41.
Bọn họ đều là hoàng đế nên lo lắng một chút cũng là chuyện bình thường.
Dù sao ta cũng không vội, mọi chuyện đều phụ thuộc vào duyên phận.
Nếu duyên phận đến rồi, cái gì rồi cũng sẽ có.
Nếu duyên phận chưa đến, trước tiên cứ bận rộn làm việc khác.
Chẳng hạn như, bây giờ ta vẫn đi tới Từ Yêu trang hàng ngày, chăm sóc đám trẻ trong sơn trang.
Những đứa trẻ thơ ngây năm ấy, giờ đây đã biết nói đạo lý như cụ non.
Nhiều đứa trẻ khi mới vào đây chỉ vài tuổi, giờ đã trưởng thành, có thể rời khỏi sơn trang và tìm con đường khác để kiếm sống.
Khi nhìn thấy ta, bọn trẻ vẫn sẽ như mọi khi, sẽ nhiệt tình vẫn vây quanh ta và gọi ta là tỷ tỷ.
Ngoại trừ một tên nhóc, lần nào nó cũng không chịu chủ động gọi ta là tỷ tỷ.
" Vô Nhị, đệ mà còn không gọi ta là tỷ tỷ, ta sẽ thật sự tức giận đó! "
Vô Nhị đã tự mình tìm tới vào năm thứ hai sau khi sơn trang mở cửa. Ngày mà đệ ấy tới sơn trang lại trùng hợp là ngày mùng hai tháng hai, thật sự là nhị tìm tới cửa rồi, thôi thì nhanh gọn lấy hai chữ Vô Nhị làm tên.
Đệ ấy nói từ khi có trí nhớ thì đã ở nơi hoang dã, phiêu bạt khắp nơi. Không biết bản thân tên gì họ gì, năm nay bao nhiêu tuổi.
Nhưng khi đệ ấy đến, trông dáng vẻ có lẽ đã mười tuổi. Đệ ấy vẫn kiên định bản thân lớn tuổi hơn ta, vẫn nhất quyết không định gọi ta là tỷ tỷ.
Đây tính là lý do gì chứ! Ta là một người trọng sinh, dù thế nào cũng sẽ sống lâu hơn đệ ấy một chút. Để đệ ấy gọi một tiếng tỷ tỷ, thật sự không quá đáng chút nào!
Ta chống tay lên hông:
"Ở chỗ này, ta chính là lão đại! Đệ nói đi, có gọi hay không!"
Vô Nhị nhượng bộ, hạ thấp giọng gọi một tiếng tỷ tỷ.
“Lần nào cũng cần ta phải ép đệ!” Ta nhe răng với đệ ấy.
Mấy năm gần đây, Vô Nhị trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Lúc mới tới đây, đệ ấy là người ít nói, không thích cười. Đệ ấy cũng là người lớn nhất trong đám trẻ, tuy có làn da đẹp nhưng nhiều đứa trẻ không dám chơi đùa cùng đệ ấy.
Bây giờ, đệ ấy đã là ca ca lớn duy nhất ở sơn trang rồi. Có thể dẫn dắt đệ đệ, muội muội không chút mơ hồ.
" Vô Nhị, đệ cũng sắp đến tuổi có thể rời khỏi sơn trang rồi, có nghĩ tới tương lai mình sẽ làm gì chưa?" Ta hỏi đệ ấy.
"Ta..." Đệ ấy đột nhiên trở nên do dự.
"Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra!"
Đệ ấy hạ quyết tâm:
“ Đệ muốn luôn luôn ở bên cạnh tỷ tỷ. Người hầu, thị vệ, dọn dẹp… Nếu tỷ tỷ đồng ý, muốn đệ làm gì cũng được. "
Muốn luôn theo sau ta?
Vô Nhị thật ra rất thông minh, vẫn luôn học hành rất tốt, thậm chí học võ thuật còn giỏi hơn. Nếu tham gia kỳ thi hoàng gia, nói không chừng còn có thể dùng tài võ của mình trở thành quan nữa! Nếu chỉ theo ta làm mấy việc vặt vãnh thì cũng lãng phí tài năng quá rồi.
