Nửa cơn gió lộng vẩy màu nắng, một thoáng hơi may lặng u phòng.
Phía sau bức bình phong, trên chiếc giường gỗ xoan đào được chạm khắc tùng, trúc, cúc, mai đang có một thân ảnh nhắm mắt mê man. Người này mày cong thanh tú, tuy là nam tử nhưng ngũ quan lại xinh đẹp tựa như viên ngọc sáng. Nếu không phải đôi môi tái nhợt cùng với hô hấp không đều đặn của hắn, có lẽ Lưu Tịnh Thi cũng đơn giản nghĩ rằng Cơ Túc chỉ đang nằm ngủ mà thôi. Nhưng đã hai ngày trôi qua, Cơ Túc vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Mặc dù nàng đã cho gọi đến đây ba vị đại phu nổi danh khắp trong thành. Nhưng sau mỗi lần bắt mạch, cả ba vị đại phu đều nhíu mày một hồi lâu, cuối cùng là lắc đầu rồi thở dài lên tiếng:
- Lão phu tài sơ học thiển, trước giờ chưa từng gặp qua trường hợp nào như vậy. Hiện tại thảo dân thật sự không dám kê đơn bừa. Kính xin Quận chúa hãy tìm vị cao nhân khác. Thảo dân xin cáo từ!
Lúc đó Lưu Tịnh Thi toan cất tiếng muốn níu giữ vị đại phu ấy ở lại, nhưng tiếc rằng nàng còn chưa kịp mở lời thì người đã vội đi mất. Nhìn nam tử vẫn nằm bất động trên giường, cơ thể nàng cũng chợt sững lại một thoáng. Dường như hô hấp đứt quãng của Cơ Túc đã khiến tâm trí nàng trở nên rối ren hỗn độn. Bao nghi vấn và suy tư ở trong nàng cứ thế lẳng lặng chìm dần vào cơn hôn mê sâu của hắn.
- Cơ Túc, khi nào huynh mới tỉnh lại? Rốt cuộc huynh muốn nói với ta điều gì?
Người nằm trên giường vẫn không có động tĩnh, Lưu Tịnh Thi cũng chẳng nhận được lời hồi đáp. Câu hỏi nơi Lưu phủ nhưng đáp án lại chẳng biết ở nơi đâu!
...
Tại phủ Cao Vương
Ngồi đối diện Cơ Minh, Cao Viễn lúc này đã chẳng còn e dè như khoảng thời gian trước. Thay vào đó ánh mắt hắn nhìn lão đã trở nên uy và sáng hơn. Cơ Minh đương nhiên nhìn thấu nội tâm hắn đang khao khát điều gì, nhưng tác phong của lão từ trước cho tới nay đều không vội. Chỉ thấy lão thong thả uống xong chén canh rồi mới chậm rãi lên tiếng:
- Kế sách con đưa ra, ta đã thay con bẩm tấu với Hoàng thượng!
Vừa nghe đến đây Cao Viễn đã không nén nổi kích động siết chặt ly trà trên tay. Trong phút chốc, con ngươi hắn chợt toát lên thần sắc hùng dũng tựa như mãnh hổ sắp xuất sơn. Cơ Minh cuối cùng cũng chịu mở lời với Hoàng thượng giúp hắn, như vậy chứng tỏ "thượng sách" mà hắn đưa ra rõ ràng rất có tính khả thi. Nghĩ rồi Cao Viễn cố kiềm lại tâm trạng đang phấn khởi, nhỏ giọng hỏi lão:
- Vậy... ý của Hoàng thượng là như thế nào?
- Người đồng ý!
Ba chữ "Người đồng ý" đã đánh tan nỗi lo lắng trong lòng hắn bấy lâu. Ngay lập tức Cao Viễn đã không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, khóe môi thoáng hiện một điệu trào phúng và dã tâm khó dò. Nhưng men nồng mới đó vẫn còn chưa kịp say, Cơ Minh đã vội tạt cho hắn một gáo nước lạnh.
- Tuy nhiên hành động lần này sẽ do đích thân Thái tử dẫn đầu làm chủ soái. Con chỉ cần đi theo sau hỗ trợ Thái tử thật tốt là được!
Vừa nghe thấy thế, ánh mắt Cao Viễn bỗng trở nên đanh lại, vẻ mặt nhanh chóng sa sầm.
