5.
Chàng thiếu niên hướng về phía ta chắp tay nói:
"Công chúa, thần không nhận nổi tiếng ca ca này của người."
Ta giả vờ tỏ vẻ khó hiểu:
“Huynh lớn hơn ta, tại sao không thể gọi ca ca? Ồ, vậy ta gọi huynh là Tô Hoài Cẩm nhé?”
Tô Hoài Cẩm được trời phú tư chất thông minh, được hoàng đế yêu mến nên được chọn làm bạn đồng hành của Thái tử.
Trong một nhóm hoàng tử và công chúa trẻ tuổi, sự tồn tại của huynh ấy càng giống như một tiểu thái phó.
*thái phó: thầy (giáo viên)
Quan trọng hơn cả, huynh ấy là một người ngay thẳng và trượng nghĩa.
Có thể kết giao.
Vĩnh An tức giận đến mức nghiến răng, vốn đang định nói gì đó, nhưng một giọng nói khác đã kịp thời ngăn nàng ta lại:
"Tụ tập ở đây làm cái gì thế? Thái phó sắp tới rồi."
Ta không nhịn nổi run rẩy toàn thân.
Giọng nói này quen quá.
Dù không có độ trầm thấp của tuổi trưởng thành nhưng vẫn tràn đầy vẻ uy nghiêm khó cưỡng.
Thái tử Thẩm Kỳ, đứa con duy nhất được sinh ra bởi bạch nguyệt quang trong lòng Hoàng thượng - Nguyên Phối Di, vị hoàng đế tương lai được định sẵn, cũng là người kiếp trước đã ban ch.ết cho ta.
Ta cố gắng hết sức che giấu sự chột dạ, cung kính hành lễ:
“Thái tử điện hạ.”
Thẩm Kỳ nhíu mày liếc nhìn ta:
“Ta cũng lớn tuổi hơn muội, tại sao muội không gọi ta là Thái tử ca ca? Ta có đủ khả năng để nhận tiếng ca ca kia của muội.”
Ta giả vờ ngốc nghếch nhưng lại nghiêm túc trả lời:
“Thái tử điện hạ là người rất tôn quý. Là thần nữ không xứng đáng làm muội muội của điện hạ.”
“Hoang đường” Thẩm Kỳ đáp.
" Phụ hoàng đã nói sẽ đối xử với muội như con gái ruột thì muội tất nhiên sẽ là muội muội của ta "
"Thanh Yến nhớ rồi."
Ta sẽ không tranh cãi với hắn.
Kiếp trước ta luôn đi theo sau hắn và gọi hắn là Thái tử ca ca, chẳng gọi được chút tình cảm nào, ngược lại còn gọi được một ly rượu độc.
Ta tự ngẫm, đó có lẽ là kết cục của việc gọi Thái tử ca ca quá nhiều.
6.
Kiếp trước, lúc Vĩnh An cầm đầu bắt nạt ta, không ai dám đứng về phía ta.
Dù ta có phẩm cấp cao hơn nàng ta, nhưng phía sau ta không có ai cả.
Con cháu thế gia có ai không tinh ranh? Ai lại dám đắc tội con gái ruột của bệ hạ?
Vĩnh An không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ ca ca Thẩm Kỳ.
Ta liền gắng hết sức nghĩ đủ mọi cách để tiếp cận Thẩm Kỳ, mở miệng ra là một tiếng ca ca, hi vọng có thể kéo khoảng cách của ta và hắn gần thêm một chút.
Thẩm Kỳ thân là thái tử một nước, những thứ phải học đa số đều không giống với bọn ta.
Vậy nên, tình hình của các vị công chúa ở Thái Học Viện, hắn đều không nắm rõ được, cũng chẳng thèm bận tâm.
Hắn chỉ điềm tĩnh đáp lại tiếng xưng hô kia của ta, giữ khoảng cách dựa trên lòng nhân nghĩa của hoàng gia.
