Cơ Túc đúng lúc này cũng chợt ngẩng mặt nhìn lên, vô tình bắt gặp ánh mắt mang theo chút thăm dò lẫn nghi hoặc của Lưu Tịnh Thi, hắn chỉ bày ra một bộ dáng mỉm cười nhàn nhạt, điềm tĩnh gật đầu coi như chào hỏi.
Giữa khung cảnh tiêu điều, nơi mà ánh nắng hanh hao phủ lên khắp chốn một màu vàng úa khô khốc. Sự xuất hiện của vị bạch y Cơ Túc tựa như một làn gió mát thổi qua muôn trùng thành quan, êm đềm như cơn mưa phùn rơi trên nền đất nứt nẻ. Kỳ thực ngay từ ban đầu khi gặp Cơ Túc, Lưu Tịnh Thi đã nhận thấy dù ở trong bất kì hoàn cảnh nào hắn vẫn luôn giữ được dáng vẻ bình hòa an tĩnh đến lạ. Sự bình thản này đôi lúc lại khiến cho nội tâm nàng nhiễu loạn dao động không thôi.
- Thi Nhi!
Giọng nói như chuông đồng từ đâu bỗng chợt vang lên đã nhanh chóng cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Chủ nhân của âm thanh ấy không ai khác chính là Tư Đình - người vẫn luôn xuất hiện mỗi khi nàng gặp khó khăn. Khi nhìn thấy trên xe ngựa còn chở theo nhiều loại thảo dược khác nhau, Lưu Tịnh Thi liền biết nỗ lực và hy vọng mỏng manh của nàng lúc trước nay đã được đền đáp phần nào.
- Muội xem, ta đã không phụ sự kì vọng của muội đúng chứ?
Lúc này đoàn người của Tư Đình đã dừng lại trước mặt Lưu Tịnh Thi. Hắn cũng là người nhanh nhẹn nhất nhảy xuống lưng ngựa để khoe với nàng về những chiến lợi phẩm vừa tìm được. Nhìn hắn vui vẻ như một đứa trẻ nhỏ đang đợi nhận lời tán thưởng từ các bậc trưởng bối, nàng đã không nhịn được hơi nhướn chân mày mỉm cười với hắn.
- Vất vả cho huynh quá! Thật không ngờ huynh giỏi như vậy, có thể tìm được nhiều loại thảo dược đến thế. Lần này bá tánh ở Thường Xuân châu xem như đã được cứu rồi!
Vừa nói nàng vừa không ngừng nhìn hắn một cách đầy tự hào, trên mặt cũng lộ rõ vẻ an nhiên hạnh phúc. Nét vui mừng ấy của nàng khiến cho hắn cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết. Dường như những mệt nhoài, cơ nhọc trong mấy ngày vừa qua, nay nháy mắt đều đã tan biến hết. Tư Đình ngây ngẩn ngắm nhìn những lấp lánh nơi đáy mắt nàng, thứ mà một năm trở lại đây hắn đã không còn được thấy nữa. Bởi với bầu không khí đìu hiu, cảnh người suy tàn đã sớm phủ lên mắt nàng một lớp tro bụi xám đen vô hồn. Vậy nên mỗi khi đối diện với đôi mắt thu huyền ấy, hắn biết hắn còn cần phải nỗ lực hơn gấp bội.
- Muội đừng quá đề cao ta! Đây cũng chỉ là bổn phận, là chức trách của bọn ta mà thôi! À Thi Nhi, hôm nay theo ta tới đây còn có Cơ Túc đại phu. Cơ đại phu nói, hắn ta có một chuyện quan trọng muốn nói với muội!
Dừng lại một đoạn, Tư Đình mới bắt đầu âm thầm liếc mắt nhìn sang bên cạnh, sau đó chậm rãi ghé sát lại Lưu Tịnh Thi nói nhỏ:
- Theo như quan sát mấy ngày gần đây thì Cơ Túc đúng là không có những hành động nào đáng nghi. Nhưng muội cũng nên cẩn thận một chút, dù sao thân phận đại phu của hắn vẫn còn nhiều bí ẩn. Muội tốt nhất không nên quá tin tưởng vào hắn ta!
Lưu Tịnh Thi nghe vậy thì chỉ hơi nhếch khóe môi tạo thành nụ cười nhạt.
- Huynh yên tâm, ta sẽ tự biết cân nhắc!