Thái tử Đông quốc là Ung Tuấn Hào, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi. Có thể nói vị Thái tử Đông quốc này trong mắt người khác chính là một con người hòa nhã, kín đáo, thái độ đối xử với các quan thần trong triều luôn luôn điềm đạm. Hơn nữa Cơ Minh cũng từng khen Thái tử là một nhân tài, chẳng những lầu thông kinh sử ngoài ra còn văn thao võ lược, rất xứng đáng làm người kế vị. Nhưng Cao Viễn đã từng gặp qua vị Thái tử này hai lần, cả hai lần đều cho hắn một loại cảm giác không mấy thoải mái. Dường như đằng sau vẻ ngoài ôn hòa, nhã nhặn ấy lại là một con người hoàn toàn khác, một con người đầy mưu mô, thủ đoạn. Ngặt nỗi, đó cũng chính là loại người mà Cao Viễn ghét bỏ và khinh thường nhất - loại giả nhân giả nghĩa. Nhưng với thân phận cách biệt, số mệnh vốn chẳng cùng, trong mắt dòng dõi nhà rồng, Cao Viễn cũng chỉ như một con rắn.
- Đệ tử đã hiểu! Tất cả lấy đại cuộc làm trọng. Xin sư phụ cứ yên tâm!
Đoạn nói đến đây, hắn đã khôi phục thần sắc kiên định như lúc đầu. Chẳng phải ông trời đã cho hắn làm một con rắn nhỏ hay sao? Vậy thì hắn sẽ thử lột da một lần, biết đâu lại mọc ra được vảy thần long!
Cơ Minh có hơi đưa mắt nhìn qua hắn rồi lại tiếp tục cất giọng:
- Hiểu được là tốt! Nên nhớ sai lầm lần trước của con Hoàng thượng vẫn còn chưa quên. Nay khó khăn lắm mới có được cơ hội để lấy công chuộc tội. Chỉ cần con phò tá Thái tử cho thật tốt, ngày sau ắt phú quý mãn đường, Cao gia này cũng sẽ được rạng danh như xưa!
Từng lời từng chữ kia rơi vào tai Cao Viễn cũng chỉ như một lớp sương mù mờ mịt, rét buốt. Từ khi nhận thức được tình hình của bản thân thì suy nghĩ "Rạng danh vinh hiển, chấn hưng gia tộc" đã không còn là mục tiêu mà hắn muốn hướng tới nữa. Lặng người đi một khắc, Cao Viễn mới tạm thời thu lại những trù tính nơi đáy mắt, lên tiếng trả lời:
- Lần này con tuyệt đối sẽ không mắc phải sai lầm như trước, sư phụ không cần quá lo lắng!
Nói rồi, hắn lại thấp giọng hỏi:
- Vậy không biết khi nào con mới có thể xuất phát?
Nghĩ đến hành động sắp tới, sắc mặt Cơ Minh thoắt cái bỗng trở nên ngưng trọng. Nhưng rất nhanh sau đó lão liền kín đáo hít sâu vào một hơi, bình đạm thông báo:
- Mười ngày, mười ngày sau sẽ xuất phát.
Nghe trong thanh điệu xem ra Cơ Minh vẫn còn có chút gì đó ngập ngừng không muốn tiết lộ. Điều này không khỏi khiến cho Cao Viễn thầm quan sát lão nhiều hơn vài lần. Nhưng đột nhiên ngay lúc này, lão lại bất chợt ngẩng mặt nhìn lên khiến cho hắn có hơi giật mình vội quay sang nơi khác. Song cũng chính vì vậy, Cao Viễn đã không thấy được vẻ tiều tụy in hằn trên khóe mắt của lão... lẫn vào đó còn có chút mưu toan thâm trầm. Cao Viễn khi ấy cũng tuyệt nhiên không hề biết rằng, chiếc cẩm nang bên trong tay áo đã được lão chuẩn bị từ trước, nay vẫn đang nằm im ở một chỗ. Bàn tay lão tuy vẫn đang nắm chặt chiếc túi thơm ấy, nhưng lại hoàn toàn không có ý định muốn lấy nó ra.
Hai người bàn bạc một lúc lâu, mãi cho đến khi bóng tối nuốt lấy đình đài, sắc ám xanh dần bao trùm phủ đệ, cuộc nghị luận của cả hai mới dừng lại. Đông quốc tạm gác lại câu chuyện kể, An Hòa quốc liền bắt đầu một cơn ác mộng!