Nhưng dù là vậy, ta vẫn điên cuồng theo đuổi hắn, thậm chí còn chấp niệm việc phải gả cho hắn.
Bây giờ nghĩ lại, ta không hề thích hắn.
Ta chỉ là nhìn thấy một tia bình minh có thể bảo vệ ta, không kiềm chế nổi bản thân theo đuổi tia sáng đó mà thôi.
Cách theo đuổi của ta quá thẳng thắn và ngu ngốc, có lẽ lòng hắn đã sớm nảy sinh chán nản với ta từ lâu, chỉ là không biểu hiện ra mặt mà thôi.
Việc trở thành Thái tử phi đương nhiên vô vọng, ta sợ đến phát đi.ên, dưới sự chế nhạo của các quý nữ khác và sự xúi giục của Vĩnh An, ta ghen tức đến mức muốn hủy hoại những người có thể tham gia tuyển chọn Thái tử phi.
Bách quan đều tức giận, không thể nào nhịn nổi ta nữa.
Lão hoàng đế không muốn tự tát vào mặt mình, bách quan liền đợi sau khi Thẩm Kỳ đăng cơ, cầu xin hắn ban ch.ết cho ta.
Ban ch.ết cho một kẻ sớm đã khiến hắn nảy sinh chán ghét, đổi lại được sự bình yên trên triều đường.
Thẩm Kỳ có lý do gì mà không làm? Hắn vốn dĩ đã là một vị hoàng đế có thiên phú cực cao.
Ta muốn hận hắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể hận bản thân mình trước đây quá ngu ngốc.
Bây giờ có cơ hội làm lại, ngàn vạn lần không được làm những điều ngu ngốc như vậy nữa.
7.
Cũng không biết vì sao, cuộc cãi vã giữa Vĩnh An và ta truyền tới tai hoàng hậu.
Hoàng hậu triệu ta đến cung điện của người, hỏi ta kĩ càng rồi an ủi ta.
Người nói sẽ trừng phạt Vĩnh An nghiêm khắc.
Người cũng nhiều lần cảnh cáo ma ma giáo dưỡng ta, nói ta thân phận cao quý, không được để ta bị người khác vũ nhục. Có chuyện gì xảy ra, chỉ cần báo với người một tiếng là được.
Ta cảm kích rơi nước mắt, miệng không ngừng cảm ơn hoàng hậu.
Khi ta trở về phòng, vị ma ma giáo dưỡng ta đắc ý vô cùng.
Bà ta cười rạng rỡ, nói rằng cả thiên hạ này đều mắc nợ Quý gia, sau này ta cứ sống hiên ngang như vậy là được.
Ta mỉm cười ngọt ngào để bày tỏ sự may mắn của mình.
Kiếp trước, mỗi lần ta và Vĩnh An xảy ra tranh cãi, hoàng hậu dường như đều rất thiên vị ta.
Nhưng người thực sự đã bao giờ phạt Vĩnh An chưa?
Nếu người thực sự từng giáo huấn Vĩnh An, làm sao Vĩnh An có thể hết lần này đến lần khác bắt nạt ta?
Còn cả vị ma ma giáo dưỡng này nữa.
Làm sao một ma ma giáo dưỡng xuất thân từ cung của hoàng hậu lại có thể nói rằng cả thiên hạ này đều mắc nợ Quý gia?
Mỗi lần ta đi quá giới hạn không những không nhắc nhở ta, ngược lại còn cổ vũ ta?
Là phụng mệnh giáo dưỡng ta, hay là phụng mệnh tâng bốc sau đó gi.ết ta?
Ta nhớ lúc đầu, ta được ma ma ở Quý gia dạy dỗ. Sau khi được phong làm công chúa, hoàng hậu lấy lý do ma ma trong cung càng biết rõ phép tắc hơn, đem vị ma ma ban đầu thả về nhà.