Thiên Hạ Thái Bình - Thanh Đào Khí Phao Thủy

Chương 3




Tôi sợ hãi cầu cứu Lưu Dung: “Tôi phải làm sao bây giờ?”

Lưu Dung cười nhẹ nhàng, không hề bận tâm nói: “ Hắn muốn gì thì cô cứ cho hắn đi.”

Tình huống tệ nhất là đi ngủ với hắn, dùng cơ thể để đền ơn cho hắn, dân nghèo chỉ ngạc nhiên rằng thân thể của cô quý giá đến thế.

Đôi khi hắn đưa tôi ra ngoài ăn cơm, ở bàn ăn như một người anh họ hiền lành, món ăn cũng ngon đến mức nước mắt tuôn trào, thật là những món ngon tuyệt vời mà tôi chưa từng được thưởng thức, tôi thậm chí bắt đầu hy vọng, mong chờ lời mời kế tiếp của hắn, còn về mối phiền muộn kia, tôi nghĩ là tôi nghĩ nhiều. Tôi là một người nghe tốt, đưa ra một vài quan điểm trẻ con, tôi nghĩ có thể hắn thiếu người trò chuyện.

Cuộc sống của hắn không có phụ nữ.

Tuy nhiên ăn xong cơm, hắn nói: “Trời nóng quá, ngủ trưa một giấc rồi hãy về.”

Tôi trở về ngồi như trời trồng trước bàn.

“ Em sao thế?” Lưu Dung hỏi tôi.

Tôi trừng trừng nhìn cô ấy: “Em đã ngủ với hắn rồi, chị nghĩ hắn có ngừng liên lạc em không?”

Lưu Dung sốc xong, mặt hết sức phấn khởi: “Cảm giác thế nào?”

“Em, em không biết.”

Tôi thực sự không biết, tôi sợ muốn chết, có vẻ như làm rồi nhưng cũng có vẻ như không, quá chặt, hắn dường như không vào được, cứ cảm khái hoài, cuối cùng tôi đau quá, tôi sợ đau từ nhỏ, hắn làm tôi đau đến co giật, túm chặt ga trải giường, quên mất thân phận, hắn chỉ là một người đàn ông già hơn, da sờ vào lạnh ngắt, miệng hôi thuốc lá, muốn cắn đứt lưỡi tôi, gốc lưỡi đau nhức, đến giờ vẫn còn đau.

Tôi không muốn liên quan tới một ông đàn ông cùng tuổi cha tôi, cũng không hề có trong kế hoạch nhân sinh của tôi việc làm tình nhân của ai, tôi không dám nghĩ hắn sẽ gọi điện lại.

“Đừng gửi cho em gì nữa, em không nên nhận, em trả lại những thứ trước đây được không, em không có đủ tiền bây giờ, tương lai lãnh lương rồi em trả anh trước.” Tôi van nài.

“Không cần nói chuyện này, đã cho em là không cần em trả đâu.”

Hắn không lấy lại, vậy thì tôi không quan tâm nữa, tôi bắt đầu không nghe điện thoại của hắn.

“Sao em không nghe máy?” Lưu Dung kỳ quặc hỏi.

Tôi ôm đầu lắc mạnh.

Lưu Dung im lặng nhìn tôi, điện thoại thẳng đứng.

“Chị đang quay em à?” Tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ.



“Không mà.” Lưu Dung cất điện thoại đi.

Tôi nghĩ hắn ra vẻ địa vị của mình, đàn bà xin vào cũng không hết, tôi không thể gọi là nhà nhỏ nữa rồi, cha tôi hưởng trợ cấp mà, có lẽ muốn thử cái mới, có lẽ vì tôi trẻ, tôi hai lần cúi mình trước mặt hắn, hắn có thể nói tôi cố tình dụ dỗ hắn, người ngoài cũng sẽ nói như vậy, bây giờ coi như tôi tỉnh ngộ rồi, tôi sửa đổi, chấm dứt những thứ này thôi.

Hắn không liên lạc tôi nữa.

Sau đó tôi dần quên chuyện đó, người trẻ nhớ nhanh quên cũng nhanh, tôi thậm chí còn bắt đầu đùa cợt hắn dưới chăn với Lưu Dung, tôi nói chắc tôi không được lợi lắm, chỉ một lần thôi, hắn đã quên tôi rồi.

Nhưng Tiểu Trương lại xuất hiện, vẻ mặt căng thẳng tìm thẳng tôi, nói có lần đưa cho tôi một thùng rượu, rượu đó là người khác tặng, hôm nay mới biết, bên trong không phải rượu, mà là tiền.

Đầu tôi xoay mòng mòng, một thùng tiền, là bao nhiêu tôi không hình dung được.

Tôi gấp gáp đi theo Tiểu Trương tìm hắn giải thích, giải thích thùng rượu tôi gửi cho cha không có gì là tiền cả.

“Không sao,” hắn ngồi trong xe, “Vẫn đang điều tra.”

