Cao Viễn sau khi đứng bất động vài giây liền nhanh chóng leo lên lưng ngựa tẩu thoát. Thiên lý mã lúc này tăng tốc chạy như bay, hai vành tai nó rung động không ngừng, mũi phát ra tiếng kêu biểu thị nó cũng đang hoảng hốt.
Giữa đêm tối tĩnh mịch, âm thanh cuồn cuộn của dòng nước vang lên phá lệ rõ ràng. Tiếng sóng vang rền khắp không trung, truyền đến doanh trại Đông quốc cách đó hàng ngàn thước bao nỗi kinh hoàng. Thanh âm này đến cả nguyệt quang trên cao cũng phải thu mình sợ hãi! Trong phút chốc, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội. Cây cối hai bên bờ đều mạnh mẽ lay động, thậm chí nhiều cây còn bị gãy đổ, ngã rạp xuống đất để mặc cho dòng nước cuốn trôi.
Nháy mắt mười lăm vạn đại quân liền rơi vào khủng hoảng. Bọn chúng chật vật té ngã, không màng giẫm đạp lên nhau mà chạy. Cảnh tượng binh hoang mã loạn ấy một lời khó mà diễn tả hết!
- Chạy thôi... chạy mau...!
- Cứu ta, cứu...!!!
Cao Viễn nghiêng tai nghe thấy toàn bộ tiếng la hét thê thảm từ sau vang vọng. Nhưng hắn bây giờ còn có thể làm được gì khác ngoài điên cuồng bỏ chạy? Hắn là thống soái, là nhân tài kiệt xuất của quốc gia. Hắn còn mang trong mình bao hoài bão, bao tham vọng chưa được thực hiện. Hắn, tuyệt đối không thể chết ở nơi này! Chỉ cần hắn còn sống, chỉ cần hắn còn mạng quay về Đông quốc thì sợ gì rừng xanh không có củi đốt? Mối thù ngày hôm nay, hắn thề nhất định sẽ phải trả cho An Hòa quốc gấp trăm gấp ngàn lần!
Đúng vào ngay khoảnh khắc này, cơn đại hồng thủy sau lưng hắn cuối cùng cũng đã ập đến, vang lên từng hồi chấn động ầm ầm. Ngọn sóng cao hơn mười thước tựa như một con thủy quái đang điên cuồng gào rống lao đến dữ tợn. Nó mở chiếc mồm khổng lồ đầy sỏi đá một ngụm tàn nhẫn nuốt sạch bọn chúng. Tức khắc mọi thứ liền bị nhấn chìm đến tận đáy của sự tuyệt vọng. Không còn thanh âm kêu gào thống thiết, không còn tiếng la hét thê lương. Giờ phút này chỉ còn lại dòng thủy lưu lạnh lẽo, tựa như Vong Xuyên Hà chốn nhân gian.
...
Cách sông Tô Giang khoảng ba dặm về phía Đông, nơi rừng sâu núi thẳm chợt xuất hiện mấy bóng đen nhanh nhẹn lướt qua. Ánh trăng mơ hồ đậu trên những tán lá, rọi xuống nền đất những đốm sáng tối mông lung khiến khung cảnh nơi đây nhìn qua có phần giống với một cái lưới khổng lồ. Tựa như có ai đó đã giăng sẵn từ sớm, chỉ chờ mỗi đám người áo đen bước vào!
Lúc này tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên mỗi lúc một nhiều. Đến khi đám người áo đen ghì chặt dây cương, mấy con ngựa mới lục tục hí dài một tiếng rồi đồng loạt dừng lại. Nơi này so với hạ lưu sông Tô Giang vừa rồi quá mức yên tĩnh, quá mức quỉ dị. Nhưng người tới lại chẳng có tâm tư mà lưu ý, bởi bọn hắn hiện giờ chỉ đang nhìn chằm chặp về một phương.
Tuy Cao Viễn cùng một nhóm người may mắn thoát nạn, nhưng trên mặt hắn lại không hề biểu lộ lấy một tia vui mừng. Bấy giờ dù đang đứng quay lưng về nhóm quân lính, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đó ai cũng có thể cảm nhận được âm khí mạnh mẽ đang phát ra từ người của Cao Viễn, cùng với đó là một nỗi uất nộ(1) không ngừng lan tràn khắp xung quanh. Tròng mắt hắn lúc này đã đỏ au, hằn lên những tia máu nhìn qua mà rợn người. Không biết do tiết trời giá lạnh, hay vì nỗi phẫn hận trong lòng mà toàn thân hắn đều phát run, con ngươi như hồi tưởng đến điều gì đó mà chứa đầy căm giận.