Tiếp đó đoàn người của Tư Đình cũng theo nàng trở về Lưu phủ nghỉ ngơi. Bấy giờ trời đã xế chiều, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh hơn, không gian trong Lưu phủ cũng dần biến chuyển sang một màu nâu sẫm tựa như màu bùn đất ở ngoài đồng. Đất tượng trưng cho sự mạnh mẽ, ấp ủ biết bao nhiêu nguồn sống đối với chúng sinh. Nhưng ít ai thấy được, đất cũng là mồ chôn đối với những mảnh đời bất hạnh.
Chỉ là một thoáng nghĩ ngợi mông lung, nhưng khoảng thời gian thư giãn thích hợp nhất trong ngày nháy mắt cứ như vậy bị nàng thả trôi vào ánh tà dương vô thường. Để rồi buổi chiều ngày hôm đó, trong nàng lại ẩn hiện một loại cảm giác thấp thỏm lo âu đến lạ, dù rằng Tư Đình vừa đem tới cho nàng một tin vui. Chẳng biết có phải vì bóng tối kéo đến quá nhanh hay không nhưng lúc này cơ thể nàng bỗng chợt nhận thấy nặng nề khó tả, mặc cho mây trời ở trên cao nào đâu chạm được đến vai nàng! Đang lúc cảm thán cảnh trời thật biết điều khiển tâm trạng con người, Tiểu Cúc bất ngờ từ ngoài sân chạy vội vào trong phòng, nhanh chóng lên tiếng kính thưa:
- Thưa Quận chúa! Cơ Túc đại phu đang đứng đợi ở ngoài cửa. Ngài ấy bảo có chuyện quan trọng muốn nói với người.
Nghe Tiểu Cúc bẩm báo sự việc, lúc này Lưu Tịnh Thi cũng không nén nổi tò mò. Bởi lẽ với một người có tâm tính như Cơ Túc thì việc mà hắn cho rằng rất quan trọng, thậm chí còn đích thân đến Thường Xuân châu để gặp mặt nàng, ắt hẳn đây không chỉ là chuyện có liên quan đến cá nhân đơn giản. Chẳng hiểu vì sao mỗi khi gặp nhau, hắn luôn luôn cho nàng một loại cảm giác sâu không lường được. Nhưng nàng có linh cảm rằng, người này tuyệt đối sẽ không hại nàng.
- Ngươi mau đưa Cơ Túc đại phu đến thư phòng đợi ta!
...
Ngồi trong thư phòng, Cơ Túc đang nắm chặt trên tay một vật nhỏ, dù cho bàn tay hắn khi ấy có đôi chút run run. Chẳng biết do ánh sáng yếu ớt hay do vấn đề sức khỏe mà dường như sắc mặt của hắn có phần tái nhợt hơn trước, đuôi mắt còn lộ vẻ mệt mỏi khó che giấu.
Cửa thư phòng vừa được mở ra, một thân tử y khoan nhã chậm rãi tiến vào. Cơ Túc nhìn thấy người đến, trong lòng không khỏi rung động một phen. Người con gái ở trước mặt quả thật có dung mạo như phỉ thúy thanh cao. Có câu "Người dưỡng ngọc ba năm, ngọc nâng người một đời", trong mắt Cơ Túc bây giờ nàng chính là một viên ngọc trân quý như vậy. Chỉ cầu có thể giữ lại bên mình thì cũng đã đủ thỏa nguyện.
Hôm nay cả hai xem như đã gặp nhau đến lần thứ ba, lần này hai người cũng chẳng còn nhiều câu nệ như trước. Vừa ngồi xuống ghế, Lưu Tịnh Thi đã hỏi Cơ Túc về chuyện quan trọng mà hắn muốn kể. Nghe vậy Cơ Túc lại không lập tức trả lời mà chỉ đưa cho nàng vật hắn đang giữ trên tay, chậm rãi nói:
- Hôm nay mạo muội tới đây, thảo dân chỉ muốn đưa cho Quận chúa chiếc túi thơm này. Thời gian qua biết Quận chúa đã lao tâm khổ tứ vì muôn dân bách tính, thảo dân mong chiếc túi thơm này có thể giúp người cảm thấy khoan khoái, dễ chịu hơn đôi chút... cũng như có thể giúp người tránh được những chuyện chẳng lành về sau...