Tôi không biết tình hình nghiêm trọng cỡ nào nên đi theo hắn.

Ngồi trong xe, hắn vỗ vỗ đùi tôi, lại an ủi: “Đừng sợ, có anh đây mà,” rồi nắm tay tôi, “Sao tay lạnh cóng thế này.”

Hắn cứ nắm tay tôi không buông, tôi không dám rụt lại, tôi nghĩ tôi làm phiền hắn rồi, nhưng tôi thật sự không thấy gì là tiền cả.

Tầng hầm nhà hắn làm tôi sốc quá, lượng rượu thuốc lá cất giữ có lẽ đủ đàn ông làng tôi ăn nhậu cả năm.

“Hay là,” tôi cố gắng diễn đạt, “ở thùng khác.”

“Có thể đấy, Tiểu Trương tìm kỹ lại đi,” hắn quay sang nói với tôi, “Lên trên chờ đi.”

Suy nghĩ của tôi lúc đó là mỗi người nên chơi với đúng tầng lớp của mình, dân làng tôi nhiều lắm cũng dùng thùng rượu để đựng lạc chứ đâu có ai nhét tiền vào, nếu hắn làm mất một thùng lạc tôi còn bồi thường nổi.

Hắn bình tĩnh, châm điếu thuốc hút, quan sát tôi qua làn khói: “Em đừng sợ.”

Tôi không chỉ sợ chuyện tiền bạc, tôi còn sợ hắn, sợ trong phòng chỉ có hai đứa.

Hắn lại gần an ủi tôi, tôi không dám nói gì chỉ cười, hắn nói mấy câu rồi bắt đầu hôn tôi.

Tôi sợ việc tiền bạc cuối cùng hắn đổ tội cho tôi, với ý định chiều lòng tôi bắt đầu đáp trả, hắn thực sự thích thú, tháo dây lưng, đặt tay tôi vào trong, sờ như con giun nào đó, bên trong có lõi cứng, nhưng đầu mềm nhũn, không lạ gì lúc đầu hắn không vào được, trong tình cảnh này vẫn còn nghĩ đến đàn bà à, tôi nhịn muốn ói sờ hắn, không thể khống chế nghĩ tới cha tôi, hắn nhỏ hơn cha tôi mấy tuổi?



Tôi hết sức rụt lưỡi lại, đẩy tay hắn ra nhỏ giọng hỏi: “Có bao không?”

“Anh sẽ không làm em có thai đâu.” Hắn nói rồi lại muốn hôn tôi.

“Đeo đi.” Tôi van nài.

“Anh bảo người đi mua.” Hắn rút điện thoại.

“Đừng,” tôi vội ngăn lại, “thẹn quá, em đi mua.”

Tôi ra ngoài rồi, nhưng tôi không mua, tôi bắt taxi bỏ chạy, tôi không làm được, nhất là khi thấy ánh mặt trời chói chang bên ngoài, thấy người qua kẻ lại, tôi không suy nghĩ gì cả chỉ biết chạy, thôi kệ, chết thì chết, nhìn thấy tất cả bình thường, tôi không muốn quay lại.

Lưu Dung thấy tôi ban ngày nằm sấp trên giường hỏi tò mò, quê tôi ban ngày không nằm một đống trên giường như thế.

“Em làm gì đấy?” Cô vỗ vỗ tôi.

“Em xong đời rồi,” tôi cười nói với gối, “Em gây chuyện lớn rồi.”

“Không hiểu em nghĩ thế nào, người khác cầu cũng không được.”

Tôi xoay đầu nói nghiêm túc: “Em không thể để người ta nói, con gái của Ngải Kế Phú theo một ông đàn ông bằng tuổi ba nó.”

“Ai nói vậy chứ,” Lưu Dung phản bác, “Họ chỉ thèm muốn, nói có biết không, con gái của Ngải Kế Phú đi theo Ninh Gia Tề kìa!”

“Hừ,” tôi ngồi dậy không coi ra gì, Tôi dám thì hắn dám không? Người khác chê tôi nhiều lắm là đi theo một người đàn ông bằng tuổi ba tôi, còn họ nói về hắn thế nào, Ninh Gia Tề cưới một nhân viên phục vụ, hắn có dám không? Hắn có mất mặt được không?”

Lưu Dung vô cùng bất ngờ: “Ra là em định kết hôn à?”

Tôi không biết trời cao đất dày: “Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, hắn cưới tôi, tôi nấu cơm sinh con cho hắn, muốn nuôi tôi à? Cho tôi nhiều tiền, hứa hẹn tương lai rộng mở cũng không được!”

Lưu Dung lắc đầu: “Không biết còn

tưởng nhà cô là đại gia ở Thiểm Tây ấy chứ.”

“Càng nhà nhỏ cửa quyền càng biết thị phi!” Tôi phản bác.

“Đúng! Cho nên không làm giàu được! Ghét người giàu!” Lưu Dung kết luận.

Tùy cô ấy nói thế nào, tôi quyết tâm cắt đứt với hắn.