Bóng lưng cao lớn dưới ánh trăng ngày hôm ấy nhìn như vô cùng tĩnh lặng, nhưng thật ra nó lại nhiễu loạn không ngừng. Cho đến tận giờ phút đó, Cao Viễn rốt cuộc cũng đã hiểu! Ngay từ đầu những cái bẫy do An Hòa quốc sắp đặt cùng với thái độ bình tĩnh án binh bất động, thậm chí là làm ra vẻ cố lộng huyền hư(2), thật tế chỉ là để cho lòng hắn sinh nghi cố kị, dẫn đến việc chậm trễ công thành. Mục đích chính là kéo dài thời gian đợi băng tan, cuối cùng là tạo ra cơn đại hồng thủy này! Vừa ngộ ra được toàn bộ, Cao Viễn cũng đồng thời bật cười thành tiếng:
- Ha ha ha ha! Hay... hay lắm!!!
Hóa ra chỉ vì tâm tồn đa nghi, Cao Viễn đã tự tay đẩy đại quân của mình vào hố tử vạn kiếp bất phục. Chính hắn là kẻ đã nghi Đông nghi Tây, trì hoãn biết bao nhiêu thời gian của toàn đội. Chuyện này khiến tâm tình hắn gần như bạo phát, lúc ấy chỉ thấy hắn ngửa đầu lên trời gay gắt hét lớn, tựa như muốn giải tỏa hết nỗi oán hận trong lòng:
- An Hòa quốc đáng chết!!!
Khuôn mặt hắn giờ đây tràn đầy nộ khí, đôi mắt đỏ ngầu sâu thẳm tựa u minh hỏa âm ỉ cháy giữa nhân thế. Với ánh lửa lập lòe nơi đáy mắt đó, Cao Viễn hắn đã nhất quyết thề rằng, vào một ngày không xa hắn sẽ thiêu rụi toàn bộ con dân của An Hòa quốc. Đến lúc đó, đám người hèn mọn trong thành kia cũng đừng hòng trông chờ vào sự xuất hiện của một cơn đại hồng thủy thứ hai nào nữa.
- Ta nhất định sẽ trả thù!!!
- Chỉ e ngươi không có cơ hội đó!
Giọng nói bất ngờ vang lên khiến Cao Viễn giật mình kinh hãi. Nương theo ánh trăng mờ ảo, một bóng dáng nam tử mặc khôi giáp, tay cầm trường kiếm bễ nghệ chợt xuất hiện. Phía sau lưng nam tử là binh mã trùng trùng điệp điệp, nhìn qua hẳn có thể đoán được người nọ rõ ràng đã mai phục ở đây từ lâu. Nam tử trước mắt phong tư tinh quang, khí ngoại tuệ trung(3), so với tinh tú trên trời còn muốn sáng hơn ba phần. Người này không ai khác chính là phó tướng quân Tư Đình.
Vừa nhận thấy người đến, đồng tử Cao Viễn đã lập tức dao động, trong lòng bắt đầu âm thầm tính toán. Binh lính đi cùng với hắn chỉ có khoảng sáu trăm người, mà phía đối diện, quân địch ít nhất cũng phải có hơn một vạn. Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn diệt hắn sao?
Lúc này Tư Đình mới thong thả cho ngựa từng bước tiến lại gần. Đối mặt với tên tướng soái của Đông quốc - người đã hại chết sư phụ hắn cùng hàng vạn binh sĩ khác, đáy mắt Tư Đình hiện rõ sự thù hận. Nhưng chợt thấy dáng vẻ thê thảm của Cao Viễn, con ngươi Tư Đình liền để lộ ý cười giễu cợt:
- Ngươi tự cho mình thông minh, lợi dụng nước sông đóng băng để dẫn binh sang tấn công bọn ta. Nhưng đáng tiếc thay, chút mưu tính ấy của ngươi sớm đã bị Quận chúa nhìn thấu.