Đột nhiên, một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu ta
"Đệ có chắc chắn cả đời sẽ đi theo ta không? Dù có làm gì đi chăng nữa?"
Vô Nhị trịnh trọng gật đầu.
“Vậy đệ gả cho ta nhé." Ta mỉm cười nhìn đệ ấy.
" Được."
Đệ ấy trả lời còn nhanh hơn ta mong đợi, không hề có nửa lời thừa thãi.
Hừ! Ai nói ta không thể tìm được lang quân phù hợp chứ!
Vô Nhị của chúng ta là phù hợp với ta nhất!
Anh tuấn, thông minh, có tình bạn với ta, không phải lo lắng về gia tộc, cũng không có họ. Về sau đừng nói là họ của đứa trẻ, kể cả là đệ ấy thì cũng có thể cùng họ với ta.
Đây đâu chỉ là phù hợp, mà là lang quân được tạo ra riêng cho ta.
Ôi, quả nhiên là người tốt sẽ được báo đáp tốt.
42.
Ta vui vẻ đến xin thánh chỉ ban hôn.
Thẩm Kỳ từ khi lên ngôi đều bị cận thần thúc giục đến phát phiền, sắc mặt trông rất khó coi.
" Không cho ".
“ Huynh có cho hay không! Dù sao thì giữa ta và đệ ấy là cam tâm tình nguyện, có được ban hôn hay không đều chẳng sao cả, tới lúc đó huynh nhớ cùng cha Thẩm tới uống rượu mừng của muội là được. "
Vốn dĩ ta cũng không có ý định tới xin ban hôn, chỉ là Vô Nhị có xuất thân không rõ ràng, sợ sẽ có người rảnh rỗi buông lời cay nghiệt vô căn cứ nói xấu đệ ấy.
“ Muội muốn thánh chỉ ban hôn phải không?” Thẩm Kỳ đột nhiên bật cười.
“Được rồi, muội quay về đợi đi, ta sẽ đưa tới tận nơi cho muội.”
" Đa tạ bệ hạ!"
Ta xông tới vui vẻ ôm hắn.
Ta nói mà, con người Thẩm Kỳ vẫn rất thấu tình đạt lý.
43.
Thánh chỉ quả thật rất nhanh đã tới, gần như cùng ta về tới nhà.
Nhưng sau khi nghe xong thánh chỉ, ta ngây người.
" Tư Nhĩ Quý Tiêu, con gái của tiên Trấn quốc tướng quân Quý Duy Bang. Gia tộc trung thành và chính trực, tôn vinh danh dự và nuôi dưỡng nhân tài, được dạy dỗ trong Lục cung. Thanh tịnh thủ thân, tính tình hiền lành, xứng đáng là mẫu quốc của muôn dân. Nay ta lập Bảo Lập Nhĩ làm hoàng hậu. Khâm thử”
Người đem thánh chỉ tới là Lý Cát An. Kiếp trước cũng là ông ta dẫn theo một đám người tới nhà ta, tuyên bố Thẩm Kỳ hạ chỉ ban ch.ết cho ta.
Trong chốc lát, ta hốt hoảng, tự hỏi đêm nay là đêm gì vậy.
Chưa kịp định thần, lại nghe ông ta nói:
“Bệ hạ còn một khẩu dụ khác. Nghĩa đệ Quý Vô Nhị của Hoàng hậu là người có thiên chất thông minh, văn võ song toàn, phong làm Chính bát phẩm tuyên tiết hiệu vị, hôm nay sẽ báo cáo với Binh bộ "
“Hoàng hậu nuong nương nương, xin hãy theo nô tài trở về cung.” Lý Cát An cúi người hành lễ một cách cung kính.
Gì mà Hoàng hậu? Gì mà trở về cung điện? Ta không đi, ta không đi!
Nhưng bọn họ người đông sức lớn, liên tục mời ta, cuối cùng đẩy ta lên xe ngựa.
Tại sao?
Tại sao?
Trong suốt chặng đường, ba từ này là những từ duy nhất quay cuồng trong tâm trí ta.