu.

Ha, đây có được gọi là duyên số hay không?

Đoạn Trường Kiệt mang ánh mắt ngạc nhiên nhìn y, khẽ mỉm cười, trong mắt có rất nhiều thâm tình trầm luyến, hắn vươn tay, chạm khẽ vào gò má trắng mềm : "Nếu ta nói đó là ta, ngươi sẽ tin chứ?"

Nhân duyên như sách trời đã định

Làm sao để có thể khước từ?