Tư Đình nhếch môi khinh miệt:
- Tại đây ta cũng có lời muốn nói với ngươi "Nước có thể dâng thuyền, cũng có thể lật thuyền". Ngươi bây giờ chỉ là một kẻ thua cuộc mà thôi! Hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi phải bỏ mạng tại đây!!!
Nghe thấy lời mỉa mai, Cao Viễn chỉ hừ lạnh:
- Muốn giết ta? Cũng phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã!
Dứt lời, binh lính hai bên liền đồng loạt tiến lên tấn công. Cao Viễn cùng Tư Đình đều xuất kiếm bắt đầu giao chiến kịch liệt. Hai người cầm trường kiếm trái đâm, phải chém, xuất chiêu đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Binh lính Đông quốc lúc này vốn chật vật, cộng với số lượng quá mức ít ỏi, tức thì liền bị đội quân của Tư Đình ép vào vòng tròn bên trong, từng kẻ từng kẻ cứ thế lần lượt ngã xuống.
Mặc dù đang ở tình thế bất lợi, nhưng bằng với kinh nghiệm chiến đấu của mình, Cao Viễn đã rất nhanh nghĩ đến cách thoát nạn. Không thể không nói chủ soái của Đông quốc võ công quả thực rất cao cường. Hắn linh hoạt dùng lực phóng thanh kiếm tới trước, tốc độ nhanh đến mức khiến Tư Đình kinh ngạc phải chật vật lùi về sau né tránh. Nhưng dù vậy, một bên tay áo của Tư Đình cũng đã bị chém rách, trên cánh tay vì vậy liền xuất hiện vết máu đỏ tươi. Cao Viễn vừa thấy khoảng cách đã được kéo giãn, ưng mâu của hắn chợt lóe lên một cái rồi lập tức vội quay đầu chạy về hướng rừng cây. Tư Đình nhìn thấy thế thì không màng nghĩ ngợi nhanh chóng đuổi theo sau.
Đến khi cách chỗ giao chiến khá xa, cả hai mới dừng lại lần nữa quan sát đối thủ. Lúc này vết thương trên tay đau rát truyền cho Tư Đình một lòng kích động. Thoắt cái, hắn đã bật người bay tới trước, ánh mắt quyết tuyệt nhắm đến Cao Viễn xuất chiêu. Đường kiếm của Tư Đình ở giữa không trung liên tục biến hóa, mạnh mẽ công kích những nơi yếu hại khiến Cao Viễn không ngừng né tránh thối lui. Từng đợt phản kích mãnh liệt ấy đã đẩy lùi hắn một đoạn dài, nhưng chung quy Tư Đình vẫn không phải là đối thủ của Cao Viễn. Dù thanh kiếm có chém đến đâu thì đều bị Cao Viễn phá giải đến đó, hoàn toàn không gây ra chút thương tổn nào.
Lúc ấy Cao Viễn lại bình tĩnh đến lạ, bởi Tư Đình càng nóng ruột, sơ hở càng dễ lộ ra! Trong chớp mắt, Cao Viễn đã tinh ý nhìn thấy được cơ hội của bản thân mình. Hắn nhanh nhẹn lách người sang một bên, hai chân quỳ xuống trượt lên phía trước, thanh kiếm trong tay cũng thuận thế nhắm thẳng về hướng bụng Tư Đình. Ngay trong thời khắc này, đáy lòng Tư Đình liền giật mình cả kinh, đồng tử chợt hung hăng co rút. Dù cho mắt thấy nguy hiểm đang đến gần nhưng hắn cũng đã không còn đủ thời gian để kịp tránh thoát. Nhưng khi mũi kiếm sắp sửa chạm đến nơi thì đúng lúc đó, Trương Hồng tướng quân từ đâu bỗng xuất hiện vội dùng một kiếm chặn lại, may mắn giúp Tư Đình hóa hiểm thành lành.
...
Chú thích:
(1) Uất nộ: tức giận không nói ra được
(2) Cố lộng huyền hư: Cố làm ra vẻ cao siêu, làm ra vẻ có chuyện. Nhưng thực chất là chẳng có gì cả.
(3) Khí ngoại tuệ trung: bên ngoài khí chất phong độ, bên trong thông minh.